- Hà Phương Nghi. Đứa con mà tôi thương yêu hơn cả bản thân mình. Mười tám năm qua dù đã rất cố gắng tôi cũng không thể nào bù đắp được những thiếu thốn tình cảm mà con bé phải chịu đựng. Tôi là ba của con bé nhưng tôi thật là thiếu trách nhiệm! Tôi chỉ cho con bé mọi thứ mà tôi nghĩ là nó sẽ thích nhưng chưa bao giờ tôi hỏi nó thích cái gì,nó thực sự muốn gì để rồi những gì tôi đã làm chỉ khiến cho con bé mỗi ngày một buồn hơn, u sầu hơn.Tôi đã rất day dứt trong lòng và luôn tìm cách sữa chữa những gì mình đã làm sai nhưng tôi thật sự không biết mình nên là những gì. Tôi thấy mình thật vô dụng! Tôi đã không phải là một người ba tốt trong suốt mười mấy năm qua và hôm nay trước mặt mọi người tôi muốn xin lỗi con gái mình.
Nói rồi ông quay sang Phương Nghi và nghẹn ngào nói:
- Phương Nghi! Xin lỗi con! Xin lỗi vì ba đã không hiểu được những gì con nghĩ trong suốt mười tám năm qua! Ba đã quá ích kỷ và thiếu trách nhiệm khi áp đặt những suy nghĩ của mình cho con! Nhưng ba muốn con biết rằng tất cả mọi việc ba làm đều là muốn tốt cho hai anh em con vì con và Du Kiệt chính là cuộc sống của ba! Ba sẽ làm tất cả để cho hai con được vui vẻ và hạnh phúc cho nên nếu như ba …có lỡ làm chuyện gì đó mà con không vừa lòng thì ba mong con hiểu và tha lỗi cho ba!
Nói xong thì ông đứng lặng nhìn con gái mình với ánh mắt đầy hối lỗi như đang muốn chuộc những lỗi lầm trong quá khứ và van xin sự thông cảm và thấu hiểu trong tương lại.
Ông Dao quay mặt đi với đôi mắt ngấn lệ rồi nhẹ nhấn giọng nói với mọi người:
- Hà Du Dao tôi rất cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian quý báu của mình để tới dự sinh nhật của con gái tôi hôm nay. Bây giờ tôi xin uống với mọi người một ly để mong mọi người bỏ qua những gì chưa thỏa đáng trong buổi tối hôm nay!
Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gương mặt của Phương Nghi. Thiên Huy thấy vậy vội vàng lấy khăn lau cho cô rồi nhẹ giọng nói:
- Cậu thấy đấy! Bây giờ thì cậu đã biết được tấm lòng của ba mình rồi nhưng cậu tuyệt đối không được khóc! Vì ba cậu nói với cậu như thế là muốn cậu hiểu được những gì trong lòng ông ấy nghĩ chứ nếu để ông ấy thấy cậu khóc thì ông ấy sẽ tự trách mình!
Phương Nghi nghe vậy thì mếu máo nói:
- Ừ! Tớ biết nhưng mà…
Thiên Huy mỉm cười rồi nhẹ giọng nói:
- Biết là được rồi! Chỉ cần cậu hiểu được là tất cả những gì ba cậu làm đều muốn tốt cho cậu và anh Du Kiệt là được! Vậy từ nay cậu đừng trách ba mình nữa! Vì đối với những làm cha làm mẹ thì nỗi đau lớn nhất chính là sự oán hận và trách móc của con cái đối với mình! Nỗi đau đó không hề dễ chịu chút nào! Nó còn đáng sợ và đau đớn hơn cả những vết thương của thể xác!
Thiên Huy ngưng lại trong giây lát và đưa mắt nhìn quanh rồi quay sang Phương Nghi và nói:
- Phương Nghi nè! Cậu ngồi đây đợi mình nha! Mình qua bên kia tiếp khách phụ anh Du Kiệt một lúc. Mấy bàn bên đó đều là những người có mối quan hệ làm ăn rất tốt với ba cậu nên chúng ta không thể để họ phiền lòng khi ra về được! Cậu cứ ở đây đợi mình lát nữa mình sé quay lại!
Phương Nghi khẽ gật đầu với lời đề nghị của Thiên Huy. Khi Thiên Huy vừa đi được một lúc thì ông Dao dẫn một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước tới chỗ con gái mình và nói với đôi mắt rất đỗi vui mừng:
- Phương Nghi! Ba có món quà bất ngờ dành cho con đây!
Ông Dao tươi cười rồi quay sang người đàn ông đứng bên cạnh mình và nhẹ giọng với con gái:
- Giới thiệu với con đây là William! Cậu ấy là việt kiều Mỹ mới về nước tuần trước hôm nay ba mời cậu ấy tới dự sinh nhật của con. Bây giờ con và William cứ nói chuyện tự nhiên đi! Ba còn phải qua bên kia nữa.
Ông Dao nói xong thì vội vã quay bước đi như sợ nhìn thấy cái nhăn mặt hay ánh mắt buồn bã của con gái mình. Phương Nghi tỏ ra ngượng ngùng vì không biết nên xưng hô thế nào với người đàn ông đang đứng trước mặt. Nhưng lúc đó William đã chủ động đưa bàn tay mình và nói với ánh mắt tự tin pha lẫn đôi chút tự hào:
- Rất hân hạnh được làm quen với cô! Cứ gọi tôi là William là được! Tôi xin tự giới thiệu về mình tôi đang sống ở Mỹ cùng gia đình và năm nay tôi vừa bước sang tuổi ba mươi mốt.
Phương Nghi gật đầu và khẽ mỉm cười rồi buông giọng khá khiêm tốn:
- Vậy à!
William tươi cười rồi nhấn mạnh:
- Đúng vậy! Tôi đang là thanh tra cấp cao của sở cảnh sát NewYork và trong tương lai tôi tin rằng mình sẽ tiến xa hơn nữa! Cuộc sống của tôi khá bận rộn. Mỗi ngày tôi dậy từ sáu giờ sáng và tự tay chế biến bữa sáng của mình rồi chọn một ly cà fê nhanh sau đó thì rời nhà và tới công ty làm việc!
Phương Nghi mỉm cười rồi nhẹ giọng:
- Ừ! Tôi cũng dậy giờ đó!
William nghe vậy thì lắc đầu rồi cao giọng: -Không! Tuy chúng ta đánh thức mình dậy cùng khung giờ đó nhưng công việc của chúng ta không giống nhau! Tôi phải khẩn trương và nhanh nhẹn trong công việc của mình nhưng với cô thì khác. Sinh viên các cô là mầm sống của tương lai nên luôn được đối đãi khá ưu tiên chính vì vậy cô không phải chịu cực khổ và luôn phải cố gắng hết mình trong cuộc sống như tôi nhưng mà cô yên tâm! Vì tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc! Cố gắng và dẫm đạp khó khăn để tiến lên phía trước là chân lý sống của tôi…
Nói xong thì William nhìn Phương Nghi như đang chờ đợi một lời nhận xét hay là động viên cho bài giới thiệu về bản thân của mình. Dường như Phương Nghi cũng hiểu được điều đó qua ánh mắt của William nên vội nhẹ giọng khen ngợi bài thuyết trình đó của anh nhưng đôi khi những lời nói mà người ta nói không phải đều xuất phát từ ý nghĩ hay là những điều trong lòng. Phương Nghi cũng vậy! Ánh mắt cô cho thấy điều ngược lại với câu nói mà cô vừa nói ra. Nhưng những lời nói dối chưa hẳn lúc nào cũng xấu vì đôi lúc nó thật sự sưởi ấm được cõi lòng của một ai đó!
Gia Bảo xếp lại mấy chiếc đĩa và bước ra khỏi phòng giải trí. Vừa lúc đó thì ông Khôi cũng bước tới. Ông cúi người và kính cẩn thưa:
- Thưa thiếu gia! Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ!
Gia Bảo đều giọng hỏi:
- Tối nay có những món gì vậy chú Khôi?
- Dạ! Có mười hai món chính và hai món tráng miệng ạ! Mười hai món chính đó là món già xào cung bảo của Tứ Xuyên, Thịt heo nướng mật ong, Mì xào cuộn trứng Nhật Bản, Canh thập cẩm kiểu Thái, Cá kiếm cuộn sốt cà chua kiểu Ý, Thịt kho tàu,Chả giò nướng,Nui gạo xào thịt bò,Tôm sốt bơ tỏi,Mề gà sốt cay,Thịt ba rọi kho tiêu, Sườn chiên. Còn hai món tráng miệng là dưa hấu và thạch đào ạ!
Gia Bảo nhìn các món ăn trên rồi gật đầu vẻ hài lòng. Anh ngồi xuống và chậm rãi cầm đũa gắp lên một miếng nếm thử rồi mỉm cười với đôi mắt mãn nguyện. Anh buông đũa xuống rồi quay sang ông Khôi nhẹ giọng:
- Chú vào gọi bếp trưởng Duy Hào ra đây cho cháu!
- Dạ! Tôi sẽ đi ngay ạ!
Ông Khôi khẽ giọng rồi vội vã đi vào bếp. Khoảng mười phút sau thì ông bước ra cùng với bếp trưởng Duy Hào.
Bếp trưởng Duy Hào run rẩy và cố gắng bước từng bước để đưa cái thân hình tròn trĩnh của mình đến chỗ Gia Bảo. Ông cúi người vẻ kính cẩn và hỏi với ánh mắt đầy sợ hãi:
- Dạ!Thiếu gia cậu gọi tôi có việc gì không ạ?
Gia Bảo gật đầu và nói với giọng thản nhiên:
- Đúng vậy! Cháu muốn hỏi chú là ba cháu hiện giờ trả lương cho chú một tháng bao nhiêu tiền?
Bếp trưởng Duy Hào nghe vậy thì giật mình trong hoảng sợ rồi khẩn trương nói như van xin:
- Thưa thiếu gia! Có phải thức ăn hôm nay không vừa ý của cậu không? Tôi biết đó là lỗi tại tôi! Tôi đã không cẩn thận nên bỏ hơi nhiều muối. Mong cậu bỏ qua cho lần này! Đây tuyệt đối là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng ạ!
Gia Bảo đều giọng hỏi:
- Bỏ qua gì mà bỏ qua! Chú nói nhiều quá làm cháu đau hết cả đầu! Cháu gọi chú ra đây chỉ muốn hỏi chú là ba cháu một tháng trả lương cho chú bao nhiêu thôi.
Bếp trưởng Duy Hào vội vã trả lời:
- Dạ!Lương của tôi hiện tại là triệu một tháng …xin lỗi thiếu gia! Tôi xin thề việc hôm nay là tôi vô ý nên mới vậy! Không phải cố tình đâu ạ! Xin thiếu gia đừng nói cho chủ tịch biết!
Gia Bảo tươi cười rồi lên tiếng: -Nếu không nói thì làm sao ba cháu biết khả năng nấu nướng của chú …để mà tăng lương cho chú chứ?
- Thiếu gia nói sao cơ?
- Bếp trưởng Duy Hào thốt lên đầy kinh ngạc.
Gia Bảo nhấn mạnh:
- Thì cháu nói là cháu phải nói với ba tăng lương cho chú và các đầu bếp kể từ tháng sau. Tất cả chỉ có như vậy thôi!
- Vậy không phải là thiếu gia gọi tôi ra để trách sao?
- Đâu có! Cháu đâu có nói vậy! Từ lúc nãy tới giờ chỉ có chú tự trách chú chứ cháu đã kịp nói câu nào đâu! Hơn nữa các món ăn hôm nay đều rất ngon! Tuy không sang trọng và bắt mắt như mọi ngày nhưng cách bài trí và sắp xếp thì lại rất khéo léo và hương vị của mỗi món ăn đều rất đặc biệt và vừa miệng nên không có lý do gì để cháu trách chú cả!
Nghe Gia Bảo nói vậy thì gương mặt của bếp trưởng Duy Hào trong giây lát bỗng nhiên tươi tỉnh hẳn lên. Ông khoái chí cười toe toét để lộ hàm răng đen như mực của mình.Gia Bảo nhìn thấy thì lắc đầu và nhẹ giọng:
- Chú Duy Hào! Khi cháu ăn chú có thể đừng cười được không?
- Chết thật! Thiếu gia! Tôi xin lỗi! Chỉ tại vì tôi vui quá nên quên mất.Vậy để không làm phiền thiếu gia tôi xin phép đi vào trong. Chúc thiếu gia có một bữa tối ngon miệng!
Bếp trưởng Duy Hào nói xong thì vội vã đi vào trong bếp. Lúc tới chỗ cầu thang ông cẩn thận nhìn trước nhìn sau một rồi lấy ra từ trong túi áo một chiếc gương nhỏ và soi hàm răng của mình. Sau khi xem xét kỹ lưỡng ở mọi góc độ thì ông hạ giọng trách móc với mình:
- Phải công nhận mày đen thật! Vì mày mà tao xấu hổ với mọi người và bị tất cả các cô gái khác từ chối … mình ghét ba mình! Tại sao bao nhiêu cái xấu … từ thân hình cho tới cả hàm răng đen của ông ấy đều di truyền ình hết vậy chứ? Tại sao mình không giống mẹ mà chỉ giống ba? Tại sao chứ?
Nhưng rồi ông ngưng lại vài giây rồi nhấn mạnh với đôi mắt sáng:
- Mà không sao! Hồi nãy thiếu gia khen mình nấu rất ngon. Ít ra thì ba mình cũng không tuyệt tình với mình về chuyện di truyền. Ít ra ở tuổi bốn mươi như mình có ai may mắn làm bếp trưởng cho tập đoàn lớn nhất nước chứ? Không sao mình vẫn là số một. A ha ha ah ha ha ha …
Bếp trưởng Duy Hào bước vào trong cùng với tràng cười đầy tự mãn của mình. Tràng cười đó không làm các gia nhân trong ngôi biệt thự chú ý nhưng lại làm mấy con thằn lằn ngoài cửa sổ giật mình trong hoảng sợ và trong chốc lát chúng vội vã chạy trốn giữa màn đêm.
Gia Bảo đang chậm rãi thưởng thức bữa tối của mình thì chiếc Iphone bên cạnh đổ chuông. Số hiển thị trên màn hình là của Bảo Trân. Anh buông đũa và tươi cười bắt máy:
- Alô! Anh nghe đây! Có việc gì không em?…Sao lại như vậy …rồi anh tới liền!
Gia Bảo tắt máy và chỉ kịp lấy chiếc áo khoác trên ghế rồi vội vã chạy ra ngoài. Lúc đó An Na đang cắm hoa ở phòng khách. Cô nhìn những bông hoa mà mình vừa cắm vào chiếc bình pha lê rồi mỉm cười vẻ hài lòng. Cô cầm lấy nó và bước về phía phòng ăn dường như cô đang muốn cho Gia Bảo xem thành quả mà cô đã bỏ công sức để làm trong nửa giờ qua nhưng khi vừa quay mặt bước được vài bước thì cô nhìn thấy anh lao ra khỏi nhà với dáng vẻ rất khẩn trương. Ông Khôi cũng tỏ ra lo lắng về cuộc điện thoại vừa gọi tới cho Gia Bảo nên vội chạy ra phòng khách và dõi theo bóng anh cho tới khi khuất hẳn. An Na thở dài vẻ buồn bã rồi quay sang ông Khôi nhẹ giọng hỏi:
- Chú Khôi có việc gì mà thiếu gia lại vội vã rời khỏi nhà như vậy?
Ông Khôi chép miệng mấy cái rồi trả lời:
- Hình như cô Bảo Trân gặp chuyện gì thì phải! Hâz! …Thật tội nghiệp cho thiếu gia! Ăn cơm mà cũng không được yên nữa!
An Na nghe vậy thì buông giọng quở trách:
- Đáng đời! Ai bảo làm vậy chứ? Chỉ vì một người như cô ta mà phải bỏ cả bữa tối như vậy có đáng không?
- Cháu nói sao cơ?
- Ông Khôi thốt lên kinh ngạc.
Lúc đó bà Lan cũng vừa mới. Bà vội vàng dẫm chân vào cháu gái mình và vội vã quay sang ông Khôi giải thích:
- À không! Ý con bé nói là … cô Trân thật xứng đôi với thiếu gia nhà ta!...Họ đúng là trời sinh một cặp! An Na chỉ nói vậy thôi!
Bà ngưng lại vài giây rồi cười tươi như muốn che lấp sự sợ hãi trong lòng sau đó thì nói khẩn trương:
- Thôi bây giờ cũng khuya rồi tôi và An Na phải đi ngủ đây. Thức khuya không tốt cho sức khỏe!
Nói xong thì bà vội vã kéo An Na vào phòng mình. Bà thò đầu ra rồi cẩn quan sát xung quanh với ánh mắt sợ hãi sau đó thì đóng chặt cửa và nghiêm giọng với cô cháu gái:
- Cháu bị điên rồi hả? Sao cháu có thể để cho ông Khôi nghe những câu đó? Thiếu gia không kịp ăn uống gì đã phải chạy đi mà cháu còn nói là đáng đời sao? Cháu có biết nếu những câu nói đó tới tai chủ tịch và phu nhân thì sẽ có hậu quả gì không? Tại sao cháu lại ngốc như vậy?
An Na nghe vậy thì trả lời rất nhanh: