Ban đầu, không một thanh niên nào xem đây là chuyện gì to tát, nhất là chủ nghĩa hàn lâm an nhàn.
Mọi người vẫn khoác lên những bộ lễ phục không nhuốm bụi trần như thường lệ và đi đến vũ hội xã giao, hưởng thụ món điểm tâm ngon miệng và các quý cô đáng yêu trong đó. Bạn biết đấy, chiến tranh đã quá xa vời với thế hệ thanh niên, họ không thể phân biệt, cũng không thể nhạy bén bắt được sự thay đổi bầu không khí nhỏ bé của Paris.
Tôi không có cách nào tự cho mình thanh cao để nói với bạn rằng tôi khác biệt. Bởi vì khi đó tôi cũng không khác gì họ, tôi vẫn đang chơi làn điệu dân gian bi ai, để kỷ niệm trong vũ hội xã giao thứ ba mươi hai tôi vẫn chưa nhận được dù chỉ một lời mời.