Bầu Trời Đêm

chương 64: cứu viện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc đó, khi đang nghiên cứu bản thảo trong căn hộ của Tưởng Kỳ, máy bay Thiên Nga Đen đang vây quanh vùng thời – không gian, nếu không phải bị bọn Đường cố hết sức ngăn cản, rất có thể sẽ đột nhập vào khu chung cư.

Sau đó thời – không gian khu chung cư sụp đổ, Sở Tư và Tát Ách · Dương ra khỏi khu vực kia lên máy bay thì đám máy bay Thiên Nga Đen đang chuẩn bị rút lui.

Cái được đưa lên Bạch Lang Hạm là cái bị Tát Ách · Dương cưỡng bức túm trở lại lúc bắt đầu quá trình chuyển tiếp.

Từ khi xuất hiện đến khi được vận chuyển vào nhà kho Bạch Lang Hạm, người trong khoang không thể có thời gian trốn thoát trong suốt quá trình, sao có thể không có người được!

Sở Tư và Kiệt Ngân lần lượt bước vào máy bay Thiên Nga Đen.

Bên trong cabin, cảnh vệ xếp thành hai hàng, kéo dài từ ngoài vào trong dọc theo hai vách ngăn, vẻ mặt đều có chút kinh ngạc. Mùi thuốc lá vẫn chưa biến mất, Sở Tư không có sở thích đặc biệt nào với mấy thứ này, nhưng căn cứ mùi khói cũng nghe không ra manh mối gì, Kiệt Ngân ngược lại hít sâu hai cái nói: “Thuốc lá Già La, thời trẻ rất phổ biến trong quân đội, càng về sau số người hút càng ít, ngược lại đảo Hà Mã ở Bạch Ngân Chi Thành lại đặc biệt thích loại thuốc lá này, hễ đụng vào đều không thể rời tay”.

Nghe vậy, Sở Tư trầm ngâm gật đầu.

Máy bay Thiên Nga Đen lúc trước mới chỉ sản xuất được một thế hệ, đã vội vã được đưa vào trưng bày trước khi đưa vào sử dụng không phải hoàn toàn không có lý do.

Trong ấn tượng của anh, trong lịch sử vũ khí quân sự một thời theo đuổi cuồng tín về độ phẳng tinh giản, chiếc máy bay Thiên Nga Đen này có lẽ ra đời vào thời điểm đó, hiệu ứng tinh giản phẳng bên ngoài quả thực xứng danh mỏng manh thanh lịch, có thể hình dung khi nhảy lực cản sẽ giảm đến mức nhỏ thế nào, nhưng chiều cao bên trong cabin thì thật đậu má.

Đám người Sở Tư bọn họ không thấp, từ khi bước vào cabin, cổ của họ không thể duỗi thẳng được, phải cúi đầu hết mức. Nếu lâu lâu chịu đựng thì thôi đi, đưa loại máy bay này vào sử dụng, lính thì quanh năm cong eo cúi đầu, không bệnh cũng kéo ra bệnh, ai chịu nổi chứ.

“Trời má, khó chịu quá đi.” Kiệt Ngân không khỏi oán giận, vừa đi vừa xoa cổ.

May mà dù sao nó cũng là máy bay chiến đấu, không nghĩ đám dân du cư có không gian sinh hoạt bên trong, về cơ bản là làm sao để nó trở nên đơn giản thoải mái, không gian lớn nhất chính là khoang vũ trang. Sở Tư quay đi quay lại hai ba lần.

Sau khi nhìn toàn bộ khoang máy bay, anh có thể hiểu được ngạc nhiên và kỳ lạ trên mặt các cảnh vệ.

Trong khoang này, nước thuốc dinh dưỡng vẫn tỏa nhiệt trong những cái ly bên cạnh chỗ ngồi cố định, một trong hai chiếc bàn vẫn còn một sổ ghi chép đang mở, nhưng hai trang đầu đã bị xé đi, còn lại tất cả đều trống không, sổ ghi chép dường như được nhặt bên trong Thiên Nga Đen, mặt sau có đóng dấu hình Thiên Nga Đen.

“Đầu năm này, loại giấy này có giá trị lưu niệm và sưu tầm nhiều hơn.” Kiệt Ngân nói, “Trừ khi có tình cảm đặc biệt, nếu không thì còn ai dùng loại giấy và bút này để viết nữa chứ.”

Sở Tư gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với những gì anh ta nói, nhàn nhạt nói thêm: “Chỉ cần dùng loại giấy bút như thế này, thì phần lớn đều là những thứ cần kỷ niệm. Bọn họ sẽ không dùng loại giấy bút này để chuẩn bị bản thảo cũng sẽ không dùng để vẽ bản đồ bố trí binh lực hay bản đồ chiến lược, sẽ chỉ dùng để viết nhật ký, hoặc mục đích nhiệm vụ gì đó. “

Kiệt Ngân khẩy khẩy mép trang đã bị xé toạc, nói với vẻ vô cùng tiếc nuối: “Tiếc quá, nếu không bị xé, nói không chừng có thể thấy hai ngày qua bọn họ đã làm cái gì, đụng phải gì, hay mục đích nhiệm vụ gì đó.”

Sở Tư yêu cầu cảnh vệ niêm phong ly, sổ ghi chép và những thứ linh tinh khác thu thập lại, sau đó yêu cầu Kiệt Ngân dẫn cảnh vệ đi kiểm tra tất cả những thứ đó xem có tìm được thông tin nhận dạng nào đó không, bản thân thì đứng trong Thiên Nga Đen trong chốc lát.

“Thân ái, anh không phiền để màn hình đen này nhìn chân anh chứ, nhưng tôi nghĩ anh sẽ phiền một chút.” Giọng Tát Ách · Dương đột nhiên vang lên, Sở Tư ngạc nhiên nhớ ra liên lạc ba chiều vẫn đang bật, mà anh vẫn luôn rũ tay, màn ảnh trước sau vẫn luôn vòng quanh chân.

Sở Tư: “…”

Thiệu Hành bên kia cũng bị hắn làm cho sốc, “Anh vừa gọi cái gì cơ?”

Sở Tư bình tĩnh giải thích: “Hắn thấy ai cũng gọi là thân ái.”

Thiệu Hành: “Ô? Hắn không gọi tôi như vậy.”

Sở Tư: “…”

Thiệu Hành: “…”

Sau một lúc im lặng, Tát Ách · Dương cười nhạo trước, sau đó Thiệu Hành nhận ra mình đang hủy đi bàn làm việc của lãnh đạo, cười gượng một tiếng nói: “Các vị tiếp tục đi, tôi nghỉ ngơi một lát.”

“Tôi sẽ ghi sổ trưởng quan.” Tát Ách · Dương kéo dài giọng.

“…” Sở Tư mặt vô cảm nhìn hắn, sau đó hỏi: “Tại sao muốn nghỉ ngơi một lát? Vừa rồi các người làm cái gì vậy?”

Tát Ách · Dương đã khá quen thuộc với loại tật xấu vòng vo đề tài này của anh, hắn nhướng mày nói, “Đi xem vài mảnh vỡ.”

Thiệu Hành ngồi trên ghế dựa cách đó không xa như xác chết bật người vùng dậy, “Cái gì mà vài, đừng có khoác lác phạm nhân bắt cóc tiên sinh, chỉ hai mảnh vỡ, nhảy ba lần mới tới, cái gì cũng không có.”

Đề tài này dường như nhắc tới hứng thú của anh ta, vẻ mặt kỳ quái lại nghi hoặc: “Tê —— Nói đến cái này tôi vẫn thấy lạ. Ở khóa tác chiến trước đã nói rằng số lần nhảy trong một khoảng thời gian ngắn phải phù hợp, nếu không cơ thể sẽ rất mệt. Nói thật là ba lần tôi không nghĩ là quá nhiều, nhưng giờ tôi mệt đến mức như nhảy lần vậy đó.”

Tát Ách · Dương không thèm nhìn anh ta một cái, thản nhiên châm chọc: “Thể trạng kém quá đó tiểu bạch kiểm.”

Xuất thân là quân tinh anh, ai có thể chịu được người khác nói mình thể trạng kém? Thiệu Hành hướng về phía ót hắn tức giận mắng: “Đánh rắm!”

Tát Ách · Dương mắt điếc tai ngơ, hướng Sở Tư nói: “Vì có người kéo chân, nên thời gian có thể lâu hơn tôi dự kiến một chút, nhưng nhiều nhất chỉ một ngày, nhớ mở cửa cho tôi đó trưởng quan. Tôi không muốn chuông báo động van lên không ngừng, phiền lắm đó. “

Có lẽ là biểu tình của hắn khi nhắc tới cảnh báo quá không kiên nhẫn, Sở Tư lại cảm thấy có chút dở khóc dở cười, “Lần sau anh đừng dùng phương thức đáng kinh ngạc như vậy dọa người, tôi không nghĩ cảnh báo làm khó được anh.”

Tát Ách · Dương uể oải nói: “Tôi đã rất cẩn thận, ít nhất chờ tiểu bạch kiểm điều người bên cổng đi rồi mới động tay.”

Sở Tư nhướng mày: “Tôi có phải nên khen anh tiến bộ không đây?”

Tát Ách · Dương cười cười, đổi sang một tư thế thoải mái hơn, “Không cần như vậy, tôi phát hiện gần đây tôi rất thích ghi sổ.”

Sở Tư: “…”

Bọn họ lại tùy ý hàn huyên vài câu sau đó, cắt đứt liên lạc.

Sở Tư ném lại máy truyền tin vào túi của mình, anh đứng đó một lúc lâu. Đột nhiên cảm thấy… rất thú vị.

Nếu là lần đầu tiên nhìn thấy Tát Ách · Dương trong Viện điều dưỡng, có người nói với anh rằng, một ngày nào đó trong tương lai, cậu cầm máy truyền tin bật màn hình ba chiều cùng người này toàn thân trên dưới đều viết chữ kiêu ngạo cùng nhau nói chuyện phiếm, rất yên bình và thỉnh thoảng còn pha trò… Sở Tư có lẽ sẽ vặn đầu người đó ra, anh có thể đảm bảo Tát Ách · Dương cũng sẽ có phản ứng tương tự.

Phải nói rằng thời gian rất kỳ diệu.

À… Sẽ còn tuyệt vời hơn nếu không gặp người mỗi ngày lấy mạng ra đùa giỡn.

Đội cảnh vệ an ninh đã sắp xếp mọi thứ từ máy bay Thiên Nga Đen vào phòng khám nghiệm, đem tất cả những gì có thể làm kiểm tra một lần, giống nhau cũng không bỏ qua, hàng loạt kết quả bao gồm dữ liệu chuỗi DNA hiện ra.

Kiệt Ngân đưa nó vào cơ sở dữ liệu để tìm kiếm thông tin phù hợp.

Trong lúc này Quân bộ, Tổng Lĩnh Chính phủ đến thông báo điều động binh lực và cảnh lực tạm thời đều đã sẵn sàng, quyền chỉ huy được chuyển giao cho Tòa nhà An ninh.

Gần như suốt thời gian đó Sở Tư ở lại Trung tâm Chỉ huy.

Hội nghị liên hợp kể từ khi đội cứu viện được cử đi vẫn luôn mở để tạo điều kiện thuận lợi cho việc trao đổi tin tức và tiến trình giữa ba bên. Việc triển khai và sắp xếp cụ thể vẫn do Tề Nhĩ Đức · Phùng và hai phó quan chỉ huy nói, còn Sở Tư thì đeo tai nghe sau tấm kính che để làm nền.

Khi bộ đếm thời gian của Trung tâm Chỉ huy hiển thị giờ, đội cứu viện đồng loạt rời tàu.

Vào khoảng h, tất cả đội cứu viện đã đến được vị trí đầu tiên và kết nối thành công với mảnh vỡ hành tinh mục tiêu. Mỗi đội cứu viện mang theo một chiếc máy ảnh, hình ảnh sau khi xâm nhập vào các mảnh vỡ hành tinh được truyền trực tiếp về Trung tâm Chỉ huy. Màn hình trung tâm khổng lồ được chia thành một trăm màn hình nhỏ để theo dõi đồng thời quá trình giải cứu từng mảnh vỡ.

Kỳ thật thời gian trên đường không tính là quá nhiều, chân chính yêu cầu tiêu phí một ít thời gian là sau khi hạ cánh.

Đội cứu viện cần tìm Long Trụ, đem theo thêm trang bị đính kèm, sau đó tìm kiếm toàn bộ mảnh vỡ, di chuyển những người không lạc quan vào cabin cứu hộ, sau đó tiến cử những người khác tỉnh dậy vào hầm trú ẩn.

Lúc h, gần như tất cả hình ảnh trên một trăm màn hình nhỏ được chuyển sang dưới lòng đất, những ngọn đèn dài của nơi ẩn náu được thắp sáng lần lượt từ trung tâm ra ngoại vi.

Khi đó Sở Tư đang ở trong thông đạo, là người tự tay mở ra nơi ẩn náu, đó là một loại cảm thụ, lúc này nhìn màn hình trung tâm cực lớn từ trên xuống dưới, đèn đường hầm sáng lên từng hình ảnh, lại là một loại cảm thụ khác.

Trong đoạn phim, lần lượt nghe thấy tiếng bánh xe quay khi cánh cửa nơi trú ẩn được mở ra, ánh đèn rực rỡ và tiếng reo hò của đám đông tỏa ra từ góc màn hình, cuối cùng cả màn hình đều sáng lên.

Tát Ách · Dương lần thứ hai gửi liên lạc lại, vừa vặn vào ngay thời điểm này.

Cho dù là trong phòng họp hay phòng giám sát đều náo nhiệt, không ai quan tâm xem máy truyền tin nhỏ hiển thị là ai. Sở Tư nhấn chấp nhận, sau đó dứt khoát giơ máy truyền tin lên dừng trước màn ảnh của màn hình trung tâm một lúc, sau đó quay lại nói với Tát Ách · Dương, “Thấy không?”

Tát Ách · Dương nói: “Thấy, trưởng quan anh tâm tình không tệ nha.”

Sở Tư dựa vào thành bàn, chân dài giao nhau, mặc dù không phấn khích như những người khác, nhưng anh xác thật xuất hiện thả lỏng hiếm thấy, thậm chí vẻ mặt cũng trở nên ấm áp hơn một chút. Anh luôn không thích chia sẻ những suy nghĩ và cảm xúc bên trong của mình với người khác vì anh cảm thấy đó là một vấn đề rất riêng tư và không liên quan gì đến người khác.

Nhưng có lẽ vì khía cạnh cá nhân hơn của anh đã bị Tát Ách · Dương nhìn thấy, cho nên không thèm để tâm. Anh nhìn màn hình sáng một hồi, sau đó quay lại nhìn Tát Ách · Dương nói: “Lúc tôi bước vào Tòa nhà An ninh, trở thành chấp hành viên, sau đó được thăng chức chấp hành trưởng quan, chỉ vì chức vụ càng cao càng tiếp xúc với nhiều cơ mật, tôi càng muốn biết thì càng có câu trả lời, ngoài ra không có hứng thú hay ý tưởng gì khác. Nhưng hiện tại, tôi cảm thấy… không tệ lắm”.

Tát Ách · Dương nói: “Cái này cho thấy lạnh lùng trên mặt anh đều là giả tạo, chỉ là mạnh miệng mà thôi”.

Hắn dừng lại một chút, sau đó nâng cằm nói: “Điểm này tôi đã sớm hiểu rồi.”

Không biết có phải ảo giác hay không, giọng điệu hắn giống như có chút kiêu ngạo.

Sở Tư không khỏi cong khóe miệng một chút.

“Trưởng quan tôi thấy nha, anh đang cười trộm.” Tát Ách · Dương giọng điệu dị thường thiếu đánh.

Đánh chết cũng không nguyện ý ngả bài Sở trưởng quan mặt cứng đờ, không chút biểu cảm nói: “Anh uống nhiều rồi.”

Xét thấy người vẫn ở Trung tâm Chỉ huy, cứu viện vẫn tiếp tục, liên lạc không kéo dài được bao lâu thì bị cả hai cắt đứt. Hình ảnh trên màn hình trung tâm đã thay đổi một lần nữa, sau khi đội cứu viện ổn định nơi trú ẩn, họ sơ tán khỏi mảnh vỡ đầu tiên, trên bản đồ sao đồng bộ bên cạnh, tất cả các mảnh vỡ hành tinh được thêm các thiết bị bổ sung đều được đánh dấu.

Đúng giờ, một trăm đội cứu viện bắt đầu lại quá trình chuyển tiếp đến các điểm đến đợt hai.

Sở Tư đang định nhờ một người giám sát bên cạnh lấy cho mình một ly cà phê khác thì máy truyền tin mà anh đang cầm trên tay đột nhiên “Lạch cạch” một tiếng rơi xuống đất.

Anh sửng sốt một lúc rồi cúi xuống nhặt máy truyền tin, kết quả hai ngón tay chạm vào nhau cũng không thể nắm chặt được máy truyền tin, anh thử lần thứ ba mới nhặt lên được. Anh ném máy truyền tin vào túi, nhìn xuống lòng bàn tay, rồi đột ngột đứng dậy bước ra ngoài.

“Trưởng quan?” Một số giám sát viên nghi hoặc nhìn anh.

Sở Tư nhàn nhạt nói: “Về văn phòng một chuyến, các vị tiếp tục nhìn đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio