Dịch: Nguyễn Hạ Lan
Biên: Đỗ Sửu
Giây phút này, Lục Phồn Tinh thật sự ghét Lí Âu không để đâu cho hết. Cô lại bị hắn cho ăn quả lừa. Con người cô vốn hay quên, luôn dễ tin người.
Lục Phồn Tinh đứng không được mà ngồi cũng không xong.
Cô muốn đứng dậy rời đi luôn, nhưng nghĩ lại thì dựa vào cái gì mà cô phải đi? Cho dù gã bạn trai cũ của cô chẳng tử tế gì, nhưng Giản Chấn vừa chia tay đã hẹn hò bạn gái mới ngay trước mặt cô, thì chẳng lẽ là tử tế sao?
Không người nào ra hồn cả.
Chẳng phải coi cô như không khí à? Được thôi, không khí cũng biết cáu nhé. Cô cứ không đi đấy.
“Ông Từ thả cậu rồi hả?” Lí Âu hỏi Giản Chấn. ‘Ông Từ’ là thầy hướng dẫn chung của hai người họ, cũng là viện trưởng của Học viện.
Giản Chấn đáp ‘ừ’.
Người ta rõ ràng là bực bội với sự có mặt của cô, nên mới kiệm lời như vàng thế này. Lục Phồn Tinh nhìn thẳng phía trước, kiên quyết không để cổ mình xoay sang phải.
Lí Âu gửi tin nhắn qua Wechat cho Lục Phồn Tinh. Hắn xin lỗi cô, nói rằng Mã Nhĩ có việc không đến được, còn Giản Chấn lại đòi đến, vì vậy nhường cho anh ta chỗ đó.
Toàn trò cũ rích. Lục Phồn Tinh phớt lờ Lí Âu.
Vị đàn anh tài ba chủ trì buổi tọa đàm thong thả đến muộn mất năm phút. Vừa đến đã liên tục xin lỗi, nói rằng mình đang theo một dự án, tranh thủ bớt chút thời gian đến đây thì lại bị tắc đường. Sau đó, anh ta bắt đầu kể về công việc gần đây của mình, hàng ngày phải ăn cơm hộp và biến công ty thành nhà. Cuối cùng, anh ta bùi ngùi: những người gây dựng sự nghiệp không có cuộc sống chất lượng, mà chỉ có một trái tim có thể dâng hiến tất cả cho sự thành công.
Bài diễn thuyết của anh ta rất giàu sức lan tỏa, rất thực tế và cuốn hút. Các sinh viên ngồi dưới hàng ghế im phăng phắc, đã bị ‘đổ gục’ trước sự lôi cuốn của bậc đàn anh này.
Bấy giờ, anh ta đưa ra câu hỏi: “Tôi làm một bản thống kê nhé, có bao nhiêu bạn ở đây có ý tưởng khởi nghiệp? Nào, giơ tay lên cho tôi xem, đừng xấu hổ. Các bạn có thể mạnh dạn nói ra suy nghĩ của bản thân, điều đó đã chứng tỏ các bạn khác với phần lớn mọi người rồi.”
Bên dưới, lác đác vài cánh tay giơ lên. Lục Phồn Tinh liếc thấy hai người đàn ông bên cạnh cô giơ tay lên đầu tiên, thì cũng ngập ngừng giơ tay. Có điều, động tác không dứt khoát, rành là thiếu can đảm. Đừng nói đến việc thật sự khởi nghiệp, ngay cả việc giơ tay cũng cần rất nhiều dũng khí đấy.
Vị đàn anh khóa trên nhìn khắp phía dưới hội trường một lượt, đoạn mỉm cười nói: “Xác suất một phần ba. Hiện tại, số liệu tương đối chính thức là, cứ năm người trẻ tuổi thì có một người muốn khởi nghiệp. Có thể thấy được rằng, các thanh niên của Đại học Mỹ Thuật chúng ta muốn làm ông chủ hơn.”
Dưới khán đài, tiếng cười không ngớt vang lên.
Tiếp theo, anh ta nhìn về phía bên trái, bất chợt chỉ vào một nữ sinh: “Cô gái xinh đẹp kia, vừa nãy tôi thấy em đã giơ tay. Nào, em nói cho tôi biết, em muốn làm gì sau khi tốt nghiệp?”
“Em ạ?” Lục Phồn Tinh kinh ngạc chỉ vào mình.
“Đúng vậy, là em đấy.”
Lục Phồn Tinh lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Cô hơi căng thẳng, nhận lấy micro rồi nói: “Em muốn mở một phòng vẽ tranh.”
“Em nghĩ liệu em có thành công không?”
Trước mặt nhiều người như này, sao Lục Phồn Tinh có thể thừa nhận bản thân có khả năng thất bại cho được? Dù rất hồi hộp trong lòng, nhưng cô vẫn mạnh miệng đáp: “Em tin thành công sẽ ‘chấm’ em ạ”
“Vâng, những người đẹp thường hay được thành công ‘thiên vị’ mà.”
Cả hội trường lại cười vang.
“Tốt lắm, bạn học này thì sao nhỉ?’ Vị đàn anh lại đưa micro cho một nam sinh khác. Nam sinh đó nói cậu ta muốn mở một studio chụp ảnh, bởi vì cậu ta học chuyên ngành nhiếp ảnh.
Lục Phồn Tinh đỏ mặt ngồi xuống.
“Phồn Tinh!” Lí Âu nhiệt tình gọi cô. Cách một núi băng, hắn giơ ngón tay cái lên, “Cừ lắm!”
Lục Phồn Tinh nhoẻn cười, quyết định tha thứ cho hắn một lần.
“Hừ” Anh chàng ngồi giữa họ khẽ hừ nhạt một tiếng, truyền tải thông điệp hết sức khinh thường và giàu ẩn ý. Tuy tiếng hừ rất nhẹ, nhưng Lục Phồn Tinh ngồi bên cạnh anh ta vẫn nghe thấy rõ.
Cô đã chính tai cảm nhận sự coi thường của anh ta.
Theo quan điểm của anh ta, loại người suốt ngày mở mồm nhắc đến hai chữ ‘thành công’ chắc chắn sẽ không thể thành công trong cuộc đời này.
Vị đàn anh lại hỏi một nữ sinh muốn mở quán cà phê: “Em nghĩ em có thành công không?”
“Em chắc chắn sẽ thành công ạ.” Cô gái trả lời như một lẽ đương nhiên.
“Thành công rõ thật là hai chữ giá rẻ. Người nào cũng mở miệng ra là thành công.” Lời cảm khái của anh chàng ngồi bên cạnh Lục Phồn Tinh lọt vào tai cô, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Khán giả rất sôi nổi, nhưng Lục Phồn Tinh đã hoàn toàn không nghe thấy được người khác đang nói gì. Lúc này, máu trong người cô đang sôi trào.
Thành công rất xa xôi, nhưng trái tim cô chưa từng khao khát có thể thành công như bây giờ.
Sau một thời gian ủ ê, Lục Phồn Tinh đã mất hết hứng thú với tất cả mọi thứ. Song, giờ phút này, cô đã tìm lại được động lực sống.
Cô muốn khởi nghiệp, cô muốn mở phòng vẽ tranh, cô muốn đạt được thành công.
Cô muốn để cho những người xem thường cô nhìn thấy Lục Phồn Tinh không phải là kẻ mạnh miệng. Cô sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh rằng cô nhất định sẽ thành công.
Cô không cần thành công ‘chấm’ cô, bởi vì bản thân cô chính là thành công.
Buổi diễn thuyết kết thúc, Lục Phồn Tinh không nán lại mà đi thẳng ra khỏi hội trường.
Sau khi ra khỏi tòa nhà, cô tìm một nơi vắng vẻ, cáu giận một hồi. Nhớ lại thái độ tồi tệ khi nãy của Giản Chấn, lửa giận trong lòng cô càng bốc to hơn. Thế là, cô bèn xóa số anh ta khỏi danh bạ Wechat.
Chặn anh ta và cắt đứt mọi nhớ nhung của mình từ đây.
Cô muốn bắt đầu lại lần nữa.
Lục Phồn Tinh không về phòng ký túc xá ngay. Những ngày tháng ở lì trong phòng vậy là đủ rồi. Từ hôm nay trở đi, cô phải cố gắng vươn lên.
Lục Phồn Tinh đạp xe về phía cổng trường, định ra ngoài mua trà sữa. Lúc đi ngang qua cổng lớn, cô thoáng trông thấy một anh chàng nom nhếch nhác bẩn thỉu đang ngồi xổm bên vệ đường. Đạp xe đi qua được vài mét, Lục Phồn Tinh đột nhiên dừng lại.
Cô quay đầu nhìn kỹ chàng trai mặt mũi nhem nhuốc kia. Đó chẳng phải là tên côn đồ Vu Dương sao? Sao cậu ta lại ở đây?
Lục Phồn Tinh vốn dĩ không muốn tiếp xúc với hạng lưu manh đầu đường xó chợ này, nhưng không ngờ cậu ta lại xuất hiện ở cổng trường cô. Dưới sự thôi thúc của trí tò mò, cô dắt xe đi đến trước mặt cậu ta.
“Này! Ngồi xổm ở đây làm gì? Thu phí bảo kê chỗ bọn tôi à?”
Vu Dương ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Lục Phồn Tinh, vẻ mặt xám xịt ban đầu liền trở nên sáng rỡ, phấn khởi hô to: “Chị!”
“Xem như em đã chờ anh chị rồi.” Cậu ta cười tươi như một đứa trẻ, vui sướng nhảy nhót vì nhận được kẹo.
Lục Phồn Tinh nhớ tới giao hẹn giữa Giản Chấn và Vu Dương vào tối hôm đó. Chỉ là, Vu Dương không thấy mặt đâu vào chập tối ngày hôm sau. Giản Chấn đã thất vọng một thời gian, còn thở than rằng nếu lòng người đã sa vào đầm lầy thì về cơ bản sẽ chẳng cứu được nữa. Nhưng, chuyện gì đây? Đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi mà Vu Dương mới xuất hiện?
Cô hỏi với vẻ nửa tin nửa ngờ: “Cậu đang đợi bọn tôi?”
“Vâng.” Vu Dương ngượng ngập gật đầu, đoạn gãi đầu rụt rè nói, “Em ở đây chờ anh chị đã gần hai tuần nay. Cơ mà, vẫn không gặp được chị với anh Giản. Bảo vệ cũng thường xuyên ra đuổi em đi, em đã sắp bỏ cuộc. Vốn định hôm nay mà không vẫn không gặp được anh chị thì em sẽ không đến nữa. Không ngờ lại gặp được chị.”
Lục Phồn Tinh vô cùng kinh ngạc, sự cố chấp của ông tướng này quả thật rất bất ngờ. Lần trước là vào buổi tối nên không nhìn rõ, bây giờ là ban ngày, nom cậu chàng này tuy ăn mặc giản dị, tuềnh tuàng, nhưng mặt mày vẫn toát lên vẻ thật thà chân chất, hoàn toàn không giống một tên côn đồ. Lục Phồn Tinh liền có thiện cảm với cậu ta.
“Nào, lên xe đi, chị mời cậu uống trà sữa!”
Trong quán trà sữa.
Có lẽ Vu Dương rất khát nên uống một hơi hết veo nửa cốc trà sữa. Uống xong, cậu ta cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng đặt cốc xuống, nói: “Buổi tối hôm gặp các anh chị, em về nhà muộn, còn bị thương nhẹ, làm bà em giận. Sáng sớm hôm sau, em thấy bà có gì đó không ổn, bèn vội đưa bà vào bệnh viện, rồi ở trong đó trông bà một tuần. Thế nên, buổi hẹn với anh Giản chiều tối hôm ấy, em muốn đến mà không đến được.”
Vẻ mặt Lục Phồn Tinh trở nên nghiêm túc: “Bà em không sao chứ?”
“Không sao ạ.” Vu Dương nói tiếp, “Em nhìn ra được là anh Giản muốn giúp em. Nhưng em đã không đến chỗ hẹn. Em nghĩ anh ấy chắc chắn cũng rất thất vọng. Thật ra, bản thân em cũng rất thất vọng. Em vốn đã bỏ cuộc rồi. Bà em thấy em có tâm sự, bà bảo em đừng từ bỏ. Nếu con người ta có duyên với nhau thì sẽ có một ngày em đợi được anh chị. Bà em nói đúng. em đợi hai tuần, cuối cùng cũng đợi được chị.”
“Chị ơi, chị nhất định phải nói với anh Giản giùm em, rằng không phải là em cố ý không đến!”
Nhìn khuôn mặt tươi cười hồn nhiên như trẻ con của Vu Dương, Lục Phồn Tinh xót xa trong lòng. Cậu em này vẫn chưa biết chuyện cô chia tay với Giản Chấn. Cô đã xóa cách thức liên lạc với anh ta nửa tiếng trước.
Cho nên, cô không thể giúp được cậu ta việc này.
Nhưng những lời nói của Vu Dương vẫn khiến Lục Phồn Tinh lấy làm cảm động. Trong quãng thời gian sau khi thất tình, mỗi ngày cô sống vật vờ chẳng khác gì cái xác không hồn, hoàn toàn quên mất rằng ở nhiều nơi vẫn còn có những người giống Vu Dương và bà cậu ta. Họ như những hạt mầm trong bùn đất, cố gắng phá tan sự cản trở của đất đá để nhìn thấy thế giới tươi đẹp này. Dẫu hi vọng thành công rất mong manh, nhưng họ vẫn dốc hết sức mình.
Cô không nỡ lòng nào lừa cậu ta.
“Được, chị sẽ nói với anh ấy.” Lục Phồn Tinh cười đáp, “Có điều, chị nghĩ tự em đi nói với anh ấy sẽ tốt hơn.”
Cô lấy giấy bút ra, viết địa chỉ của văn phòng Phàm Thanh lên đó rồi choVu Dương: “Cậu cứ đến chỗ này là tìm được anh ta.”
Tuy nhiên, Giản Chấn có niềm nở với cậu ta hay không thì cũng khó nói.
Cô thầm cầu nguyện cho cậu chàng Vu Dương.
Lục Phồn Tinh và Vu Dương tán gẫu một lúc. Vu Dương hỏi cô về tình hình gần đây của Hứa Duyệt. Lục Phồn Tinh nói, sức khỏe của Hứa Duyệt vẫn ổn, và đã tìm được bố mẹ đẻ của cô ấy. Mấy hôm nay, họ đang làm kiểm tra trong bệnh viện, để xem tủy của họ có phù hợp với Hứa Duyệt không.
Hứa Duyệt bình thản đón nhận hết thảy những điều này, tựa như cô ấy đã nói với Lục Phồn Tinh: “Chị, em nghĩ thông suốt rồi, còn sống là quan trọng nhất.
Lục Phồn Tinh vui lắm.
Vu Dương dường như cũng mừng cho Hứa Duyệt. Lục Phồn Tinh thuận miệng nhắc đến chuyện cô muốn mở phòng vẽ tranh, Vu Dương liền tự đề cử mình, còn bảo: “Chị, việc này cứ để em!” Cậu ta là ‘thổ địa’ của khu vực này, không ai biết rõ từng ngõ ngách ở đây hơn cậu ta. Cậu ta có thể giúp cô hỏi thăm xem địa điểm nào phù hợp lại có giá rẻ.
Lục Phồn Tinh cảm thấy bản thân vừa ra cửa đã bắt được vàng.
Tối hôm đó, cô gửi tin nhắn cho Lí Âu qua Wechat, kể sơ qua chuyện mình đã gặp Vu Dương và nhờ hắn chuyển lời đến ‘ai kia’. Ông tướng Vu Dương phỏng chừng sẽ đến tìm văn phòng tìm ‘ai kia’ trong mấy ngày tới. Cô khéo léo nói rằng Vu Dương đã đứng ở cổng trường đợi họ hơn hai tuần, cũng chẳng dễ dàng gì,
Lí Âu trả lời nhất định sẽ truyền đạt lại việc này. Cuối cùng, hắn còn không quên cho thêm câu: ‘Phồn Tinh, tự em nói với lão Giản là được mà.’
Lục Phồn Tinh nghĩ bụng: Cô đã xóa số của anh ta rồi, nói với anh ta ở đâu được bây giờ.
Đêm ấy, cô ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Lục Phồn Tinh lượn Weibo theo thói quen.
Kết quả là có một tin nhắn nhảy ra.
Jim Đang Đánh Bóng Vào Rổ: ‘Em xóa số Wechat của tôi rồi hả?’