- Có chuyện gì chưa ổn sao?
An Na nghe hỏi thì trở nên lúng túng,cô trả lời câu hỏi một cách khó khăn:
- Thật ra …thật ra thì thiếu gia …thật ra
Thấy vậy Thái Dân bực mình quát lớn:
- Cô thấy lúc này là lúc nào mà còn có những thái độ như vậy hả? Bộ cô cứ tưởng làm vậy sẽ trông mình duyên dáng hơn sao? Muốn làm người mẫu hả?
An Na giải thích rối rít:
- Không phải đâu! Tôi chỉ muốn nói với anh là …Thật ra thiếu gia chưa tắm ba mươi lăm ngày rồi đó!
Thái Dân hốt hoảng hét lên:
- Sao cô không nói sớm? Mà làm gì mà để hơn một tháng chưa tắm vậy hả?
- Thì thiếu gia nằm viện hết ba mươi mốt ngày còn năm ngày ở nhà thiếu gia không chịu bước ra khỏi phòng thì làm sao mà tắm được?
Thái Dân hét ầm lên rồi trách móc:
- Hâz… thật là không chịu nổi mà! Mấy người làm ăn kiểu gì vậy chứ …Bộ cậu ấy không ra khỏi phòng thì sao không bảo vệ sĩ vào lôi cậu ấy ra hả? Mấy người không có kiến thức về vệ sinh cơ thể sao? Bộ không biết với khí hậu ở Sài Gòn này nếu mười ngày không tắm thì đầu tóc có rận rồi không? …Trời đất … Tại sao lại để tới những hơn một tháng?
- Nhưng tại …
Thái Dân quắc mắt giận dữ quát vào mặt An Na:
- Nhưng cái gì? Mấy người chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh là giỏi thôi. Mau dẫn tôi tới chỗ cậu ấy để nước hoa đi!
An Na vội vã dẫn Thái Dân vào phòng đồ của Gia Bảo. Anh chóng mặt khi nhìn hàng trăm bộ đồ trong phòng,giày thì bày la liệt đủ kiểu,đủ chất liệu và xuất xứ đều là những hãng nổi tiếng,kính thì có ít nhất cỡ hai trăm đôi,nước hoa khoảng ba trăm lọ,Thái Dân hơi lúng túng vì không biết nên chọn loại nào cho Gia Bảo vào lúc này,thấy vậy An Na liền chỉ tay vào lọ nước hoa của hãng Marc Jacob SBay và nhẹ giọng nói:
- Đây là loại nước hoa mà thiếu gia hay dùng nhất,mùi của nó vừa thanh thoát nhẹ nhàng lại không kém phần sang trọng và gợi cảm rất hợp với thân phận và ngoại hình của thiếu gia.
Thái Dân gật đầu tán thành rồi quyết định đưa nó cho An Na và dặn:
- Cô hãy xịt vào bộ trang phục của cậu ấy mặc trong buổi họp báo hôm nay.Nhớ là đừng xịt nhiều quá sẽ gây phản cảm và có thể làm cho da cậu ấy dị ứng đấy!
An Na cúi đầu lễ phép:
- Dạ! Tôi sẽ làm đúng như lời của anh!
Gia Bảo vừa chuẩn bị xong thì buổi họp báo cũng bắt đầu,các phóng viên và khách mời đến nhiều hơn trong danh sách. Hào Tâm và ông Khôi phải kiếm thêm nhiều bàn ghế để sang hai dãy bên ngoài. Gia Bảo bước ra,ánh mắt anh choáng ngợp trước ánh đèn flash,bước chân anh thụt lùi lại mấy bước anh định quay vào nhưng nhìn thấy Thái Dân ngồi dưới lắc đầu ra hiệu nên anh cố gắng bước tới chiếc bàn ngoài sân khấu và ngồi xuống, anh thở dài như muốn kìm nén sự sợ hãi trong lòng,Thái Dân ở bên dưới ra hiệu cho anh mở cuốn sách ra,Gia Bảo run rẩy làm theo và các phóng viên bắt đầu đưa ra câu hỏi.
Phóng viên :
- Anh cảm thấy như thế nào khi thoát khỏi tai nạn khủng khiếp đó?
Gia Bảo nhìn vào tờ giấy rồi trả lời:
- Tôi cảm thấy mình đã rất may mắn khi bây giờ có thể ngồi đây nói chuyện với quý vị!
Phóng viên : -Cho hỏi đây có phải là một vụ tai nạn không? Hay chỉ là một kế hoạch nằm trong dự định quảng cáo cho album sắp tới của mình?
Gia Bảo cúi xuống nhìn tờ giấy nhưng không thấy phần trả lời của câu hỏi vừa đặt ra,anh lúng túng nhìn xuống Thái Dân nhưng Thái Dân cũng không ngờ khi phóng viên có thể đặt câu hỏi thế này nên không có chuẩn bị câu trả lời, anh bực bội chửi thầm:
- Thằng nhà báo chết tiệt,mày nghĩ sao mà hỏi câu đó vậy,cầu trời ày viết ra tờ báo này thì sẽ bị thôi việc luôn!
Gia Bảo sợ hãi trước thái độ dồn dập của các phóng viên,họ thúc giục:
- Xin anh cho câu trả lời đi ạ! Đây chỉ là một màn kịch phải không ạ?
Đột nhiên mắt Gia Bảo sáng lên vẻ mặt rất tức giận, anh định đứng dậy đi vào trong nhưng lại nhìn thấy cái lắc đầu của Thái Dân nên thôi,anh ngồi xuống nhìn thẳng vào phóng viên lúc nãy đặt câu hỏi và nói với giọng yếu ớt nhưng thái độ lại rất dứt khoát:
- Tôi không biết cá nhân anh hay các quý vị ngồi đây đã từng lấy mạng sống của mình ra để diễn kịch hay chưa nhưng với tôi thì không. Tôi luôn trân trọng mỗi phút giây trong cuộc sống của mình vì khi đó tôi được ở bên những người mà tôi yêu thương nhất và không có một lý do gì để tôi có thể đem nó ra để làm một việc vô nghĩa như vậy.
Gia Bảo cảm thấy câu trả lới của mình khá tốt khi nhìn cái gật đầu của Thái Dân.
Phóng viên :
- Thế anh đã có những suy nghĩ gì khi nằm trên giường bệnh?
- Tình trạng tôi lúc đó là hôn mê dạng nặng,não bộ của tôi không có bất kỳ một suy nghĩ gì cả.
Phóng viên :
- Vậy bây giờ thì sao? Anh có thấy đó là một kỳ tích không?
- Tôi cũng nghĩ mọi chuyện xảy ra với tôi đúng là một phép mầu.
Phóng viên :
- Mặc dù là anh gặp chuyện không may,và khi sự sống và cái chết của mình chưa thể xác định nhưng các fan hâm mộ vẫn rất ủng hộ anh.Theo con số mà chúng tôi cập nhật được thì tính riêng fan trên mạng đã lên tới gần bốn triệu người gồm ba câu lạc bộ có tiếng trong nước và khu vực,người đứng đầu và cũng là quản lý của ba câu lạc bộ này là Điền Cao Lam,cô ấy có phải là bạn gái bí mật của anh trong năm năm làm ca sĩ không? Hay đây là một vụ dao dịch có lợi cả hai bên?
- Mấy thằng phóng viên này …sao cứ phải hỏi những vấn đề liên quan tới danh dự vậy nhỉ?
- Thái Dân nói với đôi mắt bất mãn.
Vẻ mặt của Gia Bảo có vẻ căng thẳng,anh lúng túng nhìn khắp nơi như cầu cứu những ngón tay anh rung lên vì sợ hãi, anh cảm thấy tim mình đang đập mạnh lên và đầu mình bắt đầu đau âm ĩ,đúng lúc đó An Na chạy ra đưa cho anh một ly nước lọc và nói nhỏ vào tai anh điều gì đó rồi chạy vào trong,sau khi Gia Bảo uống hết cốc nước đó thì thấy mình có vẻ tỉnh táo hơn,gương mặt cũng đã bớt căng thẳng,anh tả lời câu hỏi của phóng viên một cách từ tốn nhưng sâu sắc:
- Xin hỏi quý vị ở đây có bao giờ hâm mộ một người trong khi họ không có chút năng lực nào không,tôi dám chắc câu trả lời sẽ là không.Nếu tất cả những gì tôi có hôm nay là nhờ vào những vụ dao dịch như các vị đã nói liệu tôi có thể nào tôi yên tâm đứng trên sân khấu để hát cho khán giả nghe?Và gia đình tôi sẽ cần bao nhiêu tỷ đồng để nuôi cái sự nổi tiếng của tôi?Điền Cao Lam là một người làm quản lý cả ba câu lạc bộ trên mạng,như vậy cô ấy chắc hẳn là một người có tài và cũng rất có tiền.Một tỷ phú thì chúng ta có thể mua chuộc họ bằng cách nào trong khi họ đã có tất cả những thứ mà họ muốn. Và nếu nói cô ấy là bạn gái của tôi thì không phải! Bởi vì tôi tin năng lực làm việc của các vị rất tốt và tôi không thể nào giấu diếm được quan hệ với một người con gái suốt mấy năm qua.
Cái mỉm cười vẻ hài lòng và tiếng vỗ tay của ông Châu và ông Long,Thái Dân đã cho thấy câu trả lời của Gia Bảo lúc nãy là đạt điểm tối đa. Buổi họp báo tạm hoãn nửa tiếng,các phóng viên thích thú ngồi thưởng thức các loại trái cây và món ăn của bếp trưởng Duy Hào đưa ra. Ông Châu bước lại vỗ vai Gia Bảo động viên:
- Con làm tốt lắm,không phụ lòng của mọi người!
Gia Bảo ngượng ngùng gật đầu rồi nói với vẻ ái ngại:
- Tôi cảm ơn ông đã khen ngợi nhưng thật sự tôi không phải là …
Ông Châu giả vờ chưa nghe thấy liền vội mỉm cười rồi lấy cớ tiếp khách để đi nơi khác.Thái Dân bước lại động viên:
- Khá lắm! Câu trả lời của cậu làm cho bọn phóng viên cứng cả lưỡi. Mà không biết sao họ cứ hỏi mấy câu như lúc nãy …thiệt là hết nói nổi! Chắc cậu sợ lắm phải không?
Gia Bảo gật đầu vẻ nhút nhát. Thái Dân nhìn thấy vậy thì cười như nắc nẻ rồi nói với ánh mắt hài hước:
- Tôi quen cậu năm năm nhưng bây giờ …bây giờ tôi mới thấy vẻ mặt đó của cậu đấy! Cậu làm tôi cười muốn vỡ cả bóng đái luôn nè!
Nghe Thái Dân nói vậy thì Gia Bảo đỏ cả mặt,Thái Dân hỏi vẻ sửng sốt:
- Sao cậu lại đỏ mặt hết vậy? Hay là không khỏe chỗ nào? Tôi đưa cậu qua kia ngồi nghỉ nha!
Gia Bảo lắc đầu và nhẹ giọng từ chối:
- Thôi anh đi một mình đi! Tôi muốn dạo quanh vườn một lát cho đầu óc tỉnh táo.
- Ừ vậy cũng được! Tôi sẽ cho vệ sĩ theo cậu!
- Thôi tôi muốn đi một mình!
Gia Bảo quay lưng đi thì Thái Dân lắc đầu rồi buông giọng: -Thằng nhóc này sao hôm nay tự dưng thay đổi cách xưng hô với mình vậy? Nghe xa lạ quá! Bây giờ thì không sao nhưng mai mốt cậu ta khỏe hơn mình sẽ rèn cậu ta lại mới được!
Gia Bảo chậm rãi bước ra phía khuôn viên, anh ngồi một mình trên chiếc ghế đá và thơ thẩn nhìn ra ngoài,chợt anh nghe tiếng xe phanh lại rồi chiếc xe màu trắng xuất hiện phía ngoài bờ rào,cửa xe mở một đôi giày thể thao của nam bước xuống xe và một cô gái xuất hiện.Gia Bảo hốt hoảng như gặp phải ma anh ngẩn người đứng nhìn bóng dáng ấy đang thấp thó nhìn vào trong biệt thự “Ôi trời! Đó là mình cơ mà! Sao lại …” Anh sợ hãi bước xuống khỏi ghế đá nhưng do chân giẫm lên cành cây khô gây ra tiếng động,cô gái ở bờ rào nghe tiếng động thì quay lại và nhìn thấy anh thì cũng hoảng hốt. Cả hai cùng hét lên một lúc,vì khuôn viên cách khá xa biệt thự và trong không khí ồn ào của buổi họp báo nên không ai nghe thấy tiếng hét của họ. Khoảng năm phút sau thì họ đã lấy lại bình tĩnh lúc này linh hồn của Gia Bảo đang ở trong thể xác của Phương Nghi vẩy tay gọi Gia Bảo lại. Gia Bảo bước từng bước với vẻ mặt sợ hãi, chính thái độ của cô khiến cho Phương Nghi tức giận hét lên:
- Nè! Làm cái trò gì vậy? Bộ tưởng tôi có nhiều thời gian lắm sao? Lại đây nhanh lên!
Gia Bảo bước tới,cả hai cùng im lặng nhìn nhau, một lúc sau đó Phương Nghi đều giọng hỏi:
- Cô là con gái phải không? Có phải tên là Hà Phương Nghi không?
Gia Bảo gật đầu đồng ý, Phương Nghi nói với vẻ như ra lệnh:
- Cô mau ra ngoài đi! Chúng ta cần có thời gian để bàn tính chuyện này nhưng mà tuyệt đối không thể nói ở đây được.
Gia Bảo nhìn quanh rồi nhăn nhó:
- Nhưng các vệ sĩ đều đang đứng canh ở các lối ra vào, trong biệt thự lại đang có rất nhiều phóng viên.
Phương Nghi nghe nói có phóng viên thì giật mình hỏi:
- Phóng viên làm gì ở nhà tôi? Ba tôi cho họ vào sao?
Gia Bảo gật đầu rồi trả lời:
- Họ đến đây theo lời mời của anh Thái Dân và ba của anh.
Phương Nghi chép miệng trách vẻ khó chịu:
- Thật là không chịu nổi ông Thái Dân, cứ bày trò là giỏi …Nhưng sao cô không ra ngoài này còn đứng trong đó làm gì hả?
- Nhưng mà …tôi ra bằng cách nào đây?
Phương Nghi nháy mắt tinh nghịch rồi cao giọng:
- Yên tâm! Tôi biết cách. Bây giờ tôi sẽ đánh lạc hướng của hai vệ sĩ ở công phụ phía sau,cô hãy tranh thủ lúc họ không để ý mà lẻn ra ngoài. Ra ngoài rồi thì đi khoảng một trăm mét có cây mận bên đường cô đứng đợi tôi ở đó.
Nói xong thì Phương Nghi lái xe đi vòng ra phía cổng phụ,Gia Bảo cũng lén lút đi ra đó bằng đường nhà bếp.Phương Nghi cho xe chạy châm lại rồi dừng ngay trước cổng phụ,cô bước xuống xe rồi quan sát bánh xe rồi nhăn mặt nhìn quanh như đang cầu cứu.Lúc đầu hai vệ sĩ không chú ý nhưng Phương Nghi tỏ ra yếu đuối,gương mặt cô như sắp bật khóc. Trước một người đẹp thì các nam nhân hay tỏ ra cái bản tính anh hùng huống hồ đây lại là một thiên thần như vậy làm sao có thể để những giọt nước mắt phá hỏng cái làn da như ngọc như ngà ấy chứ. Thế là hai vệ sĩ mở cửa bước ra,Phương Nghi cười tinh quái lòng thầm nghĩ “ Quả là Hào Tâm nói không sai! Gia Khánh và Huy Bình là những kẻ mê gái,thảo nào mỗi lần họ chở mình tới trường thì hôm đó xe mình đều bị người ta phá. Khi đã trở lại thể xác của mình việc đầu tiên là tôi sẽ xử lý hai anh!” Gia Khánh bước tới hỏi vẻ lo lắng:
- Cô ơi xe bị sao vậy? Có cần chúng tôi giúp gì không?
Phương Nghi nở nụ cười như mê hoặc và đương nhiên nó rất hiệu quả,cả Gia Khánh lẫn Huy Bình đều chạy ra mỗi người một bên để tìm xem nguyên nhân hỏng xe của Phương Nghi,ngay lúc đó cô nháy mắt ra hiệu cho Gia Bảo lẻn ra ngoài.Khi cảm thấy Gia Bảo đã an toàn thì Phương Nghi giả vờ kêu lên rồi tự trách mình:
- Ôi! Thật xin lỗi hai anh! Nhưng tôi nghĩ là vừa rồi tôi dừng xe để hóng mát nhưng lúc tôi mở nó lại thì quên bỏ chìa khóa vào.Thảo nào mà không xe không chịu nổ máy... hâz thật là … dạo này áp lực học hành nhiều quá cho nên tôi hay quên … thật sự xin lỗi vì đã làm phiền!
Gia Khánh và Huy Bình cười tươi đáp:
- Không sao! Một cô gái xinh đẹp như cô đáng được cánh đàn ông chúng tôi phục vụ mà!...À chúng tôi có thể có số điện thoại của cô không? Chúng ta có thể trò chuyện những lúc cô căng thẳng vì học hành.
Phương Nghi cười tinh nghịch nháy mắt và nói:
- Chúng ta đã có số của nhau rồi.Hai anh hãy nhắn tin cho tôi bất cứ lúc nào!
Nói xong thì cô lái xe đi thẳng.Gia Khánh và Huy Bình đều nhìn nhau ngạc nhiên rồi vội vàng mở điện thoại của mình ra. Sau khi xem qua tất cả các số trong danh bạ cả hai nhìn nhau vẻ thắc mắc:
- Cô ấy đang giễu cợt chúng ta đúng không?
Gia Bảo đứng lấp ló đằng sau cây mận,mắt nhìn ngược nhìn xuôi như sợ ai đó sẽ phát hiện ra mình. Vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt anh khi thấy Phương Nghi xuất hiện,anh nhìn Phương Nghi rồi khen ngợi