Cậu năm tuyệt vọng, thòng lọng nối dây, lạy mây một thước, lạy tước một trượng
thịnh vượng quý phú, chẳng thú mà ham, chẳng tham mà tiện, chẳng biện mà kết
------------------------------
Cả đất trời như đang rung chuyển.
Tiêu Vương gia hoảng loạn định quăng người né đi, nhưng những gì đang diễn biến lại vượt xa giới hạn hiểu biết của nhân loại phàm thường như y. Y vốn tưởng mình sẽ bị thổi văng ra khỏi thư phòng, rồi bàn ghế, giá sách, cửa sổ, tất cả sẽ nát vụn dưới sức ảnh hưởng bùng phát đến từ thứ bóng tối đặc một màu đen khói. Nhưng không. Mọi chuyện không diễn ra như y suy đoán. Tiêu Vương gia bị nâng lên, cổ bị siết chặt, lưng ép sát tường. Chân y không chạm đất, cứ thế giãy đạp loạn xạ giữa không trung.
Diêm Vương đứng ngay chính giữa gian phòng, tay nàng nâng cao, khum lại hướng về phía y.
Nàng đang bóp cổ y. Ánh mắt nữ nhân chứa đầy giận dữ. Tiêu Vương gia nhất thời hoang mang cực độ, y không nhớ mình đã làm gì để mà khiến vương hậu cõi âm phải nổi cơn thịnh nộ.
"Ngươi dám thâm nhập vào tâm trí của ta."
Cuối cùng Diêm Vương lại là người mở lời trước. Ngữ khí nàng cộc cằn, nhuốm đầy vị đắng chát.
"Giống người, ngươi lại dám tò mò về quá khứ của ta."
Tiêu Vương gia chột dạ. Đúng là hồi ức của ả rồi! Y vừa đặt chân bước vào vùng cấm địa của Diêm vương! Đáng lẽ ra y muốn bật cười đắc thắng, nhưng cảm giác vòng tay vô hình đang siết quanh cổ dường như thít chặt hơn làm y ngạt thở, cơ mặt cứng nhắc và nóng bừng lên. Y không nói được nữa.
Tiêu Vương gia sợ hãi lấy tay vỗ vào bàn tay vô hình đương hành hạ mình. Quả nhiên có thứ gì đó ở đấy, một cảm giác lành lạnh hiển hiện rõ rệt nơi lòng bàn tay y. Đương nhiên, Tiêu Vương gia không muốn chết bởi một năng lực siêu nhiên. Y nỗ lực đến tận giờ phút này để làm gì cơ chứ. Tiêu Vương gia thôi không đấm vào cổ nữa, y hạ tay xuống, lấy một miếng gỗ nhỏ giấu ở vạt áo trong. Giây phút y thả nó lăn lông lốc trên nền nhà, ngay tức khắc sự tồn tại không thể trông thấy tác động lên y cũng không còn. Tiêu Vương gia tiếp đất một cách nhẹ nhàng, đưa mắt nhìn ả nữ nhân đứng phía đối diện.
Dường như Diêm Vương bị ngỡ ngàng trước hành động của y. Nàng còn chưa kịp cảm nhận luồng thần lực kì bí kia thì đã bị nó đánh úp ngược trở lại, đẩy nàng phải lùi lại vài bước. Thứ mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, thậm chí còn tanh tưởi hơn cả ban nãy. Tuyến lệ của Diêm Vương nhạy bén đột xuất, khiến cho nước mắt cứ thế ứa ra, cay xè.
"Kể cả ngài có là Diêm vương..." Tiêu Vương gia khẽ thì thầm. Nàng có thể nghe thấy những gì y nói, nhưng rất khó khăn. Giữa hai người như bất thình lình xuất hiện một rào chắn hạn chế gần như tất cả các giác quan. Diêm Vương chau mày thầm nghĩ, một thứ thần lực quái đản. "Kể cả ngài có là thần linh đi chăng nữa..."
"...ở nơi đây, tại nhân giới này, ngài cũng chỉ là một sinh linh như chúng ta mà thôi. Một sinh linh với sinh mệnh ngang hàng với tất cả mọi người."
Diêm Vương thoáng trông thấy những gương mặt người. Vô số. Hàng nghìn đôi mắt cánh mũi cứ thế chĩa thẳng về phía nàng. Dù cho tất cả lướt qua chỉ trong chớp nhoáng, song nàng vẫn khiếp đảm trước khung cảnh bản thân bị chăm chú quan sát như thể một con mồi bị kẻ săn rình rập.
Nửa giây trước, nàng còn ở phủ Kiều Dương; nửa giây sau, nàng dịch chuyển tức thời ra địa điểm cách đó hàng chục dặm.
Lồng ngực nàng nóng ran, bỏng rát như thể sắp sửa bục vỡ. Mỗi nhịp hít thở đều khiến nàng đau đớn khôn nguôi, tay đau, chân đau, mắt đau, miệng đau, chỗ nào cũng muốn gào thét lên vì nhức nhối. Nàng không tài nào ngờ nổi giống người kia sở hữu thứ năng lực vượt ngoài tầm hiểu biết của nàng như vậy, và nàng đã lựa chọn... bỏ trốn. Cách thức hèn nhát đến mức nàng không kìm được phải tự cười nhạo bản thân.
Có lẽ Thủy Đế nhận xét đúng đấy chứ. Rảnh rỗi quá lâu, những món vũ khí đã trở nên cùn ngủn rồi, chẳng còn chút bén nhọn nào nữa. Đến cả một kẻ phàm thường cũng bắt nạt được nàng, thậm chí y còn săm soi vào tâm thức của nàng. Đó là cấm địa, là lãnh địa nàng không cho phép bất cứ ai được bước vào.
Diêm Vương yếu ớt dựa người vào bờ tường. Nàng không biết mình đang ở đâu. Xung quanh tối thui và sặc mùi rác thối. Dù chẳng thứ mùi nào có thể khủng khiếp bằng thứ ô uế mà nàng gặp phải ở phủ Kiều Dương, song đều tởm lợm như nhau. Nàng - vương hậu chốn mây phủ - giờ đây lại lưu lạc tới bước đường này. Thật thê thảm.
Có khi Tân Thế rời đi lại là sự lựa chọn đúng đắn. Chí ít thì giờ phút này, Tân Thế sẽ không trông thấy cảnh mình bết bát, chật vật thế này.
Liệu Tân Thế sẽ nói gì đây?
Bỗng dưng thấy thật tò mò...
Không hiểu vì sao...
Không biết vì cớ gì...
Chợt cảm thấy lồng ngực đau nhói, kèm theo đó là cả sự nôn nóng sốt ruột khó kiềm chế.
Tân Thế thắc mắc cúi xuống, đặt tay lên vị trí đặt cạnh trái tim. Như cái cách nàng từng áp đóa bỉ ngạn được Diêm Vương gửi tặng vào cái đêm thuộc nhiều tháng về trước. Chỗ đó nhức nhối, nhưng sờ lên lại không phải cảm giác của quần áo hay da thịt, nàng chỉ thấy bỏng rát, như thể nàng đang chạm tay vào than nóng chứ không phải cơ thể của mình vậy.
Đưa tay lên gạt ngang mặt lại thấy bê bết máu. Không phải máu của nàng.
Cơn đau bất thình lình ập đến như vũ bão. Đau từ tận đáy linh hồn. Đau mà bất lực vì chẳng có cách để xoa dịu. Tân Thế ngã sõng soài xuống nền đất, khiến cho lớp bụi bị xới tung lên, ngập cả vào miệng. Nàng nghĩ mình đang khóc. Nàng thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết, khi rơi vào tình trạng khốn cùng như thế này.
'Yên nào, ta đang cố gắng chữa lành nó đây'
Giọng nói quấy nhiễu và làm phiền nàng suốt mấy ngày nay lại vang lên. Hiện giờ nó bình tĩnh hơn so với trong trí nhớ của nàng, rất nhiều. Trước đó nó chỉ la hét, gào rống, khiến cho nàng cứ nghĩ nó chẳng còn gì sót lại ngoại trừ thống hận cùng sát khí. Hóa ra nó cũng có tri giác. Tân Thế ngạc nhiên trước biến chuyển của giọng nói kia đến mức nhất thời quên cả cơn đau.
'Ngươi bị thương rất nặng, ngươi biết không. Hẳn ngươi phải biết đi. Cái linh hồn rách nát này chịu đựng được đến bao giờ chứ, ngươi lại góp phần làm giảm tuổi thọ nó xuống rồi. Cứ đà này, cả ta và ngươi đều sẽ tiêu đời sớm thôi'
"Không phải ta cố ý..." Tân Thế cắn răng, gượng thều thào, "Ta đã bị tấn công."
'Phải, ta biết, ngươi bị tấn công bởi kẻ yếu nhất tứ giới lục địa này. Hân hạnh biết chừng nào.' Nó mỉa mai nàng.
Tân Thế chẳng hiểu vì sao mình lại bị khinh miệt như vậy. Một cơn đau nhói lên từ phần bụng, khiến nàng bật rên.
'Cái vết thương chết tiệt! Tiểu Tam thế mà lại nhắm trúng vào vết chắp vá lỏng lẻo nhất! Rồi cái linh hồn tàn tạ của ta và ngươi cũng sớm về chầu thôi!' Giọng nói trở nên mất kiên nhẫn, 'Mà ta đã nhắc nhở ngươi mấy hôm vừa rồi đó, chẳng thà tàn sát một trận cho hả hê rồi lăn queo ra còn hơn là nằm vạ nằm vật trút hơi thở cuối cùng ở cái nơi trời ơi đất hỡi này. Ngươi thì không sao, chứ một kẻ như ta mà lại phải hạ mình trương phềnh ở chỗ khỉ ho cò gáy này thì thật...' Nàng nghe thấy nó thở dài, hạ thấp âm giọng xuống, '...quỷ tha ma bắt ngươi đi'
"Ngươi là Tân Thế." Chợt nàng lên tiếng. Giọng điệu nàng đầy khẳng định. Nàng đang ngửa người nhìn lên bầu trời. Bầu trời đêm đen đặc và không trăng không sao, thoạt trông khá tương đồng với bầu trời âm thế; chỉ có điều, ở âm thế dường như sáng hơn, cũng vì thế nên sắc trời sẽ chuyển sang màu tro xám, dịu dàng hơn nhiều.
'Ồ, ta tưởng ngươi tự nhận ngươi là Tân Thế rồi. Hóa ra cũng biết đó chỉ là tên vay tên mượn từ kẻ khác à.'
"Lúc Diêu Mục Du và người đó thổi hồn vào ta, đấy là cái tên đầu tiên ta nghĩ đến. Tân Thế. Tân tượng trưng thay sự đổi mới, thế đại diện cho sự suy chuyển. Tân Thế mang ý nghĩa vì sứ mệnh đổi thay. Đổi thay quá khứ ấy. Đổi thay hiện tại này. Sau đó, cả tương lai cũng sẽ chẳng còn như ta u hoài." Tân Thế thuật lại như một loại phản xạ ăn sâu vào tiềm thức. Nàng cũng không hiểu vì sao mình lại nhớ rõ đến như vậy. Chúng không phải kí ức của nàng hay Diêu Mục Du. Chúng là kí ức thuộc về nửa còn lại của linh hồn này, thuộc về kẻ đã sẻ chia một nửa bản ngã của mình. "Đó là lời của người đã đặt cái tên này cho ngươi."
Ai da. Tân Thế nín thở, nhăn mặt. Đối phương rõ ràng bị chột dạ, lại dồn hết tức tối lên vết thương chung của cả hai người. Thật nhỏ nhen - Tân Thế thầm nhủ.
'Đã lâu lắm rồi.' Giọng nói vang lên như sát ngay gần kề, khiến Tân Thế vô thức quay mặt sang. Nhưng nàng chẳng thấy gì. Xung quanh vắng lặng và tăm tối. Kể từ ngày đầu tiên đặt chân xuống thành đô Lệ Tích cùng Diêm Vương, dường như tòa thành này luôn rơi vào tình trạng ủ dột buồn bã, khác biệt hoàn toàn với hình ảnh của nó trong trí nhớ xưa cũ.
Tân Thế khẽ thở dài.
"Vết thương tệ lắm hả?" Nàng thắc mắc.
'Tệ. Ngươi sắp chết rồi. Đương nhiên là ta cũng thế.'
"Chết rồi thì kế hoạch của Diêu Mục Du với người kia phải làm sao?"
'Tan tành chứ sao. Không có sự hỗ trợ của chúng ta, bọn chúng sẽ sớm bị lật tẩy thôi. Cả âm thế sẽ lao vào cắn xé chúng cùng những mảnh linh hồn khiếm khuyết của chúng. À, nhóc Diêm mà nhận ra bản chất thật của ngươi thì sẽ hận lắm đây. Nó đâu thể ngờ được chứ, hà hà'
"Không. Không có chuyện đó đâu." Tân Thế mỉm cười, "Nếu vậy thì ta sẽ không chết. Sẽ không để ngươi và ta phải chết."
Một khoảng lặng bao phủ. Trầm mặc kéo dài, cho đến khi nàng thấy cơn đau đã dịu đi rất nhiều. Cảm giác đã quay trở về với Tân Thế, việc đầu tiên nàng làm chính là hít một hơi thứ không khí trong lành vây xung quanh vào buồng phổi. Khoan khoái hơn bất kì lúc nào.
'Được. Nếu như ý nguyện của ngươi là muốn sống thì ta cũng chiều'
"Ha. Hôm nay thật là một ngày phù hợp để làm ngày đưa tiễn."
Trên bờ tường cao chót vót chắn giữa thành đô Lệ Tích với thế giới bên ngoài, tại một phần đá tảng trồi lên tạo thành những khe rãnh đặt nòng pháo, một bóng người trùm áo choàng hòa màu với đêm tối đang thả chân giữa làn gió, để cảm giác mát lạnh ướp trên lớp vải trang phục một tầng sương ẩm ướt. Bên cạnh người đó là cô bé A Ôn vóc dáng thấp bé đang đầy hào hứng với trò chơi giữ thăng bằng khi đứng mấp mé những bờ gò chênh vênh.
"Cẩn thận đấy. Bất cứ cơn gió nào cũng có thể đẩy muội xuống dưới kia, muội biết mà." Thanh Linh để ý đến cô nàng, dịu giọng dặn dò.
"Thanh Linh. Chỗ đó." Chợt A Ôn dừng bước, ngơ ngác ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy nghi hoặc nâng tay chỉ về phía phủ Kiều Dương. Thanh Linh đưa tầm mắt theo hướng cô bé chỉ dẫn, nhưng nàng chẳng thể thấy gì. "Có một luồng khói đen đặc. Không phải thuộc về chúng ta."
Thanh Linh 'ồ' một tiếng. A Ôn nhìn được nhiều thứ hơn Thanh Linh. Để tiện cho tiên sinh nhập hồn vào bất kì lúc nào, đôi mắt của Thanh Linh chỉ được làm bằng những nguyên liệu bình thường nhất để giữ độ chính xác của màu sắc. Vậy nên có thể nói, thị lực của Thanh Linh không tốt bằng A Ôn. Mà A Ôn đã nói vậy thì nhất định chính là như vậy.
Một luồng khói đen đặc không bắt nguồn từ bọn họ bốc lên từ phủ Kiều Dương?
"Hô... Kỳ lạ đây. Ai được nhỉ." Thanh Linh huýt sáo.
Nàng vừa dứt lời, một bóng đen khác xuất hiện, nhập bọn với họ. Có điều, đó lại đích thực là bóng đen. Một bóng đen trông như tập hợp của hàng trăm, hàng ngàn con bọ nhỏ xíu tụ lại, không ngừng chuyển động nhập nhòe hỗn độn. Ngay cả thanh âm kẻ ấy phát ra cũng rè rè khó nghe. [Đã xử xong đứa đầu tiên]
Bọn họ cùng đổ dồn ánh mắt về phía biệt viện cao lớn của Tô phủ. Nơi ấy vốn có một cột sáng trắng leo lắt dựng đứng giữa không trung, nay bỗng nhiên mờ dần rồi chợp tắt. Thanh Linh 'ồ' một tiếng. A Ôn thì xoay một vòng, sau đó bật cười, "Hai ấy chứ!"
[Không thể nào] Bóng đen ngạc nhiên ra mặt, thân hình kì dị cứ thế ngọ nguậy một cách vô thức, [Không thể nào, sao con bé đó lại lăn ra chết?]
"Xem chừng đến cả thần linh cũng không cứu nổi đại tiểu thư Tô phủ." Thanh Linh đứng dậy, phủi bụi trên quần áo, giọng điệu đã trở nên nghiêm túc hơn, "Vậy là sự trả thù của ngươi đã bị thiếu hụt đi vài phần ý nghĩa mất rồi, Đồng Dao."
Bóng đen được gọi là Đồng Dao lắc đầu lia lịa. Nó có vẻ như vô cùng bất mãn, [Con bé đó đón nhận cái chết thật nhẹ nhàng và nằm ngoài luật chơi. Sao ta có thể vui nổi đây?]
"Ngắm thành đô Lệ Tích cho rõ ràng hơn đi." Thanh Linh đưa mắt nhìn A Ôn, nàng duỗi tay ra, đối phương cực kỳ ăn ý bắt lấy bàn tay nàng, "Bởi chả bao lâu nữa sẽ chẳng còn gì đâu. Đến rồi, ngày đảng Trường Sinh chinh phạt Lệ Quốc, xóa sổ quốc gia tham lam trụy lạc này."
--------------------
Linh Ngụy: Một arc viết ầm ầm vũ bão, tớ dự cảm tương lai sẽ phải sửa nhiều lắm đây, nhưng hiện tại thì cứ viết cho thỏa nỗi niềm cái đã =]]] Cái hố này chừng nào lấp được thì tớ mới an lònggg!!!