- Sim này có gọi được! Con bé chắc đang ở đâu đấy thôi!
Lời bài hát vừa nhẹ nhàng cất lên thì có một bàn tay thô ráp thò vào túi và lôi ra ra chiếc Iphone . Hắn mở mắt tròn xoe kinh ngạc và thốt lên bằng một thứ tiếng khó hiểu:
- Trời đất! Đây là chiếc Iphone mà!
Người đàn ông ngồi ở ghế trước quay lại và hét lên một cách giận dữ:
- XaNi! Mày mau vứt nó đi! Chắc là người nhà con bé đang gọi điện thoại để tìm nó đấy!
XaNi xịu mặt xuống nói vẻ tiếc rẻ:
- Anh KhaXon! Vứt thì tiếc quá! Đây là điện thoại cảm ứng tốt nhất trên thị trường hiện nay!... Hay là em vứt cái sim còn máy thì chúng ta để lại xài?
KhaXon im lặng vài giây rồi gằn giọng:
- Cũng được! Nhưng mà nhớ vứt cái sim đó vào mấy chỗ bụi rậm nếu không bọn khách qua đường nhặt được thì nguy lắm!
- Dạ!Em biết rồi!
Vừa lúc XaNi vừa định tắt máy thì có cuộc gọi đến. Số hiển thị trên màn hình là của Du Kiệt. XaNi lúng túng ấn nút để tắt máy nhưng do run rẩy nên ngón trỏ tay trái của hắn chạm vào phím kết nối cuộc gọi. Tiếng Du Kiệt hét lên trong loa:
- Tiểu Nghi! Em đang ở đâu vậy? Anh với chị Cao Lam đang tìm em.
“Bốp ”một cái tát được dùng hết sức tự như búa bổ vào đầu của XaNi có tiếng hét đi cùng:
- Thằng ngu! Mày bắt máy làm gì vậy? Tắt nguồn mau đi!
XaNi vội vàng tắt máy và lấy cái sim vụt khỏi xe.
KhaXon gằn giọng một cách đáng sợ:
- Lúc nào mà bọn mày nói chuyện với người khác thì phải nói bằng tiếng Việt nếu không thì sẽ gây sự chú ý ngay. Tuyệt đối phải nhớ cho kỹ điều đó! -Dạ! Bọn em biết ạ!
Người đàn ông ngồi bên cạnh của XaNi nhìn về phía KhaXon rồi lên tiếng:
- Đại ca! Bây giờ con bé này tính sao?
KhaXon nghe vậy thì ánh mắt trừng lên một cách lạnh lùng rồi mạnh giọng:
- Cứ đem nó về chỗ của chúng ta trước! Sau đó sẽ tìm cách liên lạc với thằng già đó …tao muốn bắt nó phải trả món nợ máu và tiền của mười chín năm trước! Tao sẽ bắt nó trả gấp mười lần những thứ mà hắn đã gây ra cho gia đình tao!
KhaXon nắm chặt nắm đấm lại, ánh mắt của hắn rực lên cả ngọn lửa của sự hấn thù như muốn thiêu cháy hết cả mọi thứ xung quanh.
… …
Du Kiệt cúp máy đứng chết trân vài giây rồi quay sang Cao Lam nói, giọng anh dường như lạc hẳn:
- Anh sợ …anh sợ Phương Nghi thật sự đã gặp chuyện không hay rồi!
Cao Lam nói khẩn trương:
- Anh nói vậy là sao? Hồi nãy con bé nói gì với anh sao?
Du Kiệt ru rẩy,đôi mắt anh bỗng tràn đầy sự sợ hãi, anh nói một cách khó khăn:
- Hồi nãy không phải là Tiểu Nghi bắt máy …đó là …mà là một người đàn ông đã bắt máy của con bé!
Cao Lam hét lên vẻ lo lắng:
- Sao cơ? Anh nói là một người đàn ông bắt máy sao? Anh có chắc không?
Du Kiệt gật đầu rồi nói nhanh:
- Chắc mà! Anh chắc chắn là vậy! Nhưng giọng của hắn hình như là không phải tiếng Việt Nam thì phải!
- Là tiếng Anh hay là tiếng Hàn? Anh cố nhớ kỹ thử coi!
- Cao Lam nói khẩn trương.
Du Kiệt suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu vẻ chắc chắn:
- Đó không phải là tiếng Anh mà cũng không phải tiếng Hàn! Anh cũng chưa từng nghe tiếng này nữa …cứ giống như là tiếng của mấy dân tộc thiểu số hay nói vậy?
Cao Lam im lặng một lúc rồi hỏi: -Thế Phương Nghi có quen ai là người thuộc dân tộc thiểu số không? Đại loại như là các bạn ở cùng trường chẳng hạn!
Du Kiệt suy nghĩ một lúc nhưng cũng lắc đầu:
- Không đâu! Con bé xưa nay rất ít bạn bè. Bạn của nó ở trường chỉ có Thiên Huy chứ không có ai nữa!
Cao Lam nhìn quanh một lúc rồi nhấn mạnh:
- Bây giờ chúng ta hãy ra ngoài đường tìm hỏi xem thử có ai nhìn thấy Phương Nghi không! Nếu có chuyện xảy ra với con bé em tin là nhất định sẽ có người nhìn thấy!
Du Kiệt nghe vậy thì gật đầu tán thành. Anh và Cao Lam vội vàng chạy ra ở phía ngoài cổng khu giải trí và hỏi một số người bán đồ chơi trẻ con ở đó:
- Anh ơi! Làm ơn cho bọn em hỏi từ sáng tới giờ anh ngồi bán hàng ở đây anh có nhìn thấy một cô bé có dáng người nhỏ và mái tóc màu hạt rất mỏng dẻ đi qua đây không ạ? Con bé mặc quần jean xanh, áo trắng và đi đôi bosst da màu trắng. Anh có nhìn thấy không ạ? Làm ơn giúp bọn em!
- Cao Lam nhẹ giọng năn nỉ.
Người đàn ông im lặng như đang suy nghĩ. Một vài phút sau thì anh ta gật đầu rồi nói:
- Nếu như theo cô mô tả thì khoảng nửa tiếng trước tôi thấy có một cô gái như vậy đi qua đây.
Du Kiệt nói khẩn trương:
- Thế anh có nhìn thấy con bé đi về phía nào không ạ!
Người đàn ông giơ tay lên và chỉ về phía trước mặt anh ta:
- Tôi nhìn thấy cô gái đó đi về phía này! Mà lúc đó cô ấy không đi mà là chạy. Chạy rất nhanh! Hình như là có chuyện gì gấp lắm thì phải. Chính vì thấy cô ấy chạy nên tôi mới để ý và thấy.
Cao Lam nói rất nhanh:
- Dạ! Bọn em rất cảm ơn anh đã cho biết. Rất cảm ơn ạ!
Nói xong thì Du Kiệt và cô vội chạy về hướng người đàn ông vừa chỉ nhưng khi tới đây thì hỏi người nào thì người đó cũng lắc đầu. Du Kiệt nói vẻ lo lắng:
- Có khi nào anh ta nhầm không? Sao mà anh thấy hỏi ai họ cũng nói là không nhìn thấy Tiểu Nghi đi qua đây!
Cao Lam lắc đầu phủ định:
- Không đâu! Người bán đồ chơi không nói dối! Em đã quan sát rất kĩ ánh mắt anh ta khi trả lời câu hỏi của em. Ánh mắt đó cho thấy những lời của anh ta hoàn toàn là sự thật.
Du Kiệt nghe vậy thì gật đầu rồi nói:
- Ừ! Anh cũng tin những gì em nghĩ là đúng.Chắc mấy người này mới tới nên không biết.
Du Kiệt chỉ về một quán nhỏ nằm bên đường cách đó không xa:
- Chúng ta đi cũng đã mệt rồi hay là qua bên kia uống ly nước rồi đi tiếp!
Cao Lam nói nhẹ giọng:
- Hay thôi đi! Để tìm cho được con bé đã rồi chúng ta uống cũng được chứ em thấy lo quá! Không biết liệu nó thực sự đã gặp phải chuyện gì không?
Du Kiệt nhìn thấy đầm đìa trên trán của Cao Lam thì vội nói:
- Không sao đâu! Em đừng nên lo lắng quá! Chắc con bé mãi chơi nên đi đâu đó thôi. Chúng ta qua kia uống nước rồi lát nữa đi tìm tiếp!
Cao Lam nhìn thấy vẻ mặt năn nỉ của Du Kiệt thì cũng gật đầu với yêu cầu của anh. Họ đi qua và nói với bà cụ bán nước: -Bà ơi cho bọn cháu hai chai trà xanh ạ!
Bà cụ lặng lẽ gật đầu rồi run rẩy đưa cho Du Kiệt hai chai nước. Cao Lam nhìn thấy vậy liền hỏi vẻ quan tâm:
- Bà ơi! Có phải bà cảm thấy mệt ở trong người không ạ? Bà có cần bọn cháu giúp gì không?
Bà cụ lắc đầu rồi lặng lẽ khóc một cách đau khổ. Du Kiệt và Cao Lam tỏ ra hốt hoảng:
- Bà ơi! Bà bị sao vậy? Bà bị đau ở chỗ nào sao? Hay là để bọn cháu đưa bà tới bệnh viện!
Bà cụ vẫn lắc đầu im lặng. Cao Lam gật đầu ra hiệu cho Du Kiệt ngồi xuống rồi họ nhìn về phía bà cụ như chờ đợi một lời chia sẽ. Bà cụ im lặng một lúc rồi ngẹ ngào lên tiếng:
- Bà già rồi mà còn tham sống làm gì cơ chứ? Sống đến nay đã được gần bảy mươi tuổi mà còn muốn sống thêm vài năm nữa cùng con cháu. Sống như vậy rồi mà còn chưa muốn đón nhận cái chết.Thật là xấu hổ!
Cao Lam nghe vậy thì khẩn trương nhẹ giọng:
- Dạ! Bà đừng suy nghĩ như vậy! Mỗi con người đều được sinh ra và sống duy nhất chỉ một lần! Trong mỗi chúng ta ai cũng quý trọng từng giây phút đó để được ở bên cạnh những người thân của mình. Để được cùng họ nếm trải những đau khổ và hạnh phúc của thế gian và chúng ta sẽ không còn cơ hội để làm việc đó nếu như chúng ta chết đi. Một khi chúng ta không tồn tại ở trên cõi đời này nữa thì khi đó chúng ta sẽ là cát bụi là hư vô nên không chỉ có bà mà tất cả mọi người và cả bọn cháu cũng rất quý trọng cuộc sống của mình! Chúng ta không nên xấu hổ bà ạ vì điều đó rất đáng để tự hào!
Du Kiệt nhấn mạnh:
- Đúng đấy bà ạ! Chúng ta chỉ có cơ hội được sống duy nhất một lần nên chúng ta phải biết quý trọng nó chứ ạ! Không chỉ riêng bà mà ai trên thế giới này cũng vậy. Bà không cần cảm xấu hổ vì điều đó!
Bà cụ lắc đầu rồi nói chậm rãi:
- Nhưng ta cảm thấy xấu hổ vì bà đã quá sợ chết nên bà đã làm một việc có lỗi với một cô bé. Bà thật sự thấy thương cô bé đó quá!
Cao Lam nhẹ giọng:
- Cô bé nào ạ? Có phải là cháu của bà không