Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhà cậu ở đâu, gọi người nhà đến đón đi.” Dù cô bé đã đứng lên, nhưng vẫn thấp hơn Trình Dự rất nhiều, chỉ cần cúi xuống là anh có thể nhìn thấy đỉnh đầu mềm mại.
“Tôi đi bộ về được, cũng không hết bao lâu.” Tiết Hựu Ca đã đánh giá thấp các triệu chứng sau phẫu thuật rồi, từ nhà đi qua đây mất bốn mươi phút, mà bác sĩ đã khuyên cậu hạn chế đi lại trước khi cắt chỉ.
Biết vậy thì hôm đó dù đau chết cũng không thèm mượn tiền rồi!
Trình Dự nhìn cô bé khập khiễng bước đi nhưng rất chậm, như rùa bò vậy, trông vô cùng đáng thương. Anh cau mày, trực tiếp đóng cửa lại.
Trình Dự lên lầu, gió hơi mạnh, anh kéo rèm lên, đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới.
Bên ngoài tối đen như mực, đêm nay trăng mờ một cách kỳ lạ, trong rừng cây tối tăm, đứa bé bị anh đuổi đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau khi trời tối, Tiết Hựu Ca không dám đi đường nhỏ nữa. Ở nông thôn khắp nơi đều có mồ mả, cậu đến đèn điện còn chẳng có thì sao dám một mình đi đường nhỏ đây.
Sắc trời đã tối hẳn, Tiết Hựu Ca túm váy bước đi. Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một luồng sáng.
Lại có xe nữa. Cậu đứng bên đường chờ xe qua.
Bác Vệ vội về nhà nên lái xe nhanh. Từ xa đã thấy phía trước có một bé gái đang đi bộ, ông buông tay ga, giảm tốc độ xuống còn km/h. Lúc lại gần đứa bé, bác Vệ liếc nhìn một cái.
Ấy.
Ông dừng xe, lùi lại vài bước.
“Bạn nhỏ, sao lại là cháu vậy?” Bác Vệ mở cửa sổ tự động, “Sao muộn thế này rồi mà cháu còn đi bộ một mình thế này.”
Tầm nhìn của Tiết Hựu Ca hơi mờ sau khi tiếp xúc với ánh sáng mạnh, sau khi nhìn kỹ vài giây mới nhận ra: “A! Cháu chào bác!”
“Ha ha ha, là bác đây, sao cháu lại ở đây một mình? Cháu sống gần đây à?”
“Không ạ.” Cậu lắc đầu, “Nhà cháu không ở đây mà ở bờ sông bên kia cơ, cháu tới trả tiền ạ.”
“Trả tiền?”
Trên xe còn có hai người khác, lúc này đều không ngắt lời bác Vệ trò chuyện cùng đứa bé bên đường, Trình Tử Nguy ở ghế sau tò mò liếc nhìn.
Tiết Hựu Ca giải thích rõ ràng, nói chiều hôm qua gặp được anh trai kia, anh trai bảo cậu trả tiền. Nhưng hôm qua cậu không có thời gian nên hôm nay mới qua được, kết quả tới nơi thì nhận ra trong nhà không có ai, đành ở ngoài đợi một lát.
Bác Vệ nghe xong há hốc miệng, dùng ngón chân cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Bọn họ ăn cơm trưa xong thì rời đi, đứa nhỏ này không biết đã đợi ngoài cửa bao lâu, nhất định là Trình Dự đã về, sau khi đứa nhỏ trả tiền liền để nó về.
“Chỉ vì trả một tệ mà cháu đi một chuyến vậy ư?” Bác Vệ không khỏi nhìn kĩ lại cô bé trông có vẻ nhỏ hơn Trình Dự một chút này.
“Tất nhiên ạ, người không thể nói xong rồi nuốt lời.”
“Vậy cháu lên xe đi, lát nữa bác đưa cháu về.”
“Không cần đâu bác, cháu…”
“Mau lên xe.” Bác Vệ vừa dứt lời, cửa sau xe đã mở ra.
Tiết Hựu Ca nhìn vào, bên trong có một thiếu niên đang ngồi, đối phương cười thân thiện với cậu: “Lên xe đi.”
Trên xe, bác Vệ giải thích đại khái chuyện ngày hôm đó: “Hôm ấy cô bé này bị thương, đứng trên cầu khóc, tôi bắt gặp liền bảo để tôi đưa về nhưng con bé không chịu, cho nên tôi cho nó mượn một tệ để đi xe bus.”
Ông ngoại ngồi trên ghế phó lái lần này xem như đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, ông bảo khó trách cháu ngoại lần đầu về huyện Sơn Lăng, làm sao lại quen trẻ con ở đây. Có điều đứa nhỏ giữ chữ tín thế này là quá đáng quý, ông ngoại khen cậu mấy câu trên xe, bảo cậu lớn lên nhất định sẽ thành tài.
Nói làm Tiết Hựu Ca còn phải ngượng ngùng.
“Vậy cháu đợi ở ngoài lâu không?”
“Cũng không lâu lắm… Một lát thôi ạ, cháu vốn định đi về, sau đó nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện nên thôi.”
“Có người nói chuyện ư?”
“Là có người hắt xì ạ.”
Nghe xong, ông ngoại và Bác Vệ đều bật cười, giải thích đó là chú vẹt nuôi trong nhà.
Tiết Hựu Ca khẽ trợn mắt, hơi chán nản sờ sờ mũi.
Kết quả Trình Tử Nguy đột nhiên nói một câu: “Trình Dự cũng hay thật, mỗi một tệ thôi mà tính toán với em gái nhỏ như vậy.”
Ông ngoại liếc cậu ta, nói: “Nó thấy cô bé dễ thương nên trêu một, hai câu ấy mà.” Ông ngoại có lẽ nghĩ ra được nguyên nhân.
Tính tình Trình Dự vốn kỳ lạ, hôm qua trêu trọc đứa nhỏ hai câu, ai biết hôm nay nó lại chạy đến trả tiền chứ. Hơn nữa hôm nay Trình Tử Nguy đến cũng không thông báo gì cả, họ đi chơi ở thành phố Khánh Châu, được nửa đường mới có điện thoại tới, nói anh họ Trình Tử Nguy của Trình Dự tới, đặc biệt đến đây để cùng anh dưỡng thương.
Hết cách, bác Vệ chỉ đành lái xe đến Bắc Hải đón người.
Nào ngờ máy bay bị trễ chuyến, Trình Dự buộc phải đợi ở sân bay, anh không phải một người kiên nhẫn, cũng chẳng chút hứng thú với màn kịch anh em thuận hòa này. Đợi chưa được bao lâu đã không chịu nổi nữa, một mình bắt xe về.
Cho nên lúc Trình Dự trở lại, chắc là như một thùng thuốc nổ, cũng chẳng nể mặt cô bé.
Xe đến sân ngoài nhà ông ngoại thì dừng lại, bác Vệ trước tiên xuống xe mở cửa sau, rồi giúp Trình Tử Nguy xách hành lý: “Thiếu gia Tử Nguy, phòng còn chưa kịp dọn, cậu đợi chút nữa tôi đưa bạn nhỏ này về rồi dọn cho cậu.”
“Không sao đâu, bác Vệ.” Trình Tử Nguy cười lịch sự, “Phòng tôi tự dọn được, không làm phiền đến bác.”
Bác Vệ nói: “Tôi giúp cậu mang hành lý vào đã.” Nói xong, ông quay sang bảo Tiết Hựu Ca, “Bạn nhỏ, đợi bác một lát nhé, cháu vào ngồi lúc, ăn ít bánh quy đi.”
“Không cần đâu bác, cháu ngồi trên xe đợi cũng được.”
Trình Tử Nguy cúi người đối mắt với cậu, bảo: “Đừng khách sáo, vào chơi một lát, anh có mang theo đồ ăn ngon. Em là người ở đây à? Chỗ em có gì chơi vui không?”
Anh trai này so với anh vừa nãy thì tốt hơn.
Trong lòng Tiết Hựu Ca nghĩ vậy.
“Ở đây…không có gì chơi vui cả.” Cậu nghĩ ngợi, “Nhà em có vườn trà, có thể chơi trốn tìm.”
Trình Tử Nguy gật đầu, bảo hôm khác sẽ đến chơi.
Bác Vệ rất nhanh đã mang hành lý ra xong, còn tiện tay lấy mấy gói bánh quy và bim bim cho Tiết Hựu Ca.
Ông lái xe đưa Tiết Hựu Ca về.
Trình Tử Nguy vào cửa, thay giày rồi mới hỏi: “Ông ngoại, cháu ở phòng nào vậy ạ?”
Trữ Tấn chỉ đành đưa anh ta lên phòng trống ở tầng hai. Ông biết cháu ngoại và Trình Tử Nguy không hợp nhau. Hai đứa tuy nói là anh em, nhưng Trình Tử Nguy chỉ lớn hơn Trình Dự hai tháng, quan hệ còn chẳng bằng anh em trong gia đình bình thường. Đối với gia đình giàu có như nhà họ Trình, giữa anh em chắc chắn sẽ có tranh đấu gay gắt, Trình Dự không thích ai thì chính là không thích, cũng chẳng thèm giả vờ, còn Trình Tử Nguy thì thích đóng vai một người anh tốt, nhất là trước mặt các trưởng bối, giống như nhân cách thích thể hiện.
Trình Tử Nguy gõ cửa phòng bên cạnh.
“Có việc?” Cánh cửa hé ra một khe nhỏ.
Anh ta cười hì hì: “Trình Dự, anh vừa mới tới, dọn vào phòng cách vách rồi, vừa hay qua thăm em.”
“Ừ.” Ý là đã chào hỏi xong.
Trình Dự chuẩn bị đóng cửa, Trình Tử Nguy lại bảo: “Đúng rồi, ban nãy lúc đi về có gặp một cô bé bị thương, bảo là đến trả tiền em.”
Trình Tử Nguy thở dài: “Đáng thương thật đó, bị em dọa cho khóc.”
Trình Dự thẳng tay đóng cửa luôn.
Trình Tử Nguy bị chặn ngoài cửa sờ sờ mũi: “Thật là, một chút lòng đồng tình cũng chẳng có.”
–
Lúc Tiết Hựu Ca về đến nhà, ông bà nội đều đã đi ngủ, cậu khẽ khàng đi về phòng.
Buổi sớm dậy ăn sáng xong, cậu cùng ông nội đến vườn trái cây chơi.
Nói là chơi, chứ thật ra là giúp ông bà cắt vải và đào.
Huyện Sơn Lăng trồng nhiều vải, nhà họ Tiết cũng trồng một tí. Vườn trái cây ngoài vải thì còn có mấy gốc đào, trong sân còn có một cây sung cực to, nơi đó là căn cứ nhỏ của Tiết Hựu Ca: có nhà cây và xích đu của cậu, rồi cả bập bênh mà ông nội tự tay làm cho cậu nữa.
Khi còn chưa chuyển nhà vào trong thị trấn, Tiết Hựu Ca đã trải qua tuổi thơ ấu tại nơi này.
“Mễ Mễ ơi, Hổ Bì qua tìm con chơi này!”
Tiết Hựu Ca lập tức nhảy khỏi xích đu, hét lên từ xa: “Này! Ê!! Hổ Bì!”
Hổ Bì, tên thật là Bì Hổ, sống ở nhà bên cạnh và là bạn từ thời cởi truồng tắm mưa của Tiết Hựu Ca, hai người bằng tuổi nhau.
Hổ Bì sửng sốt một lát khi nhìn thấy cậu, đôi mắt ngày càng nhỏ lại do khuôn mặt dần phì ra dừng lại trên người cậu mấy giây, dường như không thể tin được, qua một lát mới cười phá lên: “Tiết Hựu Ca, mày mặc váy thật à! Tao nghe mẹ nói còn không tin cơ!”
“Biến đi…!”
Hôm nay Tiết Hựu Ca mặc một chiếc váy chữ A màu đen, trên vai thắt hai chiếc nơ bướm, đường viền của váy đã bị hỏng – đây là chiếc váy là chị họ Phương Lễ Tình không cần nữa, cậu mặc lên có hơi nhỏ. Buổi sáng Tiết Hựu Ca soi gương, cảm thấy không có ẻo lả như mình tưởng tượng lắm, với cả mặc váy dễ chịu hơn mặc quần, hơn nữa ở nhà mình thì không có người ngoài, nên càng chẳng cố kỵ gì.
Ai mà biết Hổ Bì lại tới chứ.
Lại còn cười cợt cậu nữa.
“Mày cười cái gì mà cười, không được cười!”
Hổ Bì cười đau cả bụng, một lát sau mới đứng dậy được, vừa ho vừa ngượng ngùng liếc nhìn cậu nói: “Khá…xinh… Mày mà để tóc dài thì tao không dám nhìn mày luôn.”
Đấy là nói thật.
Mấy cậu bé ở tuổi này chưa vỡ giọng, yết hầu cũng chưa lộ rõ, lại thêm Tiết Hựu Ca môi hồng răng trắng, rất giống một cô bé xinh đẹp.
Tiết Hựu Ca có chút không vui: “Sớm muộn gì mày cũng phải cắt thôi, rồi cũng phải mặc váy! Mày cứ đợi đó!”
“Mày cắt cái gì cơ,” Hổ Bì đến gần cậu, “có tác dụng gì thế?”
“Sẽ trở nên to hơn đấy.”
“Đù má, thật á?” Hổ Bì hỏi một đóng chi tiết về phẫu thuật. Khi đến gần, nó mơ hồ ngửi thấy mùi hương trên người cậu, hơi khó hiểu: “Sao trên người mày thơm thế? Mùi ngòn ngọt, ẻo lả vãi.”
“Mày mới ẻo lả, đây là váy của chị họ tao!” Tiết Hựu Ca không vui phủ nhận, “Chị ấy xịt nước hoa.”
Phương Lễ Tình rất thích nước hoa. Lúc Tiết Hựu Ca còn ở nhà chị ấy, vô tình nhìn thấy cả tủ đầy những lọ nước hoa tinh xảo, cả căn phòng thơm ngát hương nước hoa, thế nên tủ quần áo cũng nhiễm đủ loại mùi hương. Mùi trên bộ váy mà Tiết Hựu Ca mặc là Ptisenbon Givenchy mà gần đây chị ấy rất thích, mang hương thơm ấm áp mềm mại của em bé.
Tiết Hựu Ca bị cười chê đến mức không ngẩng đầu lên nổi: “Để tao đi thay quần áo.”
“Thay cái gì mà thay, không phải thay, có ai cười mày đâu. Đi nào, tới nhà tao xem anime, nhà tao không có ai.”
Tiết Hựu Ca bảo không đi.
“Nhà tao còn có đồ ăn vặt, tăm cay ()! Có đi không?”
() Tăm cay:
Mắt Tiết Hựu Ca sáng lên.
Gần đây vải được mùa, người lớn đều bận rộn chuyện thu hái.
Ở Sơn Lăng, người người nhà nhà trồng vải, nhà họ Tiết lại trồng không nhiều. Đó là ý kiến của chú Phương Hải Minh, chú bảo trồng vải không có sức cạnh tranh, chi bằng đổi sang cây khác. Vậy nên mảnh đất trên sườn núi của ông nội được dùng để trồng trà.
Do sản lượng không cao, lá trà thu hoạch được từ vườn chỉ để tiêu thụ trong địa phương.
Nhà Hổ Bì cách vườn vải không xa, Tiết Hựu Ca chui lên giường trong phòng nó xem One Piece, sau khi chia nhau một túi tăm cay to, hai đứa nhỏ cay tới chảy cả nước mắt, Hổ Bì lau cái miệng đầy dầu mỡ. Thấy không còn gì ăn nữa, Tiết Hựu Ca mới bảo: “Chỗ tao vẫn còn đồ ăn đây.”
Dứt lời lấy từ trong túi nhỏ ra một gói tương cà KFC.
“Chia mày một nửa.”
Hổ Bì: “……”
“Thôi, mày giữ lại mà ăn.” Ánh mắt Hổ Bì nhìn cậu tràn ngập thương hại.
“Hôm qua Cao Cao mua xô family, nó ăn xong tao nhặt một gói tương cà đi.” Tiết Hựu Ca xé gói tương, thở dài, “Mẹ tao không cho tao ăn vặt, bảo sẽ bị sâu răng.”
Cậu rất thích ăn cái này, Hổ Bì nhìn thấy cậu ăn tới mức môi đỏ cả lên, bèn lôi một lọ vitamin C từ dưới bàn trà ra.
“Cái này ngon này, ngọt lắm.” Hổ Bì đổ mấy viên ra tay, “Cho mày, cái này còn đắt hơn kẹo đấy.”
Vitamin C vị cam, nhai vài lần thì vị chua ngọt tan ra trong miệng.
Hai đưa mỗi người một viên, lát sau đã ăn hết nữa lọ. Hổ Bì lắc lắc cái lọ rồi đặt vitamin C về chỗ cũ: “Không được ăn hết, mẹ tao về phát hiện đấy… Đúng rồi, dạo này dâu tăm nhà ông hai tao trồng chín rồi, tao đưa mày đi hái.”
“Có chó, không đi đâu.” Tiết Hựu Ca từng bị chó nhà ông ấy cắn.
“Ra vườn nhà ông cơ mà, chó bị xích rồi, với cả nhà ông hai tao có khách nên ông đến vườn phải tiếp khách rồi, căn bản không có ai đâu.” Hổ Bì nói xong đè thấp giọng, “Mày biết dâu tằm bán được bao nhiêu tiền không?”
“Bao nhiêu?”
“Ngoài chợ bán mười tệ nửa cân đấy, hai đứa mình thế này…” Hổ Bì thì thầm mấy câu vào tai cậu, “Mày thấy sao? Mỗi đứa một nửa, chơi không?”
Tiết Hựu Ca lập tức tính toán trong lòng: “Chơi!”
Ở nông thôn, vườn của các nhà đều không có hàng rào, vạch bụi cây ra chính là vườn dâu.
Hổ Bì xách hai cái giỏ, cho Tiết Hựu Ca một cái. Hai đứa đi vào trong và thấy một rừng râu tằm cao hai mét, xen kẽ giữa cành lá xum xuê là từng chùm dâu tằm đen đỏ dày đặc. Tiết Hựu Ca hái quả màu đỏ ăn thử, chua tới ê cả răng, cậu cau mày: “Còn chưa chín mà.”
“Mày ngu à! Ăn quả màu đen ý, màu đen mới là chín.”
“À…”
Hai đứa hái một hồi, giỏ đã đầy nửa, Tiết Hựu Ca hỏi nó: “Bọn mình phải hái bao nhiêu? Ông hai mày liệu có phát hiện ra không…”
“Ông không ở nhà thì phát hiện cái rắm! Hôm nay tụi mình hái hai ba cân trước, ăn cơm tối xong thì ra chợ, phải bán bằng hết, rồi mai lại tới.” Hổ Bì đánh giá anh em tốt đang mặc váy của mình, “Mày dễ thương thế này, nhất định là bán hết sớm thôi.”
Nửa cân bán mười tệ, hai ba cân cũng được bốn năm mươi tệ, mỗi đứa một nữa thì cũng là hai ba mươi tệ.
Đoi mắt Tiết Hựu Ca lập tức sáng hơn, như thể nhìn thấy những đồng nhân dân tệ từ trên trời rơi xuống.
Ở nơi này của bọn họ, vải chẳng hiếm lạ nên không bán được giá cao, còn dâu thì ít trồng nên được giá hơn chút.
Hai đứa giống như những con khỉ, mỗi cây trộm một ít. Hổ Bì rất gian xảo, nó bảo như vậy thì ông hai sẽ không phát hiện ra. Lúc sắp lui quân thì trong vườn đột nhiên truyền tới tiếng nói chuyện.
“Toang rồi!” Hổ Bì dỏng tai nghe, sắc mặt đại biến, “Ông hai tao về rồi!”
Nếu như để người lớn biết hai đứa nhóc này tính hái dâu đi bán thì có mà nhừ đòn.
“Tiết Hựu Ca, mau trốn đi!”
Hổ Bì nói xong liền chạy, còn chạy rất nhanh, chớp mắt đã không biết trốn đi đâu rồi.
Tiết Hựu Ca không quen vườn nhà ông hai nó, quay đầu không thấy Hổ Bì đâu thì hơi hoảng loạn.
Thằng mập này sao mà nhanh nhẹn thế không biết.
“Hổ Bì ơi?” Cậu nhỏ giọng gọi.
Tiết Hựu Ca dựa theo cảm giác đi về một hướng, rất nhanh đã nhìn thấy bụi cây, đang chuẩn bị chui qua thì nghe thấy tiếng người lớn.
“Qua bên này là vườn dâu rồi. Trồng cũng không nhiều, chỉ có một mẫu này thôi.”
Là giọng ông hai của Hổ Bì.
Tiết Hựu Ca sợ tới mức vùi đầu vào bụi cây, nhưng bị một lực nào đó kéo lại, làm sao cũng không động được. Quay đầu lại nhìn mới thấy hoa tết trên váy bị vướng vào cành cây.
Có tiếng sột soạt trong vườn, là tiếng vải vóc cọ sát với cành cây.
Nghe thấy có người đi qua thì cậu càng gấp hơn, bèn kéo mạnh chiếc váy, chiếc giỏ trong tay vô tình rơi xuống, dâu tằm rơi đầy đất. Tiết Hựu Ca đau kinh khủng, vừa kéo váy vừa vội vàng cúi xuống nhặt dâu trên đất.
—
Sau khi ra khỏi vườn vải, Trình Dự theo ông ngoại tới vườn dâu. Ông ngoại đang nói chuyện về trà với chủ vườn, bảo trà hái tay ở đây rất ngon, bên ngoài không mua được.
Trình Dự không muốn nhìn Trình Tử Nguy nên không đi cùng họ, nghe tháy tiếng động như có động vật nhỏ, tưởng có sóc nên tò mò đi vòng qua đây.
Anh đi ngang qua hàng cây dâu tằm sum suê. Ở ven vườn, nhưng quả dâu tằm chín đen rụng đầy đất, giỏ trái cây rơi bên chân, cô gái mặc váy đen mặt trông túng quẫn nhếch nhác, chiếc váy bị cành cây móc vào, một vài chiếc lá rơi trên máy tóc ngắn của cô.
Cảnh tượng này không thể rõ ràng hơn, là ăn trộm.
“Trộm đồ à?”
“Nhà chúng tôi là hộ duy nhất ở Sơn Lăng trồng vườn dâu tằm quy mô lớn thế này, trước giờ chưa từng phun thuốc bảo vệ thực vật…” Giọng của ông hai Hổ Bì ngày càng gần, theo đó là tiếng chó sủa.
Mắt trông thiếu niên muốn nói gì đó, Tiết Hựu Ca nôn nóng, tay trái kéo còn tay phải thì trực tiếp che miệng anh: “Suỵt…”
Lá cây rào rạc rơi xuống, đáp lên vai cậu. Tiết Hựu Ca sợ chết khiếp, lòng bàn tay đều phát run: “Anh đừng lên tiếng!”
Trình Dự đơ người.
Hai người ở rất gần nhau, lòng bàn tay mềm mại còn vương mùi ngọt của dâu tằm, trên người còn thoang thoảng hương sữa vô hại.
Trình Dự cụp mắt, cau mày, lông mi dài dậm vô thức run lên.
Tiết Hựu Ca ngẩng đầu, vươn qua vai anh, lo lắng thò đầu nhìn về hướng phát ra tiếng chó sủa.
“Đi rồi.” Tiết Hựu Ca nghe thấy tiếng bước chân của ông hai xa rồi thì thở phào một hơi, sức lực trên lòng bàn tay đẫm mồ hôi chậm rãi buông lỏng.
Trình Dự lại nhanh tay bắt lấy cổ tay cậu, hất tay cậu ra.
Trình Dự cúi đầu nhìn cậu, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt: “Hôm đó cậu bị thương là vì ăn trộm rồi bị người ta đánh à?”
“… Tôi không có ăn trộm! Anh ăn nói linh tinh! Đây…đây là vườn nhà tôi!” Cậu nói bừa, đang cúi đầu thì thình lình phát hiện dầu tằm trên mặt đất bị giày anh giẫm nát.
Cả khuôn mặt Tiết Hựu Ca nhăn lại vì ấm ức, lông mi dài run rẩy, như thể sắp khóc.
Trình Dự có chút bối rối, thế này giống như…mình đang bắt nạt người ta vậy.
“Ăn trộm ít dâu rồi bị bắt mà thôi, khóc cái gì?” Khuôn mặt lạnh lùng cùng với giọng điệu thiếu kiên nhẫn, nghe tương đối có tính đe dọa, “Sợ tôi báo cảnh sát à?”
“Tôi không ăn trộm!” Tiết Hựu Ca nhìn anh chằm chằm, hai mắt ướt át chẳng có chút tính công kích nào, nói cũng không dám lớn tiếng, dáng vẻ dự tợn lại giống như chú mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt: “Tiền đã trả anh rồi, anh còn muốn gì nữa! Thu lãi hay gì!”
Trình Dự rất ít tiếp xúc với người cùng tuổi, càng đừng nói là con gái nên có chút không biết nói sao. Trông cậu ấy thế này, muốn an ủi một câu đừng khóc, bảo rằng sẽ đền dâu cho cậu.
Nhưng còn chưa kịp mở lời thì đã thấy cô gái nhỏ xé góc váy trên cành cây xuống, nhanh chóng chui ra khỏi bụi cây rồi bỏ chạy.
Một lúc sau Trình Dự mới hồi thần.
Chỉ còn mùi hương lá cây bị mục nát thành bùn dưới đất cùng dâu tằm bị dẫm nát nhắc nhở anh rằng, tên trộm trái cây đó đã cao chạy xa bay rồi.
HẾT CHƯƠNG .