“Sean Penn, Sean Penn, cuộc sống thế này khi nào mới kết thúc đây!”
Nụ cười đã lâu không xuất hiện trên gương mặt cậu ấy. Lúc này cậu ấy đang ngồi với tôi trên hai đầu của chiếc ghế gỗ dài, cậu ấy không thể duỗi tay chạm vào mắt tôi nữa, tôi cũng không thể chạm vào mái tóc vàng của cậu ấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn mái tóc đã từng chói sáng như ánh nắng dần dần trở nên xác xơ.
“Sẽ ổn thôi, sẽ, một ngày nào đó…”