Bầu Trời Thanh Xuân

chương 37: anh...

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nó chạy đến chỗ giáo sư Iris, nước mắt vẫn cứ đầm đìa. Nó không muốn khóc nhưng sao nó lại làm không được thế này. Nó cố gắng lấy tay lau hết nước mắt để giáo sư không phát hiện ra. Nhưng nó có cố đến mấy cũng vậy thôi, khoé mắt của nó lúc bấy giờ rất đỏ. Ai nhìn vào cũng biết là nó đã khóc. Mắt đỏ như thế mà.

- Cháu có chuyện gì sao Hạ An? (Giáo sư nhìn nó)

- Dạ. Cháu không sao đâu ạ. (Nó bối rối)

- Thôi hôm nay đến đây thôi. Cháu về đi.

- Cháu có thể làm tiếp ạ. Cháu không sao đâu. (Nó lắc tay)

- Ngày mai cháu mới chính thức là thực tập sinh ở đây, nên hôm nay cháu có thể về. Ta không biết là có chuyện gì xảy ra với cháu. Nhưng ta mong cháu chỉnh đốn tinh thần của mình lại. Vì cháu là một bác sĩ rất có tài năng. Cháu sẽ cứu được rất nhiều người. Bao nhiêu sinh mạng đang nằm trong tay cháu. Nếu cháu mà để tâm trạng của mình ảnh hưởng không tốt đến công việc thì cháu sẽ làm cho ta và cả ông bạn già của ta thất vọng đấy. (Giáo sư vỗ vai nó)

- Vâng. Cháu biết trách nhiệm của mình là gì ạ. Cháu xin lỗi vì hôm nay để giáo sư thấy cháu như thế này. Nhưng cháu chắc chắn rằng, cháu sẽ không như vậy nữa. (Nó lấy tay lau đi những dấu vết của những giọt nước mắt của nó lúc nãy)

- Vậy thôi. Cháu về nghỉ ngơi cho khỏe đi. Ta tin cháu sẽ không làm ta thất vọng đâu.

- Dạ. Vậy cháu xin phép về trước ạ. Tạm biệt giáo sư. (Nó vẫy tay, cúi đầu chào giáo sư rồi đi về)

Có lẽ, giáo sư nói rất đúng. Nó là một bác sĩ. Trong tay nó là sinh mạng của biết bao nhiêu người. Nó không thể để tâm trạng của mình ảnh hưởng đến sức khỏe và sinh mạng của người khác được.Như vậy là không công bằng với họ. Nó đương nhiên vẫn còn yêu anh. Tâm trạng nó bây giờ rất buồn vì anh sắp cầu hôn người con gái khác rồi. Nhưng nó không thể làm gì khác được, ngoài việc phải chấp nhận sự thật là anh đã không còn là của nó nữa rồi. Nó vẫn sẽ luôn yêu anh, yêu anh như lúc ban đầu vậy. Nó sẽ luôn dõi theo anh, mong anh hạnh phúc. Nó có phải là quá ngốc hay không. Tại sao nó không giành giật lại tình yêu mà bấy lâu nay nó chờ đợi chứ. Nó đi thẩn thờ qua hết con đường này đến con đường khác. Đột nhiên trời lại mưa rất to. Cơn mưa hôm nay giống như con mưa của năm trước vậy. Lúc nó biết được chuyện anh và anh Hoàng cá cược với nhau. Lần này nó cũng vì anh mà buồn, mà khóc. Ông trời dường như cũng hiểu được tâm trạng của nó lúc này vậy. Ông đang mưa để có thể giúp nó vơi đi bớt phần nào nỗi đau. Nó đi lang thang rồi mất dần nhận thức và ngất luôn trên đường. (Tuy là bác sĩ nhưng có lẽ nó chỉ biết chăm sóc sức khỏe cho người khác thôi, chứ sức khỏe của nó thì không mấy ổn định lắm. Nó luôn làm việc quá sức. Với lại hôm nay nó còn chưa ăn gì từ lúc xuống máy bay đến giờ nữa mà, thêm vào đó lại dầm mưa nữa.)

Sáng sớm hôm sau, nó giật mình tỉnh dậy thì nó thấy mình đang ở trong một căn phòng rất sang chảnh. Đây đâu phải là phòng của nó ở khách sạn đâu chứ. Điều đặc biệt hơn nữa là có một người con trai đang ôm nó ngủ. Nó hoảng hốt nhìn lên, thì ra người đó là anh. Người mà nó luôn nhớ mong, luôn tìm kiếm hơn năm qua. Không một phút giây nào nó không nghĩ về anh cả. Nó đang nằm mơ hay sao?? Nó lấy tay nhéo thật mạnh vào chính mình. " Úi đau quá. Đây không phải là mơ sao?? ". Nó nhìn ngắm rất kĩ gương mặt mà nó đã rất nhớ mong trong suốt mấy năm qua. Nó ước gì bây giờ thời gian hãy dừng lại. Nó muốn mãi mãi ở bên anh như lúc này. Nó cứ muốn được anh ôm nó vào lòng.Cảm giác của nó bây giờ rất ấm áp. Lòng nó ấm áp khi được gần anh. Nhưng đột nhiên, nó lại nhớ đến những chuyện hôm qua. Nó nhớ đến việc anh sắp phải cầu hôn một người con gái khác mà không phải nó. Đôi mắt to tròn của nó lúc này lại rưng rưng. Tim nó bây giờ như có ngàn nhát dao đâm vào vậy. Bây giờ nó biết chọn con tim hay là nghe vào lí trí đây. Rồi cuối cùng nó cũng nhẹ nhàng lấy tay anh ra. Nó chọn đứng từ xa nhìn anh hạnh phúc. Nó không muốn làm anh khó xử. Người ta từng nói rằng Hồi ức chẳng qua là chuyện đã từng mà thôi... Nếu đó đã là hồi ức thì nó nên cất giấu vào trong lòng, có lẽ sẽ tốt hơn.

Đột nhiên vòng tay ấm áp ấy lại ôm chặt nó vào lòng hơn nữa.

- Em nằm yên đi. Anh muốn ôm em như thế này. Hơn năm qua anh đã rất nhớ em rồi. (Anh thì thầm vào tai nó)

- Anh nói sao cơ?? (Nó ngỡ ngàng. Chuyện gì đang xảy ra vậy)

- Anh nói là anh rất yêu em, rất nhớ em đấy Hạ An. (Anh nói xong liền trao một nụ hôn ấm áp vào môi nó. Cảm giác mà hơn năm nay nó không thể nào có được)

- Nhưng anh đã có cô ấy rồi còn gì... Anh sắp cầu hôn cô ấy nữa mà. (Nó đẩy anh ra)

- Ý em nói là Khánh Thi à. Nó là em gái của anh mà. (Anh xoa đầu nó cười)

- Thì ra cô ấy là em gái của anh sao?? Vậy vụ mua nhẫn là...

- Vợ à. Em lấy anh nha. (Anh cầm tay nó và lấy ra một chiếc nhẫn kim cương.)

- Anh mua nhẫn để cầu hôn em sao?? (Nó ngỡ ngàng)

- Không em thì còn ai vào đây nữa hả cô gái ngốc của anh. (Anh cười cười)

- Nhưng em chưa thể chấp nhận được. Em xin lỗi. (Nó rất muốn đồng ý anh. Nhưng trong lòng nó vẫn còn rất nhiều khúc mắc về chuyện của năm qua. Trong đầu nó bây giờ đang có rất nhiều câu hỏi tại sao?)

- Em giận anh à. (Anh nũng nịu)

- Không. Chỉ là...

- Em không còn yêu anh nữa hay sao? Anh không tin đâu nhé. (Anh nhíu mày)

- Không phải. Chỉ là em trong lòng em có một chút cảm giác không an toàn.

- Anh sẽ đợi em. Anh sẽ khiến em tin tưởng anh hoàn toàn. (Anh hôn lên trán nó)

- Em xin lỗi...

- Đâu phải là em không đồng ý với anh đâu. Chỉ là em chưa sẵn sàng thôi mà. Thôi bây giờ thì đi vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới nhà ăn sáng, cũng giờ rồi. (Anh nhìn lên đồng hồ)

- Đây là nhà anh??

- Chứ còn gì nữa.

- Sao em lại ở đây??

- Em ngất xỉu ngoài đường. Anh đã ôm em về đây đấy. Không biết chăm sóc cho bản thân gì hết. (Anh lườm nó)

- Em... em.. hì hì

- Thôi nhanh đi. À mà trong tủ có quần áo anh mua cho em đấy. Đi tắm nhanh đi. Nếu em không nhanh anh vào tắm giúp cho em đấy. (Anh cười giang giang)

- Anh biến thái quá. (Nó nhanh chân chạy lại tủ lấy quần áo.)

Nó mở tủ ra mà phải há hốc miệng ngạc nhiên.

- Sao quần áo nữ nhiều thế?? (Nó nhìn quần áo trong tủ ngỡ ngàng)

- Anh mua cho em đấy. Mỗi lần đi đâu thấy quần áo đẹp thì anh đều mua cho em. (Anh cười cười)

- Ồ vậy sao. (Nó chọn ra một chiếc áo sơ mi trắng form rộng, cùng với một chiếc quần baggy jeans)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio