Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

chương 62: quả bóng đó là do tôi ném!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

Biên: Đỗ Sửu

Lục Phồn Tinh cảm thấy các bạn của cô đều là những nhân tài. Ngay sau khi cô nghĩ ra ý tưởng tiếp thị bằng trai đẹp thì bọn họ lần lượt hiến cách “người đẹp câu chó săn’ và “ăn vạ”.

Đương nhiên là Lục Phồn Tinh sẽ đi thực hiện những cách hay mà bạn bè đã truyền dạy. Mấy ngày sau, hễ rảnh rỗi là cô lại tới sân bóng rổ, nhìn trộm những anh chàng đẹp trai của đội bóng rổ.

Những anh chàng ấy, người nào người nấy cao to, điển trai, từ xa cũng có thể cảm nhận được mùi hooc môn nam tính tỏa ra từ trên người họ. Dù là động tác nhảy lên ném bóng vào rổ bình thường cũng có thể khiến đám nữ sinh đứng bên cạnh sân không ngớt hú hét chói tai, mong chờ các anh chàng đẹp trai mà họ thầm ngưỡng mộ có thể quay đầu lại, trao cho mình một ánh nhìn.

Lục Phồn Tinh lẩn trong đám đông, nhìn chòng chọc vào từng cậu trai đẹp của đội bóng rổ với vẻ toan tính. Trong mắt cô, bọn họ đã không phải là những anh chàng ‘ngon trai’, mà là những cái cây hái ra tiền, có thể kiếm được cho cô hàng xấp nhân dân tệ.

Lục Phồn Tinh để ý thấy xác suất bị bóng đập trúng khi ngồi bên cạnh sân là rất cao. Cô bèn ngồi ở đó ba ngày. Ngày nào cũng có cô gái bị bóng nện trúng. Hầu hết các cô gái đều rộng lượng, trai đẹp chỉ nói một tiếng ‘xin lỗi nhé’ đã dễ dàng bỏ qua cho họ. Trai đẹp cũng chẳng bận tâm, lập tức trở lại sân tiếp tục chơi bóng.

Cô quan sát tiếp được một hiện tượng tốt khác là, ‘ai kia’ không xuất hiện trên sân bóng rổ. Có lẽ, anh ta bận đến độ không có thời gian ra ngoài chơi bóng.

Lục Phồn Tinh còn chưa ra tay đã nắm chắc thắng lợi.

Lúc này, Vu Dương gửi tin nhắn tới, nói rằng có một địa điểm đẹp để lựa chọn, bảo cô có rảnh thì qua xem thử.

Lục Phồn Tinh liền bớt chút thời gian đi xem ngay trong ngày hôm đó. Mặt bằng trên tầng hai, vị trí thoáng, giá thuê cũng rẻ, căn phòng bài trí đơn giản, chủ nhà lịch sự. Và sẽ thật hoàn hảo, nếu nó không nằm cùng một tòa nhà với văn phòng làm việc Phàm Thanh của Giản Chấn.

Vu Dương khen chỗ này hết lời, và quanh đi quẩn lại chỉ có một ý: Không còn chỗ nào hơn ở đây đâu, chị còn thấy không thuê được nữa thì thôi.

“Chị bảo này, Khoai Sọ, cậu cố tình hả?” Lục Phồn Tinh không tin đây là sự trùng hợp, “Nam nữ đã chia tay, một người ở tầng hai, một người ở tầng năm, cậu nói như vậy có thích hợp không?”

“Cậu lừa chị sao?” Lục Phồn Tinh đi từng bước về phía Vu Dương khiến cậu ta sợ đến mức liên tục lùi lại. Đoạn, cô nheo mắt đầy nguy hiểm: “Nói! Ai sai cậu?”

Mặt Vu Dương méo xệch: “Anh Lí Âu, đề xuất của anh ấy ạ.”

Lại là Lí Âu.

Lục Phồn Tinh cạn lời lần nữa, biết ngay lại là ông tướng Lí Âu kia. Hắn bất chấp tất cả để hóng trò vui, chỉ muốn cho cô và Giản Chấn lại ngày ngày dính lấy nhau.

Bạn bè tốt bụng, nhưng Lục Phồn Tinh cũng không thể hiểu cho Lí Âu được. Cô và Giản Chấn đã không còn khả năng quay lại, tính cách cả hai không hợp, đều là người mạnh mẽ từ trong xương tủy. Để không chia tay, cô đã hèn mọn trước mặt anh ta, đồng thời càng biết rõ rằng thật ra làm những hành động lấy lòng trái với ý muốn của bản thân đó thì người khó chịu chính là cô.

Ngay cả trong tình yêu với Diệp Hải Triều, bởi vì là mối tình đầu, cô đã luôn câu nệ và hạ thấp mình. Bây giờ nhớ lại, bản thân cô như thế khiến cô cảm thấy rất chán ghét.

Lục Phồn Tinh đã thật sự tỉnh ngộ.

Đúng là tình yêu rất đáng quý, nhưng cô sẽ không vì nó mà đánh mất ‘cái tôi’ lần nữa. Cô phải độc lập, phải tự cố gắng. Cô phải làm cho tất cả mọi người nhìn mình với cặp mắt khác xưa.

Hôm nay, anh khinh thường tôi. Ngày mai, tôi sẽ khiến anh không với được tới tôi.

Cuối cùng, Lục Phồn Tinh không chọn địa điểm này. Vu Dương lại giúp cô tìm thêm vài nhà. Lục Phồn Tinh nhìn trúng một phòng rộng mét vuông. Vốn dĩ đã thỏa thuận giá cả xong xuôi, nào ngờ, chủ nhà đột nhiên gọi điện thoại tới vào buổi tối trước khi ký hợp đồng, nói rằng mới nhận được tin tức khu đó sẽ bị tháo dỡ, nên chỉ có thể cho cô thuê nhiều nhất là nửa năm. Sau cùng, Lục Phồn Tinh vẫn lựa chọn từ bỏ chỗ đó.

Quanh đi quẩn lại, hình như vẫn chỉ có nhà ban đầu là phù hợp nhất.

Lục Phồn Tinh lấn cấn hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ thoáng hơn. Cuộc đời trớ trêu này của cô không tránh khỏi loại ‘sinh vật’ bạn trai cũ, cô không muốn có bất cứ sự dính dáng nào đến bạn trai cũ. Kết quả thì hay rồi, cô phải đến lớp học của bạn trai cũ đầu tiên vào mỗi tuần. Hiện tại, khó khăn lắm mới hăng hái khởi nghiệp thì lại ở cùng tòa nhà với bạn trai cũ thứ hai. Gặp thì gặp, ai sợ ai chứ!

Nghĩ thấu đáo rồi thì chuyện cũng dễ giải quyết, cô nhanh chóng ký hợp đồng với chủ nhà đầu tiên. Tiền thuê là ba mươi lăm nghìn tệ ( ~ hơn triệu vnđ) một năm.

Địa điểm đã xong, tiếp theo là nhân lực.

Lục Phồn Tinh sục sôi ý chí chiến đấu, hăm hở trở lại sân bóng rổ để chuẩn bị sự nghiệp ‘ăn vạ bắt đền’. Đội bóng rổ của trường thường tập trung tập luyện vào giờ chiều. Một tháng nữa là bắt đầu giải thi đấu bóng rổ liên trường. Dạo này, đội bóng phải tập với lịch dày đặc để chuẩn bị cho giải đấu.

Kết quả, Lục Phồn Tinh đến nơi, vừa liếc mắt trông thấy anh chàng nào kia đang đổ mồ hôi nhễ nhại ném bóng vào rổ thì ỉu xìu như bánh bao thiu.

Cô muốn chửi thề, rõ thật là oan gia ngõ hẹp. Sao anh ta cũng tới chơi bóng?

Bởi vì sự xuất hiện bất ngờ của Giản Chấn ngày hôm nay nên có rất đông nữ sinh bên ngoài sân theo dõi buổi tập của đội bóng. May mà Lục Phồn Tinh đến sớm, nên chiếm được vị trí tốt, ngay hàng đầu. Nếu đến muộn chút nữa thì phỏng chừng sẽ bị đám cổ động viên điên cuồng xô ra ngoài mất thôi.

“Anh Giản! Anh Giản cố lên!” Các cô gái hò hét cổ vũ cho anh ta.

Lục Phồn Tinh đứng ở bên mà trợn trừng mắt.

Đúng lúc đó, Giản Chấn đang ở trong sân cũng quay đầu về phía cô. Trong tình thế không đề phòng, Lục Phồn Tinh đã bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh ta, đáy lòng bỗng khẽ run lên.

Cô giả vờ thản nhiên dời ánh nhìn, quay sang ngắm những anh chàng đẹp trai khác.

Trận đấu giữa hai đội trên sân vẫn đang diễn ra gay cấn.

Lục Phồn Tinh rõ ràng là muốn nhìn trai đẹp khác. Kết quả, đôi mắt không nghe lời lại dán chặt vào Giản Chấn.

Giản Chấn nhận được bóng, lưu loát né bàn tay của đối thủ vươn tới, sau đó nhảy bật lên. Quả bóng bay theo một đường cung tuyệt đẹp, chui gọn vào trong rổ.

Các cô gái ở bên sân sắp phát điên hết cả. Họ vừa nhảy vừa hò reo. So ra thì Lục Phồn Tinh quả là lạc lõng.

Khuôn mặt cô đã bị người khác nhận ra. Một cô gái đứng bên cạnh cô thì thầm to nhỏ: “Sao cô ta lại tới đây? Không phải là đến xin anh Giản quay lại đấy chứ?”

“Là cái chắc! Thích thể hiện trước mặt anh Giản ấy mà.”

Lục Phồn Tinh khó chịu khi bản thân bị hiểu lầm là “bạn gái cũ đang đi van xin người yêu cũ quay lại”. Trái tim thủy tinh của cô vỡ tan. Bấy giờ, Giản Chấn đang ở trên sân vừa khéo lại nhìn về phía này, giống như cười nhạo cô lại trở thành fan hâm mộ của anh ta. Lục Phồn Tinh tức giận xoay người bỏ đi.

Cô quyết định tìm thời điểm anh ta không có ở đây để đến ăn vạ thì hơn.

Thật muối mặt khi bị anh ta nhìn thấy.

Cô định trở lại vào ngày hôm sau. Kết quả là... chết tiệt! Giản Chấn ngày nào cũng tới chơi bóng. Sau khi liên tục nhìn thấy anh ta trên sân bóng rổ hơn một tuần, cuối cùng Lục Phồn Tinh sắp sụp đổ đến nơi.

Tiền đặt cọc thuê nhà đã giao cho chủ nhà, nhưng tiến độ của phòng vẽ tranh lại bị trì hoãn vì Giản Chấn. Lục Phồn Tinh nhẩm tính tiền thuê nhà mất không mỗi ngày, tưởng chừng như muốn khóc.

Việc này nhất định không thể kéo dài thêm nữa.

Cô nghiến răng, quyết định ra tay, bất kể có mặt Giản Chấn hay không.

Sau buổi học hôm nay, cô lại lao đến sân bóng rổ. Các cô gái tan học tiện đường đến ngắm trai đẹp đã bu kín quanh sân. Lục Phồn Tinh chẳng dễ gì mới tìm được một chỗ. Cô mặc kệ sự có mặt của Giản Chấn, hai mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào những chàng trai khác ở trên sân, lẩm nhẩm trong lòng như một mụ phù thủy: Ném qua đây, ném qua đây đi!

Các chàng trai như thể hiểu được ngôn ngữ ma quỷ của Lục Phồn Tinh, quả bóng chẳng bay về phía cô dù chỉ một lần.

Lục Phồn Tinh không tin tà đạo nữa, bèn đổi chỗ khác.

Cô đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.

Ngáp dài một cái, Lục Phồn Tinh cúi đầu nhìn di động, định xem mấy giờ, lát nữa đến nhà ăn sẽ ăn tối món gì. Kết quả, cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy quả bóng rổ đang bay về phía mình. Nói chính xác là quả bóng đang bay nhanh về phía cô gái đứng kế bên cô.

Cơ hội tốt ở ngay trước mắt, sao có thể bỏ qua cho được!

Cô gái kia ngây người, xem ra đã từ bỏ việc né tránh và chờ bị bóng đập trúng. Sao Lục Phồn Tinh lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Cô lắc mình một cái rồi đẩy mạnh cô gái ra ngay giây tiếp theo.

Lần này, người đứng ở vị trí của cô gái chính là Lục Phồn Tinh. Cô gái bị Lục Phồn Tinh đẩy ra hơi lảo đảo. Còn Lục Phồn Tinh giương mắt nhìn quả bóng lao tới, tiếp xúc thân mật với đầu cô. Sau đó, đầu cô ù đi.

Lục Phồn Tinh bị bóng nện trúng, nổ cả đom đóm mắt.

Chỉ bị bóng đập phải thôi, nhưng cô bị ảnh hậu nhập vào, hai đầu liền gối mềm nhũn. Cô giả vờ nằm quay đơ ra đất, ôm lấy đầu và bắt đầu rên lên đau đớn.

“Ôi, ôi!”

Việc tập luyện của đội bóng rổ bỗng nhiên bị gián đoạn vì Lục Phồn Tinh. Trong lúc tạm thời dừng lại, các cô gái bên ngoài sân cũng đã vây quanh chỗ này. Mọi người đều ngơ ngác, nhất là cô gái bị Lục Phồn Tinh đẩy ra, không hiểu sao chỉ bị đẩy một cái mà chỗ bị đẩy chừng như còn đau hơn bị bóng nện trúng.

Lục Phồn Tinh trở thành tâm điểm chú ý của đám đông, càng rên rỉ to hơn. Cô ôm lấy ngực, vừa ho khan vừa gào toáng lên: “Khụ khụ khụ, đau ngực không thở nổi, có lẽ bệnh tim tái phát rồi…”

Thấy các thành viên của đội bóng rổ lách qua đám đông đi tới, cô trợn mắt, run rẩy chỉ vào bọn họ: “Ai trong số các anh đã ném bóng? Khụ Khụ, đứng ra đây cho tôi! Tôi bị bệnh tim đấy. Nói cho các anh biết, đội bóng rổ các anh gây ra chuyện lớn rồi!”

Sắc mặt các thành viên trong đội bóng rổ đều trở nên nghiêm nghị.

“Ai? Bước ra đây cho tôi!” Lục Phồn Tinh tiếp tục gào lên. Hay cho một cô gái xinh đẹp mắt to, lúc này lại chẳng khác gì phường lưu manh vô lại.

“Tôi!”

Một giọng nam trầm thấp chợt vang lên. Các thành viên trong đội bóng tự động tránh ra. Giản Chấn mặt mày lạnh tanh xuất hiện trước mắt Lục Phồn Tinh. Anh ta nhướng đôi lông mày rậm, từ trên cao nhìn xuống cô mà rằng: “Quả bóng đó là tôi ném!”

“Úi…”

Một đàn quạ đen bay qua trước mặt Lục Phồn Tinh.

“Chuyện lớn gì, cô nói xem!” Giản Chấn nói với giọng điệu thản nhiên, không chỉ coi cô là người xa lạ mà dường như hoàn toàn không tin lời cô nói rằng cô bị bệnh tim.

Nhiều người có mặt ở đây biết quan hệ của họ là bạn trai, bạn gái cũ. Lần này thấy họ đôi co trực diện, đám người trẻ tuổi thính mũi, tức thì đánh hơi được sắp có kịch hay để xem.

Lục Phồn Tinh buồn bực muốn đâm đầu vào tường cho xong. Ai biết quả bóng đó vừa vặn là do Giản Chấn ném. Cô lại còn ngớ ngẩn giơ đầu trước họng súng. Quá nhục mặt!

Bắt đền ai không bắt đền lại bắt đền đúng bạn trai cũ. Lục Phồn Tinh cảm thấy mình thật sự xui xẻo lắm thay.

Cô xấu hổ quá, bèn ngượng ngùng đứng dậy. Thấy những ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, cô quả thực muốn đào một cái lỗ nẻ để chui, thế là nở nụ cười gượng gạo: “Chuyện lớn… chuyện lớn là ngày mai Trời sẽ mưa, có lẽ các anh không tập luyện được đâu.”

Cô thế này, đâu còn chút dáng vẻ hung dữ nào của ban nãy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio