Từ Fethain đến vương đô, với một con ngựa tốt, chỉ cần thời gian một tuần sẽ đến nơi. Nhưng Chillion mất đến tận một tháng, vì dọc đường anh còn tranh thủ hoàn thành mấy nhiệm vụ tự do nữa, nên anh cứ thong dong đến muộn.
Nhiệm vụ tự do của hệ thống không cố định, chúng sẽ thay đổi theo cư dân, theo vùng miền.
Khi rời khỏi một khu vực và đến khu vực khác, nhiệm vụ mới sẽ theo đó mà sinh. Chúng xuất hiện bất ngờ, không dấu hiệu, không báo trước.
Nhiệm vụ có thể xuất hiện từ một việc nhỏ, từ một câu nói vu vơ, hoặc chẳng vì lý do gì cả.
Mỗi nhiệm vụ cũng có phân chia khó dễ, có thể phán định từ miêu tả nhiệm vụ. Nhưng nhiệm vụ đơn giản có thể phát sinh tình huống bất ngờ, hoặc nhiệm vụ khó cũng có thể đột nhiên dễ dàng. Không có gì đảm bảo, không có gì chắc chắn, chỉ sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới biết có để đưa ra ý kiến chính xác.
Nhiệm vụ hệ tống không tồn tại chữ may mắn. Chillion từng phạm phải sai lầm suýt chút nữa mất mạng. Đây là giáo huấn, là kinh nghiệm, để anh biết mình phải cẩn thận, bình tĩnh, chú trọng khi hoàn thành từng nhiệm vụ khác nhau.
Nhiệm vụ tự do không giống nhiệm vụ bắt buộc, hệ thống không nói rõ phải làm bao nhiêu nhiệm vụ tự do thì mới lên cấp được đơn giản vì nó không hiển thị lượng kinh nghiệm nhận được như trong game, Chillion cũng không có ống kinh nghiệm. Anh mơ hồ nhận ra, nhiệm vụ càng nguy hiểm đến tính mạng thì lên cấp càng nhanh.
Nên anh đã quen sống trên lưỡi đao của từ thần, anh có lý do, cần thăng cấp.
Đứng trước cửa tòa thành hùng vĩ cổ xưa, Chllion có chút uể oải. Anh dắt ngựa theo dòng người vào thành. Kiếp trước anh đã từng đến đây, ký ức đã mờ nhạt, nhưng vẫn có thể nhớ mang máng vài nơi nổi bật, như đường lớn dẫn đến quảng trường trung tâm. Hay tượng quân vương Luckney uy nghiêm.
Hơn năm trước, Luckney dẫn dắt con dân của mình, trải qua mấy chục năm chinh chiến lật đổ vương quốc Lusith tàn bạo. Và từ phế tích đó xây dựng nên vương đô, vương quốc của ông.
Elaria, quê hương của đức vua Luckney, cũng là nơi ông thổi lên hồi kèn lệnh cách mạng đầu tiên. Năm đó ông anh dũng chống lại đại quân Lusith, là nơi ông dẫn dắt đội quân thắng lợi trở về. Nơi này trở thành vương đô của vương quốc Adriano.
Chillion đi dạo quanh vương đô, mỗi đường phố, kiến trúc nơi đây đều gợi lại cho anh chút ký ức thân quen. Loại thân thiết này làm anh thấy hoài niệm, như một giấc mộng dài.
Anh phủi đi những ký ức nhỏ nhoi đó. Anh không đến đây để tìm kiếm quá khức. Anh có nhiệm vụ, anh phải nghỉ ngơi, đêm nay có chuyện cần anh hoàn thành.
Kinh doanh quán trọ ở vương đô rất tốt, người tới thường buồn phiền vì không tìm chỗ trọ. Nơi này là vương đô, không thiếu thương khách lữ nhân ở lại nghỉ ngơi. Chillion không chung buồn phiền với những thương khách lữ nhân đó. Anh nhanh chóng tìm được nơi dừng chân, một quán trọ xa hoa.
Đa số các thương nhân lữ khách chọn những quán trọ tầm trung hoặc thấp hơn, vì họ không thừa tiền. Trừ khi gặp phải tình huống đặc biệt họ mới chọn quán trọ hạng sang. Đó là lý do quán trọ thường chật khách, mà quán trọ cao cấp thì không.
Xã hội chênh lệch giàu nghèo là hiện tượng bình thường, đặc biệt là trong xã hội phong kiến đẳng cấp sâm nghiêm, của cải lớn chỉ nằm trong tay một số ít người.
Ở Elderland, địa vị của một người do quyền lực và vũ lực quyết định. Chillion không phải quý tộc, nhưng anh có thể khiến người ta tôn trọng với kiếm thuật của mình. Anh không thiếu tiền, của cải thu hoạch từ những nhiệm vụ tự do anh làm trên đường đến vương đô không phải con số nhỏ.
Dùng bữa xong, Chillion ngả lưng trên tấm giường mềm mại. Anh đang nghỉ ngơi, cũng đang suy nghĩ.
Tối nay anh có chuyện phải làm.
Vương đô, đường lớn Oak.
Trong một quán rượu.
- Đại tỷ, đoán xem khi nãy em với Heiyer ra ngoài đã gặp ai?
Cô bé xông vào quán rượu như thằng nhóc con nghịch ngợm, nó luồn lách trong đám người mãi mới đến được trước mặt nàng. Trong mắt con bé chứa đầy hưng phấn, giọng nói còn mang theo thần bí.
- Ồ, chẳng lẽ là nhóc con Choya mới hôn em hôm trước? Chị nhớ không phảinó đi Wuensch rồi à? Chẳng lẽ mới về?
- Wah, đại tỉ xấu tính, không phải chuyện này... - Cô bé nũng nịu lắc đầu. - Hơn nữa Choya đi Sagaan, không phải Wuensch.
- Không ngờ em hiểu rõ Choya ghê chứ, nói thật đi, thằng nhóc đó gạt em lên giường rồi hả?
- Đại tỉ! Chị còn nói vậy nữa là em giận thật nè!
- Ha ha ha.
- Đại tỉ có muốn nghe không? Người kia có liên quan đến đại tỉ.
Livy giận dỗi nói, nhưng cô không bỏ qua câu hỏi ban đầu. Vì cô là người không biết giữ bí mật, biết được chuyện gì mà không nói ra sẽ khó chịu.
Nàng biết thói xấu của cô, nên mỗi lần cô tiết lộ bí mật sẽ trêu chọc, vì vui. Nhưng đã đạt được mục đích, nàng cũng để cô nói.
- Tên kiếm sỹ cao cấp từng bất kính với đại tỉ đến vương đô rồi.
Nói xong, Livy thở phào nhẹ nhõm, cả người sảng khoái.
- Ồ? - Ninero lắc chén rượu trong tay, hứng thú nói. - Có biết hắn ở đâu không?
- Không biết, em để Heiyer đi theo hắn, lúc Heiyer trở về sẽ có tin.
Livy lắc đầu, gương mặt tràn đầy hưng phấn.
- Đến lúc đó, chị có muốn dạy cho hắn bài học không, đây là địa bàn của chúng ta mà.
- Không được, không có lệnh của chị, không ai được làm bừa! - Ninero nghiêm túc nói. - Không cần vì chút hiềm khích mà trêu chọc một kiếm sỹ cao cấp, nếu hắn muốn giết người, mấy đứa sẽ chết hết.
- Biết... Biết rồi, em về trước đây.
Tựa hồ bị đại tỉ dọa cho hết hồn, Livy luống cuống chào tạm biệt. Cô không thích vẻ mặt nghiêm túc của đại tỷ, quá đáng sợ.
- Chậc, không ngờ cô cũng biết e ngại ai à? Một kiếm sỹ cao cấp mà thôi, tôi nghĩ chẳng phải uy hiếp, có phải chuyện bé xé ra to rồi không?
Đằng sau quầy bar tối tăm của quán rượu, một người đàn ông tay cầm miếng vải lau bình rượu bạc đột nhiên xuất hiện nói.
- Không phải e ngại, là không cần thiết.
Ninero lắc chén rượu, mê ly nhìn chất lỏng đỏ lấp lánh bên trong.
- Từng giao thủ?
- Phải.
- Thế nào?
- Kiếm của hắn rất nhanh.
- Rất nhanh?
- Đúng, đánh trực diện không có phần thắng.
Nói đến đây, Ninero nhấp một hớp rượu đỏ, tựa hồ hơi tiếc nuối.
- Có vẻ rất nhanh.
Người đàn ông dừng lau bình rượu, tháo nắp, nhẹ nhàng nghiêng bình đổ chất rượu màu tím vào ly.
- Giết được không?
- Nếu hắn không xuất toàn lực.
- Một người thế nào?
- Người tôi không mời chào được.
- Hứng thú?
- Ừ. - Ninero đặt chén rượu lên môi, cái lưỡi hồng khẽ liếm chất lỏng màu tím. - Quan trọng nhất là hắn còn rất trẻ, trẻ hơn cả em trai ông.
- Là một thiên tài, mà thiên tài thường chết trẻ.
Người đàn ông trung niên gật đầu, lại lắc đầu.
Ninero không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn ông ta đầy thâm ý.
Lúc đi, gương mặt của Ninero mang theo nét hồng hào của rượu. Cơ thể khẽ lay động, so với ngày thường càng thêm thướt tha quyến rũ. Đàn ông trong quán rượu dồn dập liệc mắt nhìn, nhưng họ phải tránh được cho Ninero đi, bởi vì họ biết nàng là ai. Không người nào lăn lộn ở phố Oak của vương đô lại không biết nàng là ai.
Ninero rời khỏi quán rượu, mỉm cười nhìn bốn phía. Đây là đường lớn Oak của vương đô, là thiên đường của dong binh, mà nàng, là con rắn độc xinh đẹp nhất trong thiên đường này.
Hoàng hôn đi qua, màn đêm buông xuống.
Chillion đứng trước bệ cửa sổ nhìn đường phố vương đô. Anh không ngừng nhớ lại vương đô trong ký ức. Anh sẽ phải đây rất lâu, nên phải nhớ kỹ, càng quan trọng là, lát nữa anh có việc cần làm.
Dùng xong bữa tối, Chillion rời khỏi quán trọ, con đường anh đi vòng vèo vô định, không ai biết anh đang nghĩ gì, mãi đến lúc anh biến mất trong hẻm nhỏ.
Một người khác đi ra đầu kia của con hẻm, một người ông trung niên tầm thường.
Ánh đèn phép thuật chiếu lên mặt mũi gã, làn da ngăm đen, dáng người cao to, áo choàng đen khoác trên người phủ lên gã một tầng thần bí.
Gã giống một tên dong binh, một dong binh nghèo khó, vì đao của hắn trông như một tấm sắt thô chưa đánh bóng. Vũ khí là công cụ sinh tồn của dong binh, dù nghèo đến mấy họ cũng phải tìm được một vũ khí hợp lệ.
Nhưng gã trung niên này thì không, nên trông gã không giống dong binh thông thường, mà giống một tên sơn tặc hết thời.
Bước chân của gã chậm chạp, vững càng, về hương tây nam, khu Gretldan.
Mỗi địa phương đều có mặt chìm trong bóng tối, khu vực càng lớn, bóng tối càng sâu. Người ta biết đến sự tồn tại của nó, xa xôi, mà gần gũi.
Hoặc có thể, chính người hàng xóm mình cảm thấy hiền lành, lại là một tên sát thủ tàn ác.
Khu Gretldan của vương đô, không biết từ khi nào, nơi này đã trở thành khu ổ chuột. Người ta có thể nhìn thấy một tên lang thang ngủ ven đường, mấy tên lưu manh rỗi việc, kỹ nữ yêu diễm đứng mời chào khách hàng...
Ban ngày, nơi này chỉ có đường phố vắng vẻ, bẩn thỉu. Buổi tối mới là thời gian người nơi đây hoạt đông, như một hồi thịnh yến quần ma loạn vũ.
Gã say đùa giỡn kỹ nữ trên đường, lưu manh dọa đánh người xa lạ, dân cơ bạc đỏ mắt thắng thua... Đây là sinh hoạt của họ, chìm đắm trong bóng tối, mơ màng sống qua ngày.
Sự xuất hiện của gã đàn ông không làm ai chú ý. Buổi tối nào ở đây cũng có người lạ, nhưng bọn họ có thể sống mà đi hay không lại là một chuyện khác.
Những kẻ bí mật quan sát gã trung niên đều từ bỏ mục tiêu này. Bởi vì đối phương không có giá trị, một tên dong binh nghèo đến nỗi không kiếm nổi vũ khí thực sự không đáng quan tâm.
Người đàn ông trung niên nhanh chóng biến mất trong một ngõ nhỏ tối tăm.