“Cái gì hay ho vậy?”
“Em là mười vạn câu hỏi vì sao à? Sao nhiều câu hỏi thế, còn hỏi nữa là không cho em xem đâu.”
“Em sai rồi.” Quả thật Tiết Hựu Ca rất tò mò, đang nghĩ xem nếu là mình thích thì sẽ là món ngon gì nhỉ, cậu xoắn xuýt hỏi, “Nhưng anh ơi, tối em phải đi về, cái đó để hôm khác xem được không?”
“Có việc à?”
“Ngày mai là sinh nhật mẹ em, tối nay em phải về nhà, ba em cũng về. Cái đó… có thể cho em xem bây giờ luôn không?”
Trình Dự nghiêm mặt: “Không thể.”
“Ò…”
“Mai anh qua đón, em ở đâu?”
Tiết Hựu Ca nghĩ một lát rồi bảo: “Mai ăn cơm tối xong em sẽ bảo ba đưa về nhà bà nội, sau đó em lén qua đây tìm anh, nhưng mà trời tối em cũng không dám đi một mình.”
“Sao mà nhát gan thế.” Trình Dự quở, “Thôi vậy, anh với bác Vệ qua đón em.”
Lúc Tiết Hựu Ca sắp về, Tiết Hựu Ca đưa cho cậu một lọ thuốc mỡ.
“Đây là cái gì vậy?”
“Kem trị sẹo, cầm lấy.”
“Em lấy kem trị sẹo làm gì, em không cần…”
“Phí lời làm gì.” Trình Dự ném thuốc mỡ qua cho cậu.
Tiết Hựu Ca vội đưa tay ra đỡ, thấy bộ dạng không cho phép từ chối của đại thiếu gia nên đành cất thuốc vào túi.
Tính cách Trình Dự này so với Phương Lễ Tình sống trong nhung lụa còn kỳ quái hơn, nếu nói chị họ là tính cách tiểu thư thì Trình Dự là công tử, nhưng Tiết Hựu Ca lại thích anh hơn chị họ nhiều.
–
Hà Tiểu Yêu sinh Tiết Hựu Ca khi vừa tốt nghiệp trường y, năm năm chỉ mới tuổi, nhìn từ vóc dáng và khuôn mặt thì cô chẳng khác gì mấy cô gái ngoài hai mươi đang độ xuân thì.
Sinh nhật năm nay tổ chức ở nhà cô chú. Bởi vì nhà cô rộng, diện tích phòng khách và bếp cũng không nhỏ, cả nhà ở trong cũng không chật, hơn nữa nhà bếp còn rất hiện đại, do giúp việc nhà cô nấu nướng. Hà Tiểu Yêu tan làm, về nhà thay quần áo, đang định đưa Tiết Hựu Ca đến nhà chị họ thì thấy con trai ôm một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo ra.
“Mẹ ơi, đây là quà con mua tặng mẹ, mẹ mở ra xem đi.”
Hà Tiểu Yêu vừa ngạc nhiên lại vui mừng, không biết phải nói gì: “Đứa nhỏ này.”
Những năm trước con trai mua cho cô cầu thủy tinh, hộp nhạc, rồi cả bờm tóc nữa. Từ rất nhỏ Tiết Hựu Ca đã biết mua quà sinh nhật cho mẹ, ngày của Mẹ cũng mua cho cô một bó hoa cẩm chướng nhỏ.
Chỉ không ngờ lần này con trai lại mua cho cô một đôi giày da cừu cao cấp màu đỏ.
“Giày này… Mễ Mễ, con mua hết bao nhiêu tiền? Con lấy tiền ở đâu ra?”
Phản ứng của Hà Tiểu Yêu nằm ngoài dự tính của cậu.
“Tiền con dành dụm được, mẹ thích không ạ? Con mua theo cỡ giày của mẹ, mẹ thử xem có vừa không.”
“Sao con lại tiêu tiền linh tinh thế! Giày, giày này đắt thế nào chứ…” Đây vừa hay là nhãn hiệu mà Hà Tiểu Yêu biết, giá cả không hề rẻ, Mễ Mễ mới tuổi thôi! Vậy mà đã mua cho mẹ món đồ thế này!
“Không đắt,” cậu ngập ngừng giải thích, “mẹ quên là mẹ bạn học con bán giày hãng này à, cô ấy giảm giá cho con nên không tốn bao nhiêu.”
“Con vung tay tiêu tiền thế này có phải do bình thường cho con nhiều tiền tiêu vặt quá không! Con…”
Tiết Thiên Lượng ngắt lời cô: “Con trai có lòng, em cũng đừng như vậy. Sinh nhật quan trọng nhất là vui vẻ, chẳng phải chỉ là một đôi giày thôi sao? Đắt thế nào được chứ.”
Cuối cùng Hà Tiểu Yêu nói một câu: “Về sau không thể cho con nhiều tiền tiêu vặt nữa, lẳng lặng đi mua món đồ đắt thế này, còn không trả hàng được.”
Cô đeo giày mới, dắt Tiết Hựu Ca đến nhà cô chú.
Trong nhà đã bày biện xong xuôi, trên tường phòng khách còn được treo bóng bay chữ ‘Happy Birthday’, vài ngọn nến được thắp ở chính giữa tấm khăn trải bàn của chiếc bàn ăn dài, ánh nến lung linh huyền ảo dưới lối trang trí lộng lẫy theo phong cách châu Âu, một bó hoa cúc nhỏ được cắm trong bình, phản chiếu lên tường bức tranh hoa cỏ.
Sau khi cô chú phát đạt, Tiết Hựu Ca vẫn nhớ mình đã choáng váng khi đến nhà cô lần đầu tiên, còn ngỡ đây là cung điện.
“Bữa cơm ngày hôm nay, không chỉ là tổ chức sinh nhật cho chị dâu,” cô nói, “mà còn là tiệc chia tay, hai ngày nữa em sẽ đưa Tình Tình đi Bắc Kinh rồi, về sau có lẽ chỉ khi con bé được nghỉ thì em mới về được.”
“Hai ngày nữa đi rồi à? Gấp vậy!”
Lát sau, bữa cơm từ tiệc sinh nhật của Hà Tiểu Yêu trở thành tiệc chia tay nhà cô chú, hơn nữa Tiết Thiên Lượng luôn uống rượu cùng Phương Hải Minh.
Cơm nước xong xuôi, Tiết Hựu Ca trông sắc trời đã sắp tối, liền thấy cô xách từ trong phòng ra một chiếc túi xách màu vàng đất: “Chị dâu, đây là quà sinh nhật tặng chị, chúc chị sinh nhật vui vẻ, mãi mãi tuổi .”
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc túi kia, biểu cảm Hà Tiểu Yêu sáng lên, có chút khó tin: “Em à, sao…sao em lại mua cho chị món đồ đắt thế này, quý giá quá, trời ạ.”
Đó là một chiếc túi LV khổng lồ, trông giống như đựng một chiếc balo bên trong.
Chú nhìn thấy chiếc hộp đó, biểu tình cũng lập tức thay đổi.
Cô bảo: “Ôi chao, bạn chơi bài của em ra nước ngoài chơi, em nhờ nó mua ở Hy Lạp cho em, bên đó bán cái này rẻ lắm, rẻ hơn ở trong nước tận mấy ngàn. Chị không cần khách sáo với em, hai chúng mình mà còn câu nệ cái gì! Cái túi Neverfull này đựng được nhiều đồ lắm, tiện cho chị đi làm…” cô huyên thuyên không ngừng về việc cái túi này hữu ích thế nào, chứa được nhiều đồ ra sao.
Thậm chí là Tiết Hựu Ca đến Nike và Anta còn chẳng phân biệt nổi, nhưng cậu vẫn có ấn tượng với nhãn hàng LV này.
Cái khác thì không rõ, chỉ biết là rất đắt, khi nghe cô nói ‘rẻ hơn ở trong nước tận mấy ngàn’ thì cậu trợn cả mắt.
Tiết Thiên Lượng uống nhiều rượu quá, Tiết Hựu Ca cũng không dám bảo ba đưa đi. Chị họ đã về phòng, Cao Cao thì hôm nay với ra viện, đang xem hoạt hình. Tiết Hựu Ca ăn một miếng socola cô đưa cho, Cao Cao nhìn thấy liền vội giấu đĩa đồ ăn vặt trên bàn ra sau lưng.
Tiết Hựu Ca vờ như không thấy, chuẩn bị đi hỏi cô xem có thể đưa cậu về nhà bà không. Nhưng lúc đi tới cửa phòng cô chú thì cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi nhau.
“Đã nói với em túi trong xưởng không được lấy đi tặng người khác em không nghe!”
Là giọng của chú.
Cô chẳng bận tâm: “Có vấn đề gì đâu! Em đây chẳng phải là không có thời gian chọn quà hay sao, em còn chẳng phân biệt được thật giả thì anh nghĩ chị dâu em biết chắc?”
“Em có biết ở đây có…”
Đoạn sau Tiết Hựu Ca không nghe rõ, bởi vì Phương Lễ Tình đi từ trong phòng ra, liếc xéo: “Em đứng đây làm gì?”
Tiết Hựu Ca quay đầu lại nhìn, thấy cô mặc một bộ váy liền thân thuần trắng, nhìn giống như ra ngoài hẹn hò.
“Chị muốn ra ngoài à?” Cậu hỏi.
“Chị sắp phải đi Bắc Kinh rồi, đám bạn của chị nói muốn tiễn chị nên đi hát KTV.”
Tiết Hựu Ca đảo mắt, đột nhiên nghĩ ra chủ ý: “Vậy lát nữa em tiễn chị đi!”
“Em tiễn chị đi?” Phương Lễ Tình hơi cạn lời, “Chị ra ngoài là gọi xe, em tiễn chị lên xe chắc?”
“Trời tối rồi, chị đi ra ngoài không an toàn biết chừng nào, chị đợi em một lát!” Tiết Hựu Ca đi tìm Hà Tiểu Yêu, nói với mẹ: “Mẹ ơi, chị sắp đi chơi, muốn con đi cùng, chị bảo về sau mấy năm chẳng được gặp con… Con đi cùng chị được không mẹ?”
“Con với Tình Tình?” Mặc dù đang ngồi ở phòng khách nhưng Hà Tiểu Yêu đã muốn về nhà mở túi xách, “Các con muốn đi đâu?”
“Bạn chị ấy hẹn, đi ăn đồ nướng gì đó, rất nhanh là về thôi ạ.”
“Mấy giờ con về? Mẹ ở đây đợi con.” Hà Tiểu Yêu ngẩng đầu lên có thể thấy Phương Lễ Tình trang điểm xinh đẹp, đeo trang sức đầu ngọc trai, ngửa cổ lên trông như một chú thiên nga cao quý, cô đứng trên hành lang, hơi không kiên nhẫn nói chuyện điện thoại.
Tiết Hựu Ca bảo không cần: “Chút nữa con với chị về thì con về thẳng nhà luôn.”
“Tình Tình.” Hà Tiểu Yêu gọi một tiếng, “Cháu trông em nhé, đừng để nó chạy loạn, cũng đừng đi chơi muộn quá.”
Phương Lễ Tình nghe xong, quét mắt nhìn Tiết Hựu Ca rồi khẽ gật đầu.
Tiết Hựu Ca đi theo cô ra ngoài, Phương Lễ Tình đứng bên đường gọi xe, nhìn cậu: “Tiết Hựu Ca, có phải em đi quán nét không?”
“Không phải, em tiễn chị thôi, chờ chị lên xe rồi em về.” Cậu cười hồn nhiên.
“Tùy em thôi, thích đi đâu chơi thì đi, nếu mà mẹ em gọi điện đến hỏi thì chị không nói dối giúp đâu.”
Xe taxi dừng lại, Phương Lễ Tình lên xe, Tiết Hựu Ca nói tạm biệt, cô không để tâm, bảo bác tài lái xe đi.
Hồi lớp -, Tiết Hựu Ca cũng từng nói dối mẹ ra ngoài chơi, có lần bị Hà Tiểu Yêu bắt được, đánh cho một trận no đòn. Lúc này Tiết Hựu Ca cũng hơi rén, lòng nghĩ hay là thôi đi vè, nhưng vẫn phải gọi điện cho Trình Dự giải thích rõ ràng.
—
“…Anh ơi, em là Mễ Mễ.” Tiết Hựu Ca tìm một siêu thị nhỏ ở ven đường, dùng hai mao để gọi điện thoại công cộng, “Ba em say rượu rồi, không lái xe đưa em đi được.”
“Em đang ở đâu?” Trình Dự hỏi.
Tiết Hựu Ca nói địa chỉ: “Em dùng điện thoại công cộng ở siêu thị gọi cho anh, còn mười giây nữa, em phải cúp máy đây.”
“Ở đó đợi đi, anh đến đón em.”
Tiết Hựu Ca nói một phút rồi cúp điện thoại.
Cậu không biết Trình Dự muốn cho cậu xem cái gì, tại sao lại phải đợi đến tối mới được, nhưng Tiết Hựu Ca vẫn ngồi ngoài siêu thị ngoan ngoãn đợi anh, dù sao thì Trình Dự vẫn là chủ nợ của cậu. Buổi tối ăn hơi nhiều, căng da bụng thì trùng da mắt, cậu bó gối ngồi đợi, gió đêm thổi qua có hơi lạnh. Khi cậu đang lơ mơ ngủ thì trước mặt xuất hiện một bóng người.
“Hai mắt nhắm cả vào rồi, buồn ngủ thế cơ à?” Trình Dự cúi người nhìn cậu chằm chằm.
Tiết Hựu Ca ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười thật lớn: “Cuối cùng anh cũng tới.”
Trình Dự đối diện với ánh mắt cậu, nụ cười đột ngột này khiến anh không khỏi hoa mắt, bèn nhìn đi chỗ khác.
Tiết Hựu Ca ngáp một cái rồi đứng dậy nói: “Buồn ngủ quá đi.”
Trình Dự không chịu nổi sự đáng yêu của cậu, lại lần nữa quay đi: “Chỉ một tiếng thôi, một tiếng sau đưa em về nhà.”
“Ừ ừ.”
Ngồi trên xe, Tiết Hựu Ca chào bác Vệ rồi nhỏ giọng hỏi Trình Dự: “Anh muốn cho em xem cái gì?”
“Giờ chưa nói được.”
Bác Vệ – người biết được sự thật – đã lén lút thảo luận với ông ngoại hồi chiều. Hai người đều cho rằng Trình Dự quá dụng tâm với cô bé mới quen hơn một tháng này, có phải thích người ta thật rồi không. Kết quả khi ông ngoại hỏi thì Trình Dự lạnh mặt nói là bọn họ nghĩ nhiều rồi.
Ông ngoại cảm thấy nếu Trình Dự đã có thể chơi với lũ trẻ ở đây, anh cảm thấy vui thì tất nhiên là ông cũng vui. Hồi đầu cố ý đón Trình Dự đến đây, chẳng bởi vì để anh thả lỏng và vui vẻ hay sao. Chỉ sợ là Trình Dự thật sự động lòng, tình cảm giữa tụi nhỏ chưa thành thục, cuối cùng hai đứa đều tổn thương.
“Hôm nay đã được ăn bánh gato chưa?” Trên xe, Trình Dự hỏi.
“Ăn được rồi!”
“Còn ăn được thứ khác nữa không?”
“Ăn được chứ!”
Bác Vệ lặng lẽ nhìn qua gương chiếu hậu, cảm thấy cô bé này đúng là sức lực dồi dào, hơn nữa cắt tóc xong nhìn thực sự giống con trai. Ông nghĩ thế nào cũng chẳng ngờ tới Trình Dự mắt cao hơn đầu lại thích kiểu thế này.
Sau khi đến nơi, Trình Dự đưa cậu lên tầng, nhưng không đi vào phòng mình mà vào phòng trống bên cạnh. Trước kia Trình Tử Nguy đến ở trong này hai ngày, giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ, đến ga giường cũng được thay mới. Lúc này, rèm cửa đóng kín, trong phòng tối om.
Trình Dự không bật đèn, bảo cậu ngồi lên giường.
Tiết Hựu Ca mò mẫm ngồi trên giường, cảm thấy có gì đó cộm lên, ngẩng đầu nhìn thì thấy là một chiếc mùng đỉnh nhọn, màn che phủ quanh giường.
“Tiết Mễ Mễ, nhắm mắt lại đi.” Trình Dự sợ cậu nhìn trộm, lấy tay trái che mắt cậu, tay phải thò vào trong mùng, vén quần áo ra để lộ những chiếc lọ thủy tinh đang phát sáng bên dưới.
Trình Dự dùng một tay lấy nắp lọ đi, sau đó bỏ bàn tay đang che mắt cậu ra.
Xuyên qua hàng mi mỏng, Tiết Hựu Ca mơ hồ cảm thấy từng đốm sáng lóe lên, chưa đợi Tiết Hựu Ca nói gì, cậu đã lén mở mắt ra.
“Wow.”
“Đã bảo em mở mắt đâu.”
Tiết Hựu Ca vùi đầu vào trong mùng: “Anh Trình Dự! Anh bắt đom đóm ở đâu vậy! Nhiều thế!”
Cả căn phòng bừng sáng bởi những đốm sáng nhỏ màu xanh lục, ánh sáng phản chiếu vào đôi mắt của Tiết Hựu Ca.
Trình Dự đứng bên ngoài, nhìn cậu qua một lớp màn mỏng: “Bắt trong giấc mơ của em.”
Hôm đó cậu nói nằm mơ cũng thấy mình leo lên núi Chung bắt đom đóm cho anh.
Tiết Hựu Ca thò đầu ra: “Anh cũng vào xem đi!”
Trình Dự bị cậu cưỡng ép kéo vào.
Trình Dự cảm thấy làm thế này rất trẻ con, còn quê mùa nữa, sao có thể làm ra chuyện nhà quê như vậy. Anh vốn định đi ra, kết quả là khoảnh khắc bị cậu kéo nằm xuống, anh liền bị mê hoặc.
Bên trong và ngoài mùng tựa như hai không gian khác biệt: bên ngoài là hiện thực, bên trong là một thế giới rực rỡ như mơ.
“Nhiều thế này, chắc chắn là anh bắt ở núi Chung. Hôm nay anh đi chơi núi Chung à?” Tiết Hựu Ca thật sự đã rất lâu không thấy đom đóm rồi, ít nhất có hàng chục con đang bay trước mắt cậu.
“Không. Đi hôm qua, tiện tay bỏ tiền mua, bảo người ta hôm nay ship qua.”
“Bỏ tiền mua?” Tiết Hựu Ca bèn quay đầu nhìn anh, “Anh chi bao nhiêu tiền?”
“ tệ một con.”
Tiết Hựu Ca: “…”
“Anh Trình Dự.” Cậu đột nhiên chồm tới, hét lên.
Trình Dự không ngờ cậu lại đột nhiên sáp lại gần mặt mình, lông mi khẽ run.
Khoảng cách này gần đến mức có thể cảm nhận được cả hơi thở của cậu, Trình Dự rất không tự nhiên quay mặt đi, hét mắt quét qua cậu, nhìn thấy nụ cười khiến người ta tan chảy trên mặt cậu.
“Anh Trình Dự à, anh còn cần người bắt đom đóm cho anh không? Ngày mai sẽ đi núi Chung, anh muốn bao nhiêu em bắt cho anh bấy nhiêu.”
“….Nhóc ham tiền này.” Trình Dự vỗ trán cậu, lại nói, “Hôm đó không phải anh cố ý giày vò em…” anh tỏ ý xin lỗi một cách ngắn gọn rồi rất nhanh chuyển sang chủ đề khác, “Những con đom đóm này tuổi thọ ngắn, sợ không sống được tới sáng mai nên chỉ đành bảo em tối qua xem.”
Dưới không gian thế này, giọng nói của Trình Dự nghe rất khác với thường ngày, tràn ngập quyến luyến, tới ánh mắt nhìn người khác cũng trở nên dịu dàng.
Hai người mấy phút không nói gì.
Một con đom đóm dường như bay mệt rồi, đột nhiên đáp xuống, đậu trên lông mày của Trình Dự nghỉ ngơi.
Dù là đẹp nhưng vẫn là một con côn trùng, Trình Dự đang định đưa tay đuổi đi thì để ý thấy đứa trẻ bên cạnh lại lần nữa lại gần anh, rồi thổi một hơi lên mặt.
Lông mày Trình Dự khẽ run, đom đóm bay đi.
Tiết Hựu Ca nằm bò bên cạnh, hỏi anh: “Đây là anh đặc biệt bắt cho em, à không, đặc biệt mua cho em à?”
“Không phải,” cũng may ánh sáng từ đom đóm không đủ, Trình Dự đã cảm giác được tai mình bắt đầu nóng lên rồi, “anh muốn xem mà thôi, chẳng qua là nghĩ tới em bị ngã nên rủ em quá xem cùng.”
“Ò.” Tiết Hựu Ca cũng chẳng cảm thấy không vui, ngẩng đầu nhìn ánh sáng, “Việc tốt đẹp là phải chia sẻ, cảm ơn anh.”
Thật là lễ phép.
Khóe miệng Trình Dự không nhịn được cong lên một chút. Mùa hè này, số lần anh cười vì tâm trạng tốt, có lẽ còn nhiều hơn cả mười năm trước đây.
“Này, Tiết Mễ Mễ, thuốc hôm qua anh đưa em đã bôi chưa?”
“Hôm qua? Gì cơ,” cậu nhớ ra rồi, “Ơ… Em quên mất rồi, trên người em lại chẳng có sẹo, sao lại phải bôi cái đó.”
“Chân em.”
“Chỗ bị ngã đấy á? Đã sắp khỏi rồi, kết vảy chờ bong đi là xong.”
“Con gái các em chẳng phải đều sợ để lại sẹo sẽ xấu ư?”
“Ai nói với anh em là con gái?”
Trình Dự nhìn vào mắt cậu.
Là một đôi mắt điển hình của trẻ nhỏ, trong suốt lại không chút tạp chất.
“Không tin thì chúng mình cởi quần ra so xem ai to hơn…” câu này cậu nói nhỏ, lại dùng giọng địa phương nên Trình Dự không nghe rõ.
“Là không giống.” Anh nói.
“Lát nữa về em đem đom đóm đi đi.”
“Anh không cần à?”
“Đống này đều là côn trùng, buổi tối anh ngủ chúng nó bay tới bay lui trên đầu phiền lắm.”
“Ừm, được, thế để em mang về.”
“Em dậy đi đã.” Trình Dự chống tay ngồi dậy, lông mi dài rũ xuống, phủ xuống mắt thành cái bóng hình quạt, lệ chí ẩn dưới bóng đen.
Trình Dự cúi đầu nhìn cậu, “Theo anh qua đây, bôi thuốc vào đã.”
“Em không muốn!”
“Cho em mười gói mì trẻ em.”
“…Được.”
Tốt nhất là không để đom đóm thấy ánh sáng, nên Trình Dự không bật đèn, dẫn Tiết Hựu Ca về phòng mình, đưa mì trẻ em cho cậu, rồi lại bóc một hộp kem bôi trị sẹo, mở nắp ra đưa cho cậu: “Bôi đi.”
“Em đang ăn mà.” Cậu vung vung hai tay, tỏ ý mình không còn tay nữa rồi.
Trình Dự do dự một lát rồi lấy khăn ướt cho cậu.
“Haiz.” Tiết Hựu Ca mặt ủ mày chau thở dài như người lớn, xoa xoa tay rồi kéo ống quần lên.
Trình Dự rời ánh mắt đi: “Còn không vui à?”
“Không có.” Anh trai này biết chăm sóc người khác quá, tình tình tuy lúc xấu lúc tốt nhưng Tiết Hựu Ca vẫn rất thích anh.
Sau khi bôi thuốc mỡ lên vùng da ửng đỏ do bong vảy, trong lòng cậu không khỏi nghĩ, làm con gái thật tốt! Có người mời cậu ăn vặt, còn bắt đom đóm cho cậu, quan tâm lúc cậu bị thương… Cậu thở dài: “Em đang nghĩ, làm bạn gái anh nhất định là hạnh phúc lắm.”
“Em đang mơ mộng hão huyền.”
Tiết Hựu Ca: “?”
Cậu chẳng hiểu đầu khua tai nheo gì ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện Trình Dự quay người lại với cậu, không thấy được biểu cảm của anh.
Vòng tay phát hiện nhịp tim của Trình Dự bất thường, phát ra tiếng cảnh báo.
Tiết Hựu Ca tưởng là đồng hồ nên không để ý, tay còn lại lén ăn mì trẻ em.
Trình Dự thấy cậu im lặng thì càng thêm rối bời, đến ngón tay cũng sốt ruột tới sắp dính vào nhau, lông mày nhíu chặt lại: “Bỏ đi, để anh suy nghĩ một chút!”
HẾT CHƯƠNG .