Bầu Trời Elderland

chương 32: cô gái trong hiệp hội luyện kim

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bầu trời tối đen, mưa rơi theo gió đập lên mái nhà.

Chớp lóe, sấm rền như những vết dao rạch bừa trên vùng mây.

Thời tiết tệ hại thế này, chắc sẽ không ai đến.

Winnie ngáp dài, phờ phạc nghĩ. Cô nằm nhoài trên bàn tiếp tân, rúc cơ thể gầy yếu vào chiếc áo choàng rộng thùng thình.

Cửa mở.

Một trận gió lạnh đột nhiên thổi vào, Winnie rùng mình ngẩng đầu lên.

Có người đến.

Cửa đóng.

Chillion xếp ô, đảo mắt một vòng qua sảnh tiếp khách vắng lặng. Anh run rẩy lau đi nước mưa dính trên mặt, một phần quần áo và giày đã bị mưa hắt làm ướt sũng.

Anh bước tới quầy tiếp tân, vì ở đó có một cô gái đang ngơ ngác nhìn anh.

- Chào cô.

- Chào ngài. Xin hỏi tôi có thể giúp gì?

Winnie bối rối đứng lên cúi đầu hành lễ. Phải một phút sau, cô mới khoác lên mình thái độ chuyên nghiệp, lịch sự đón tiếp.

- Tôi cần một dược sư.

- Xin hỏi, ngài cần dược sư làm gì? - Nghe được hai chữ dược sư, Winnie không khỏi kinh ngạc.

- Trị thương.

- Ồ, ra là vậy. Cho tôi được phép hỏi, vết thương thế nào?

Chillion nheo mắt nhìn cô bé này, có một số việc cô ta không cần biết, anh cũng không cần trả lời.

Thấy đối phương chỉ cau mày nhìn mình, Winnie biết mình khiến khách hàng không hài lòng. Cô vội vã giải thích.

- Xin lỗi, vì tôi cũng là một dược sư, nên...

- Dược sư?

Một dược sư phải ngồi trực quầy tiếp tân? Hơn nữa còn là một đứa bé gái? Chillion ném về phía cô tiếp tân trẻ tuổi một ánh nhìn nghi hoặc

- Vâng... Vừa lên cấp dược sư sơ cấp mấy hôm trước.

Winnie kiêu hãnh nói, còn cố ý xoay người, giơ mặt trái chiếc áo choàng quá khổ cho đối phương xem.

- Mời xem, tôi không nói dối.

Trên nền trắng của chiếc áo choàng là một vòng hoa văn hình hoa cỏ quấn quanh chén lửa, màu xanh nhạt.

- Đúng vậy.

Chillion có hơi ngạc nhiên. Anh đương nhiên biết cô không nói dối. Vì đây là Hiệp hội luyện kim, không ai có gan giả mạo, huống hồ chỉ là một cô bé.

- Có lẽ tôi có thể giúp ngài. - Winnie quay người lại, đắc ý nói.

- Xin lỗi, dược sư tôi cần chí ít phải đạt trung cấp.

Chillion lập tức từ chối. Dù không phủ nhận thân phân của cô bé này, nhưng anh không thể nhận lời, vì vết thương của anh quá nghiêm trọng.

- Tại sao? - Winnie tỏ vẻ bất mãn - Chẳng lẽ ngài hoài nghi trình độ của tôi? Tôi biết, mọi người đều khinh tôi còn nhỏ.

- Không phải vì vậy. - Chillion giải thích. - Cô hẳn phải có thiên phú tốt, nhưng chưa đủ trình độ trị kiểu vết thương của tôi.

- Ngài không nói, sao biết tôi không trị được?

- Cô trị được nội thể bị ăn mòn không? - Chillion hạ giọng, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe nói.

Winnie mím môi đánh giá thanh niên có vẻ quý tộc này. Nội thể bị ăn mòn, cô rất tò mò với thứ đã tạo ra vết thương nghiêm trọng như vậy.

- Nên tôi nghĩ cô nên làm tốt công việc tiếp tân, dẫn tôi đến gặp dược sư có thể trị thương cho tôi đi.

Winnie nhăn mặt, ngẫm nghĩ kỹ yêu cầu của Chillion. Cô cẩn thận dò hỏi.

- Nếu tôi có phương thuốc điều trị vết thương này của ngài, ngài có thể đề tôi điều trị không?

- Cô à? - Chillion nhướn mày đầy hoài nghi với cô bé này. - Lý do?

Có hi vọng rồi, Winnie hưng phấn bộc bạch.

- Vì tôi có phương pháp điều trị kiểu thương này, không phải ngài nói thiên phú của tôi rất tốt sao? Nên ngài có thể yên tâm, hơn nữa phí dụng của tôi rẻ hơn người khác, ngài xem...

- Nếu cô đảm bảo có thể trị khỏi cho tôi trong vòng một tháng, tôi sẽ sẽ đồng ý.

Ngày hẹn của anh và nàng đã đến gần, anh không thể để vết thương này làm ảnh hưởng. Nên trong vòng một tháng, cơ thể của anh phải trở về trạng thái tốt nhất.

Thù lao đã nhận rồi, anh sẽ hoàn thành giao dịch bằng mọi giá.

- Trong vòng một tháng… - Winnie chau mày, do dự nói. - Nhất định phải trong vòng một tháng?

- Đúng thế.

- Nếu như... Tôi nói nếu như, tôi không trị được thì sao?

- Tôi sẽ chết. - Ánh mắt Chillion phát lạnh, ác liệt nhìn thẳng vào đối phương. - Cô cũng sẽ chết.

- A...

Winnie rụt người trước ánh mắt đầy sát khí kia. Cô không biết tại sao một thanh niên trẻ tuổi lại có ánh đôi mắt tàn nhẫn như vậy, nhưng cố biết, anh ta đang nói thật.

Cô lại càng do dự.

Chillion quan sát vẻ mặt của cô, anh không nói dối. Nếu mang theo cơ thể bị thương đi giết kiếm sỹ đỉnh cấp, anh sẽ chết. Và trước đó, anh sẽ giết cô, kẻ đã gây ra cục diện này.

Đó mới chỉ một ý nghĩ, mục đích của anh là muốn cô biết khó mà lui. Anh không tin một đứa bé có thể trị thương cho mình. Thái độ mời chào của cô càng khiến anh không thoải mái, nên anh muốn cô từ bỏ.

- Tôi có thể trị được!

Winnie lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào ánh mắt nguy hiểm của anh, chỉ là cơ thể căng thẳng đã bán đi sự bình tinh của cô.

- Cô chắc chứ?

- Chắc... Chắc chắn! - Winnie siết chặt hai tay, như đang cổ vũ bản thân.

- Hy vọng cô sẽ không hối hận.

- Tuyệt đối... Tuyệt đối không hối hận. - Winnie gật đầu lia lịa. - Mời xuống phòng thí nghiệm của tôi, để tôi kiểm tra toàn diện cho ngài.

- Có thể, nhưng... - Chillion nhìn cô rời khỏi quầy tiếp tân. - Chỗ này không cần trực nữa à?

- Không cần! Đã có khách rồi, tôi không cần ngồi hầu ở đó để kiếm tiền mua vật liệu nữa.

Thì ra là vậy.

Chillion gật gù bước theo.

Hành lang, yên tĩnh không người.

- Sao ngài không đến Quang huy thánh đường trị thương? Tôi nghĩ nơi đó hẳn có cách nhanh chóng điều trị cho ngài.

Winnie thò đầu ra khỏi chiếc áo choàng rộng, tò mò hỏi.

- Tôi không thích chỗ đó.

- Phải phải! Tôi cũng không thích họ! - Thấy đối phương tỏ rõ thái độ ghét bỏ với thánh đường, Winnie mới được thể tán đồng. - Tất cả là lỗi của họ, khiến dược sư cấp thấp như tôi không bán được thuốc. Chỉ dựa vào trợ cấp của hiệp hội căn bản không đủ, nên thăng cấp cứ khó như lên trời vậy.

- Nên cô mới kiêm chức tiếp tân à?

- Vâng. - Winnie ủ rũ cúi đầu. - Nhưng chút thu nhập đó cũng không đủ.

- Đạo sư của cô đâu? Tôi nghĩ với thiên phú của cô, hẳn phải được một dược sư cấp cao chỉ dẫn, sao người đó không giúp cô?

- Chuyện này… - Winnie vân vê mép áo choàng, lí nhí trả lời. - Mấy năm trước đạo sư qua đời, lại cho tôi thừa kế hết học thuật, nên tôi không đổi được đạo sư, chỉ có thể tự mình cô gắng.

Chillion gật đầu, trong giới luyện kim, mỗi người có một học thuật riêng. Nếu học đồ của người đó được tán đồng, thì sau này có thể thừa hưởng hết di sản nghiên cứu của đạo sư. Bù lại, người đó không thể đổi đạo sư khác, nếu không sẽ bị coi là phản bội, bị cả giới luyện kim phỉ nhổ.

Chẳng trách một dược sư cấp thấp lại dám nhận yêu cầu của anh. Có thể trong học thuật của đạo sư cô ta có cách chữa trị vết thương của anh.

- Mà không phải phòng thí nghiệm là cấm địa sao?

Tới chỗ rẽ vào cầu thang xuống lòng đất, Chillion lên tiếng hỏi.

- Vì ngài là vị khách đầu tiên của tôi, nên thêm cho ngài ít đãi ngộ.

Người đầu tiên.

Chillion lắc đầu.

- Cô chắc chứ.

- Điều này... - Winnie chần chừ, cẩn thận nhìn gương mặt căng thẳng của anh mà đáp. - Nếu ngài đồng ý tài trợ chi phí thí nghiệm cho tôi, tôi nghĩa... chắc là được.

- Tiền thì không thành vấn đề, nhưng nhất định phải chữa được trong vòng một tháng. - Chillion nhấn mạnh.

- Không thành vấn đề! Chỉ cần có tiền, tôi có thể mua được vật liệu, muốn làm thí nghiệm thế nào cũng được. - Vừa nhắc đến tiền, gương mặt của Winnie đã tươi tỉnh hẳn lên. - Tôi nghĩ với năng lực của tôi, nhất định không thành vấn đề.

- Mong là vậy.

Hối hận không? Chắc có một chút, nhưng anh không có thời gian để nghĩ về nó.

Dưới cầu thang là một hành lang được đèn ma thuật chiếu sáng. Winnie rẽ bước sang bên trái, bước chân nhẹ hẫng không để lại tiếng vọng. Xem ra vách tường của khu nghiên cứu dưới lòng đất này được làm từ vật liệu đặc thù, có thể hấp thu hết tiếng vang.

Luyện kim là một nghành học khổng lồ.

Pháp tắc FerNu khởi sinh mang theo vô số nghề nghiệp, trong đó có thuật luyện kim.

Luyện kim, ban đầu như đúng cái tên của nó, chính luyện ra vàng. Nó là ước mơ vỹ đại của bao nhiêu lớp người.

Về sau, một luyện kim sư thành công đã nhận ra, chi phí để đúc ra vàng lại cao hơn giá trị của vàng. Từ đó, đã tạo nên nền tảng cho vô số ngành nghề khác nhau.

Luyện kim đến nay chỉ là một cách gọi chung. Có nhiều phương pháp nhau, nhưng về cơ bản vẫn là một.

Minh văn luyện trận, câu thông pháp tắc, trao đổi đồng giá.

Đây chính là luyện kim sư.

Mà dược sư, chỉ là một chi nhánh nhỏ.

Điều quan trọng nhất để trở thành luyện kim sư là khả năng câu thông pháp tắc. Đây là thiên phú bẩm sinh. Giống như ma lực vậy, không phải ai cũng có khả năng ngưng tụ ra nó.

Nên, một luyện kim học đồ chưa chắc sau này có thể trở thành luyện kim sư ưu tú.

Nhưng một ma pháp học đồ lại có tiềm năng trở thành luyện kim sư ưu tú.

Một ma pháp học đồ không thể thăng cấp sau khi tiếp xúc với thuật luyện kim, đã sáng tạo ra đèn ma thuật.

Sự xuất hiện của nó đã soi sáng toàn bộ Elderland.

Mà trong giới luyện kim lại lưu truyền một câu nói.

Luyện kim thay đổi thế giới.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio