Từ Nghi đứng lên, ra ban công nghe điện thoại. Chử Điềm ngồi một mình trong phòng khách một lát, bỗng cảm thấy khát nước, liền vào phòng bếp rót nước uống. Rót cốc nước lọc rồi cô múc một thìa mật ong lớn, bỏ vào cốc nươc, dùng thìa từ từ khuấy.
Nghe điện thoại xong, Từ Nghi trở vào, thấy cô đang nhón chân để lấy trà bưởi đặt sâu tận bên trong tủ bếp. Nhìn dáng vẻ cố gắng gượng, Từ Nghi nhanh chóng đi đến vài bước lấy xuống cho cô. Chử Điểm nhờ anh mở ra, lấy hai thìa lớn cho vào nước mật ong.
Từ Nghi đứng bên cạnh nhìn, khóe môi hơi nhoẻn lên:
“Ngọt như vậy không sợ khó uống à?”
Chử Điềm đưa đến bên miệng anh, để anh nếm thử một chút, hỏi:
“Ngọt không?” [email protected]
Từ Nghi nếm thử hương vị, vị hơi ngọt nhưng không gay gắt mà lại thanh mát thấm vào cổ họng.
Chử Điềm uống một hơi hết sạch cốc trà bưởi mật ong tự chế, quay người rửa cốc dưới vòi nước. Từ Nghi nghiêng người dựa vào kệ bếp phía sau, chăm chú nhìn bóng lưng cô. Lúc nãy khi từ ban công trở vào, trong khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng cô, Từ Nghi liền phát hiện cô gầy đi.diendanlequyvon.com Cô gái gần một mét bảy, vốn được gọi là cao ráo thon thả, nhưng bây giờ cô mặc một chiếc áo T-shirt ngắn tay rộng rãi, bạt áo và ống tay áo đều rộng thùng thình, có vẻ vô cùng gầy yếu.
Chỉ trong tích tắc Chử Điềm đã rửa cốc xong. Từ Nghi lấy lại tinh thần, nắm tay cô, lấy khăn nhẹ nhàng lau cho cô. Chử Điềm nhìn anh, chờ anh lau xong mới nhẹ giọng hỏi:
“Có phải người ta gọi điện thoại đến bảo anh trở về không?”
Từ Nghi khựng lại, khẽ ừ.
Từ kinh nghiệm lần trước, lúc này Chử Điềm không hề cảm thấy khó chấp nhận nữa. Cổ họng bỗng hơi dính lại, có lẽ vừa nãy uống đồ ngọt. Cô nuốt nước ngọt.
“Lần này cũng có xe đến đón à?”[email protected]dyan
Dù sao bây giờ cũng đã quá thời gian của chuyến xe cuối cùng đến thôn X.
“Ừ.”
Chử Điềm gật gật đầu:
“Vậy anh mau thu dọn đồ đạc đi, em xem thửu có gì để anh mang đi không.”
“Không gấp.” – Từ Nghi vội vàng kéo cô nàng vừa định chạy ta ngoài trở lại –
“Sáng mai mới đi.”
Chử Điềm “Ơ” một tiếng, nhìn rõ vẻ mặt anh, xác định anh không nói giỡn mới nhẹ nhàng nói “Ừ”.
Thấy ánh mắt hoảng hốt, sác mặt hơi tái nhợt của Chử Điềm, Từ Nghi ôm siết cô vào lòng. Chử Điềm thoáng sửng sốt, sau khi định thần lại mới đấm thật mạnh vào vai anh, đẩy anh ra.DĐLQĐ Nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, sức lực sao có thể lớn bằng một người đàn ông đi lính. Cô ra sức vùng vẫy nhưng vẫn bị anh ôm chặt.
Chử Điềm rơi nước mắt:
“Anh, anh trêu chọc em! Có phải anh cảm thấy anh đi thì em nhất định sẽ thấy khó chịu hay không?”
Cô cảm thấy, trên thế giới này e rằng không có người vợ nào đáng thương hơn cô. Cả ngày hôm qua cô rối rắm rốt cuộc nên nghe anh giải thích hay cứ thế tranh cãi ầm ĩ với anh. dieendaanleequuydonn Trong lòng cô rất giận, nhưng trải qua sự kiện lần trước, cô gần như không dám cãi nhau với anh. Sợ khi bọn họ còn đang ầm ĩ hoặc chưa kịp làm hòa thì anh đã bị gọi về đơn vị. Sau đó cứ lưng lửng như vậy, anh đi rồi, thứ để lại cho cô chỉ có thể là sự áy náy và niềm hối hận vô cùng tận.
Tuy cô tự an ủi mình, cuộc hôn nhân nào cũng cần phải có quá trình mài hợp lẫn nhau, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu, càng khó chịu hơn cả giận anh. Mà tất cả những việc này rõ ràng anh đều biết hết, sao anh còn có thể đùa cô, truê chọc cô như vậy?
Càng nghĩ càng giận, Chử Điềm véo anh, nhưng người không có sức, tay cũng không có lực.
“Điềm Điềm…” – Từ Nghi nhẹ cầm tay cô, khẽ hôn lên khóe môi cô – “Anh xin lỗi.”
Thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, sau phút dừng lại ngắn ngủi là sự công chiếm nóng bỏng và mãnh liệt. Anh siết chặt eo cô, tựa như không cho phép cô trốn tránh. Chử Điềm hoàn toàn không có chút sức lực nào, dù Từ Nghi đã sớm thả lỏng thôi không kiềm chặt hai tay cô, cô cũng đẩy không ra anh, chỉ có thể khoác hờ lên vai anh.. Hơi thở dần dồn dập, khoảng cách giữa mỗi nhịp thở càng lúc càng ngắn, lúc cảm thấy khó có thể chống đỡ được nữa thì Từ Nghi mới buông cô ra. diễn đàn Lê Quý Đôn @June
Chử Điềm nhạt nhòa nước mắt, cô không muốn khóc, nhưng dường như không thể nào ngăn được nước mắt cứ trào ra. Hơn nữa mới vừa rồi khó thở, cô không ngăn được tiếng nấc tự động bật ra. Có thể nói, đây là nụ hôn thảm hại nhất từ trước đến nay của cô, để mặc cho nước mắt thấm ướt áo mình.
Lần này, Chử Điềm đã khóc thoải mái, kết hợp với nỗi khổ sở lần trước anh đột ngột kết thúc kỳ phép cùng nhau trút hết ra ngoài. Thấy cô dừng sụt sùi, Từ Nghi cầm đến một hộp khan giấy, lau mặt cho cô, lau được một nửa, hộp khan giấy đã bị Chử Điềm đỏ mắt giật lấy, giành tự mình lau.
Từ Nghi nhìn cô, yên lặng trong chốc lát, đột nhiên anh cất lời:
“Chờ anh được điều về trung đoàn, xin một căn nhà, chúng ta sẽ dọn đến đó ở.”
Anh nói rất kiên quyết, như đã sớm ra quyết định rồi.
“Em không đi.” – Chử Điềm quay mặt đi – “Căn nhà này em vất vả trang hoàng, em còn chưa ở đủ vốn.”
“Vậy để ở đây trước, sau này già rồi về ở.” – Từ Nghi nói – “Dù bất kể em nói thế nào, em cũng phải ở chung với anh.
Nghĩ…hay quá nhỉ! Chử Điềm lườm anh, im lặng.
“Anh không đùa đâu.” – vẻ mặt Từ Nghi rất chân thành – “Chử Điềm, anh muốn hai chúng ta chung sống vui vẻ.”
Chử Điềm hơi bất ngờ, cô định trả lời thì đã bị anh ôm lấy.
“Không được từ chối.”
Anh thốt ra bốn chữ này bằng chất giọng khẽ khàng nhưng mạnh mẽ. Chử Điềm nghe thấy giọng điệu của anh thì bỗng mềm lòng.
“Không được có lần sau đâu đấy!”
Một lúc sau cô nói.