- Á á á …!
Sau đó thì anh ngã gục xuống nền nhà,mọi người hốt hoảng chạy tới đỡ lấy Gia Bảo vào phòng. Lúc đó linh hồn bên trong cảm nhận rất rõ nỗi đau của cú va chạm ở đầu và cả những bàn tay của ai đó đang ôm lấy cơ thể mình,không biết vì sự đau đớn bên ngoài cộng với sự kinh sợ và ngại ngùng bên trong hay chính linh hồn yếu ớt đó cảm thấy xúc động trước tình cảm mà mọi người giành cho cái thể xác mà nó đang mang nhưng lúc đó hai dòng nước mắt đã rơi ra trên gương mặt đẹp như tranh vẽ ấy.
… …
Cô gái dừng gấp chiếc Audi TT bên lề đường rồi chạy vội vã vào ngôi biệt sơn màu trắng nằm trên đường Nguyễn Trãi
- Bến Thành
- quận .
Cô chạy thẳng lên lầu ba rồi vào trong căn phòng được thiết kế bằng một loại kính cách âm cao cấp, Cao Lam đang ngồi trước máy tính, thấy cô gái chạy vào vẻ hốt hoảng trên mặt đầy mồ hôi,cô vội đứng dậy mở tủ lạnh rồi lấy ra một chai nước khoáng đưa cho cô gái kia:
- Tiểu Nguyệt! Em uống nước trước đi! Có chuyện gì thì từ từ ngồi xuống rồi nói!
Tiêu Nguyệt cầm lấy chai nước uống hết một hơi rồi ngồi xuống bên chiếc Sofa thở hổn hển, sau khi lấy lại bình tĩnh cô nói với Cao Lam vẻ hớn hở:
- Chị ơi! Em có một tin vui muốn báo cho chị.
Cao Lam mỉm cười rồi nói chậm rãi:
- Em có thể gọi cho chị không cần phải tức tốc tới đây như vậy,tự tìm cách đày đọa cơ thể mình đó cũng là một tội ác!
Thu Nguyệt cười toe toét vẻ khoái chí:
- Điện thoại em hết bin rồi! Vả lại chuyện em muốn báo với chị lần này dù mệt hơn chút nữa em cũng cảm thấy đáng.
Đôi mắt Cao Lam dừng lại khoảng vài giây rồi hỏi vẻ nghi ngờ:
- Thật là xứng đáng sao? Bộ chuyện lần này là chuyện gì hả em?
Thu Nguyệt nhìn thấy sự quan tâm hiện rõ trên gương mặt của Cao Lam thì lấy làm thích thú:
- Chị biết bữa nay em lên mạng thấy gì không? Có nói ra chị cũng không tin mà nếu tin thì chị cũng sẽ sốc cho coi.
- Thì em cứ thử nói đi xem thử giá trị của nó nằm ở hạng nào!
Thu Nguyệt mím chặt môi vẻ bí mật sau đó nói ra vẻ dứt khoát:
- Ca sĩ Lâm Gia Bảo đã tỉnh lại rồi chị ạ! Em thấy báo chí đã đưa tin sáng nay còn có cả hình chụp anh ấy nữa.
Đôi mắt của Cao Lam như sáng rực lên,cô thay đổi ngay thái độ và lấy chiếc laptop trên bàn sau đó ngồi xuống ghế để kiểm tra thông tin mà Thu Nguyệt vừa nói,quả thật trên mạng đã có khoảng một trăm bài viết liên quan đến việc tỉnh lại của Gia Báo,nét mặt của Cao Lam thoáng hiện một nụ cười,Thu Nguyệt thấy vậy thì,mỉm cười với vẻ tự hào nhưng khoảng ít sau thì cặp mắt của Cao Lam chợt nhiên thay đổi như thể có một ánh lửa sắp bùng lên trong nó cô nhìn vào màn hình mấy tính với cái một thái độ vừa khinh thường vừa giận dữ. Ánh mắt này chỉ xuất hiện khi đối tượng mà Cao Lam quan tâm thực sự có một khả năng làm cho đầu óc cô vận động nhiều hơn và phải khiến gương mặt biểu lộ cảm xúc. Thường thì cô được người ta biết đến và kính nể không chỉ vì tài năng và thân thế mà cô cũng nổi tiếng với cái tên “Thủ lĩnh không cảm xúc ”
Bởi vì ngoài những người trong gia đình và cấp dưới của mình thì đối với những thứ khác và những cảm xúc trai gái cô như một tảng băng ngàn năm. Lạnh lùng đến thấu xương, có thể nhìn thấu nhưng không thể chạm vào, cô dùng đôi mắt vô cảm nhìn mọi thứ quanh mình nếu đó không phải là những thứ có tầm quan trọng hay những vấn đề thực sự có giá trị thì Cao Lam không bao giờ quan tâm hay bộc lộ cảm xúc.Lần này ánh mắt của Cao Lam làm cho Thu Nguyệt linh cảm thấy chuyện gì đó không ổn,cô hỏi vẻ sốt ruột:
- Có chuyện gì vậy chị? Sao chị trông có vẻ …?
Cao Lam nói chậm rãi nhưng quyết đoán:
- Em mau ra gọi Khải Hòa và Như Tuyết vào đây! Có công việc cho bọn em rồi!
Khoảng năm phút sau thì cả ba người bước vào,Cao Lam uống một ngụm cafê rồi nói:
- Có một số bài báo và trang web trên mạng đã tung tin đồn – Chị là bạn gái ngầm của ca sĩ Lâm Gia Bảo,sự nổi tiếng trong mấy năm qua của anh ấy đều là do chị và các em giúp đỡ không những thế họ còn cho rằng tai nạn tháng trước của ca sĩ Lâm là một vở kịch được dàn dựng trong đó có sự giúp đỡ của chúng ta.
Gương mặt của Thu Nguyệt biến sắc,cô nói với vẻ tức giận:
- Thật đúng là bọn khốn nạn … Em sẽ không tha nếu tìm ra được chúng!
Khải Hòa nói vẻ sửng sốt:
- Thông tin đó mặc dù là phán đoán nhưng nó vẫn là một sự xúc phạm và sĩ nhục danh dự người khác chị có thể kiện họ ra tòa và bắt họ bồi thường ình.
Như Tuyết gật đầu tán thành với ý kiến của Khải Hòa vừa nêu ra. Cao Lam ngồi xuống,ánh mắt cô sáng lên vẻ mặt hài lòng nhìn về phía ba người họ rồi nói với giọng đều đều:
- Chị không cần tới số tiền bồi thường đó và cũng không muốn dính dáng tới pháp luật.
Thu Nguyệt reo lên phấn khởi như thể cô đã hiểu được trong đầu của Cao Lam đang suy nghĩ điều gì:
- A…chẳng lẽ chị muốn bọn em dùng theo cách cũ?
Cái gật đầu của Cao Lam đã khẳng định suy đoán của Thu Nguyệt là đúng,cô nói với vẻ dứt khoát:
- Đúng vậy! Chị muốn bọn em khóa hết tất cả các trang web có đăng tin đồn đó và cho virut loại mạnh xâm nhập vào hệ thống của họ nhưng trước hết chị muốn bọn em tìm ra phóng viên nào đã đăng bài báo đó! Hãy tìm ra thông tin đầy đủ về tuổi tác,nghề nghiệp và các thói quen hay dùng kể cả các địa điểm và con đường anh ta hay đi nữa!
- Dạ! Bọn em sẽ làm ngay ạ!
Khả Hòa,Thu Nguyệt và Như Tuyết nhấn giọng sau đó thì cả ba người họ bước vào trong một căn phòng. Ở đó có chứa khoảng ba ngàn chiếc máy vi tính loại mạnh. Họ bắt đầu ngồi xuống và thực hiện công việc của mình.Các trang web họ cần tìm tất cả đều hiện lên trên màn hình và chỉ cần khoảng mười phút và những thao tác cần thiết thì công việc của họ đã hoàn xong. Cao Lam nhìn họ bằng ánh mắt tự hào,cô tán thưởng:
- Các em đã tiến bộ rất nhanh! Hãy cố gắng hơn nữa nhé!
Thu Nguyệt đưa cho Cao Lam một tờ giấy rồi nói: -Em đã điều tra rất kỹ về người này,hắn tên là Ngô Tiễn Cần là phóng viên của tờ nhật báo Sài Gòn,hắn là một người hám danh lợi vì muốn được thăng chức nên hắn luôn tìm cách điều tra cuộc sống của người nổi tiếng để có những thông tin giật gân nhất,không chỉ có ca sĩ Lâm Gia Bảo mà những nghệ sĩ khác cũng đã không ít lần tức tưởi vì bài viết của hắn. Những bài báo hắn viết ra thường thì không đúng với những câu trả lời của các nghệ sĩ khi hắn phỏng vấn họ…
Cao Lam nhìn vào tờ giấy bằng một ánh mắt lạnh lùng và trên môi nở một nụ cười mỉa mai. Một nụ cười của người đã nắm chắc phần thắng trong tay và đã quyết định được hình phạt đối với kẻ bại trận của mình.
… …
Sau khi khám tổng thể cho Gia Bảo xong viện trưởng bệnh viện Sài Gòn gật đầu vẻ hài lòng rồi quay sang phía ông Châu động viên:
- Không sao! Gia đình đừng quá lo lắng! Cậu ấy chỉ bị hoảng sợ thôi không có gì nghiêm trọng cả.Mọi người hãy yên tâm! Bây giờ chúng ta nên ra ngoài cho cậu ấy chút yên tĩnh như thế sẽ tốt hơn!
Vừa nghe tiếng cánh cửa phòng đóng lại thì Gia Bảo từ từ mở mắt ra, anh thở phào nhẹ nhõm,đôi mắt có đôi chút rụt rè,trong bộ não của anh đang tải lại toàn bộ hình ảnh của những việc xảy ra hôm qua trong phòng tắm. Gia Bảo mỉm chặt môi rồi nói với mình:
- Đúng rồi! …hôm qua trong lúc chạy trốn mình đã vô tình động vào nó nên sợ hãi quá mà ngất đi …mình phải làm sao để thoát ra khỏi cái thể xác này đây?
Những dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang vì tiếng gõ cửa,bà Kim bước vào trên tay bưng một tô cháo yến nóng hổi:
- Nào cháu ngoan của dì …mau ngồi dậy …rồi ăn cho khỏe …cho dì mừng đi!
“Người này là ai? Sao có vẻ không phải người Việt Nam,không chỉ là những câu nói được phát âm một cách khó khăn của bà ấy mà còn cái làn da mịn màng và trắng như tuyết rồi cả cái nét sang trọng hiếm có này … ”
- Gia Bảo mông lung suy nghĩ.
Bà Kim ngồi xuống bên cạnh Gia Bảo,nắm lấy bàn tay của anh rồi nói với giọng đầy xúc động:
- Thật may là cháu đã không sao! Thật may là ông trời đã thương xót và cho cháu tỉnh lại nếu không suốt cả cuộc đời của dì sẽ phải sống trong sự dày vò đau khổ. Cũng tại vì hôm đó dì đã gọi điện cho cháu nên mọi việc mới xảy ra như thế này! Dì thật sự xin lỗi! Cháu hãy bỏ qua cho dì!
“Bà ấy đang nói gì thế nhỉ? Rốt cuộc Lâm Gia Bảo vì sao lại gặp tai nạn vào hôm đó? Sao người phụ nữ này lại luôn tự trách mình như vậy?”
- Gia Bảo thầm nghĩ trong khó hiểu.
Gia Bảo không phản ứng gì,đôi mắt nhìn vào trần nhà một cách vô cảm,Bà Kim vuốt ve gương mặt của Gia Bảo nói trong nước mắt:
- Cháu đã ốm đi rất nhiều! Dì có mang tô cháo yến vào đây,cháu hãy ăn đi khi còn nóng! Chính tay dì đã tự xuống bếp làm đấy,dì hứa sẽ ở lại Việt Nam đến khi nào cháu khỏe hẳn thì mới về Hàn Quốc và trong thời gian này dì sẽ dẫn cháu đi đến các trung tâm massxa để hai dì cháu mình cùng thư giãn.
“À thì ra là vậy! bà ấy là người Hàn Quốc,bà ấy tự xưng là dì nếu như vậy thì mẹ của anh ta chắc cũng là người Hàn Quốc,hèn gì người phụ nữ đó trông cũng rất sang trọng và có nét đẹp rất kiều diễm! ”
Bà Kim đỡ Gia Bảo dậy rồi tự tay mình đút cho anh ăn từng muỗng cháo. Từ nhỏ Phương Nghi vốn mất mẹ,mọi sự quan tâm của ba và anh trai chưa thể bù đắp được những thiếu thốn về sự quan tâm lo lắng của một người mẹ nhưng từ khi linh hồn của cô nhập vào thể xác của Gai Bảo thì cô đã có thể cảm nhận được cái gọi là tình mẫu tử thiêng liêng từ người mẹ và dì của anh. Cô cảm thấy nghẹn ngào và nước mắt mình như chực trào ra. Cái linh hồn nhỏ bé yếu đuối ấy ôm chầm lấy người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình rồi khóc nức nở như một đứa trẻ. Đây có lẽ là một bản năng của mỗi linh hồn con người,khi người ta cảm thấy yếu đuối hay hạnh phúc thì họ sẽ muốn ở bên một người mà họ tin tưởng,những cảm xúc lúc đó sẽ tự nhiên bộc phát ra ngoài,họ làm theo những gì mà trong lòng mình suy nghĩ. Và trong ngay lúc này Phương Nghi cảm thấy mình như một cây cỏ bé nhỏ giữa sa mạc cằn cỗi đã tìm được những bóng cây che chở ình khỏi những trận gió cát, và đây là giây phút đầu tiên cô không oán ghét việc linh hồn của mình bị tráo đổi với Gia Bảo,cô cảm thấy lòng mình như đã bớt đi một gánh nặng và cô cũng không còn thấy những ngày sắp tới tràn đầy bóng đêm và sợ hãi nữa,có lẽ giờ đây cô đã tìm được một ngọn đuốc cho riêng mình để có thể sống với cái thể xác lúc này.
Trong lòng cứ nghĩ sẽ bù đắp được mọi thứ bằng vật chất và đem lại một cuộc sống sung túc đầy đủ cho hai đứa con của mình là đã thực hiện được lời thề với vợ quá cố nhưng lại vô cùng hối hận khi nhận ra rằng những suy nghĩ bấy lâu của mình đều đã sai,cái nỗi đau đó cứ dày vò trong lòng khi nhận ra chính bản thân mình đã khiến cho đứa con gái mình luôn yêu thương như hoa như ngọc phải gánh chịu bao đau khổ về cả thể xác lẫn tinh thần. Sự trở lại của Phương Nghi lần này làm cho ông Dao thức tỉnh và nhận ra rằng tất cả mọi thứ trên cõi đời này cũng không thể thay thế được hai đứa con của ông,không gì có thể thay thế được vị trí của họ trong lòng ông,ông cảm thấy mình đã may mắn khi có cơ hội sửa chữa lỗi lầm.Chính vì vậy nên ông đã giao hết toàn bộ công việc ở các tiệm vàng cho cậu Bắc và chỉ cuối tuần ghé ra kiểm tra sổ sách rồi dành hết thời gian về chăm sóc Phương Nghi và Du Kiệt.
Ông thường dành thời gian trồng thêm trong vườn các loại hoa mà Phương Nghi yêu thích,ông cũng tự tay vào bếp để làm một vài món ăn cho hai con của mình. Hôm nay ông đã dậy từ sáng sớm cùng vú Hào đi chợ mua mấy thứ cần thiết để về chuẩn bị cho bữa sáng hôm nay,thức ăn vừa chín thì ông múc ra rồi gọi Du Kiệt và Phương Nghi xuống.Du Kiệt đang chơi game thì thì thấy ba gọi cộng với cái mũi của anh đã đánh hơi được cái mùi thơm từ những món ăn nên vội lao ra ngay còn Phương Nghi thì khoảng năm phút sau mới xuống. Khi cô vừa ngồi vào bàn thì cả ông Dao và Du Kiệt đều trố mắt nhìn nhau, có lẽ vì vội vàng nên Phương Nghi trang điểm không được …kỹ, trên mặt cô phấn được đánh một cách sơ sài, son môi cũng quệt ra cả bên ngoài,viền mắt thì quá to dính hết lên trên da mặt rồi cả long mi giả cũng dán chưa kỹ nên nó gần như bị rơi ra. Ông Dao cảm thấy lòng mình như thắt lại,trong kí ức của ông thì Phương Nghi vốn là cô gái rất biết cách làm đẹp chỉ trừ những lúc không có tâm trạng nếu không thì chỉ cần vài động tác sơ sơ thì cô cũng phải thu hút cả trăm cặp mắt khi bước ra ngoài,nhưng kể từ khi tỉnh lại sau tai nạn thì Phương Nghi dường như trở thành một người khác,dù không muốn nhắc tới nhưng lương tâm của ông luôn bị dày vò. Đã biết là không thể cứu vãn hà tất phải tự giày vò bản thân mình như vậy nhưng chính vì quá yêu thương con nên cảm giác tội lỗi càng lớn,nó như đã ăn sâu vào tâm can của ông như một con sâu ngày đêm gặm nhấm cõi lòng vốn đã đau khổ của ông. Du Kiệt dường như hiểu được phần nào suy nghĩ trong lòng của ba mình nên anh quay sang nhỏ nhẹ hỏi Phương Nghi:
- Tiểu Nghi! Em hôm nay có định đi chơi với Thiên Huy ở thảo cầm viên không như dự định không?
Phương Nghi vừa ăn vừa trả lời rất tự nhiên:
- Có chứ! Trước đây đi đâu cũng bị người ta dòm ngó nhưng giờ thì khỏe rồi muốn đi dâu cũng được!
Du Kiệt nhìn như dò xét phản ứng của Phương Nghi,anh hỏi tiếp:
- Thế mấy giờ em đi?
- Ăn xong cơm em đi liền!
Du Kiệt vẫn giữ thái độ như cũ,nhỏ nhẹ hỏi tiếp:
- Thế em có trang điểm hay thay quần áo không?
Phương Nghi trả lời rất nhanh:
- Em trang điểm rồi! Còn chuyện quần áo thì em thấy bộ đồ này rất ổn không cần phải thay tốn thời gian.
Du Kiệt nhìn xuống chiếc quần rộng thùng mà Phương Nghi đang mặc,tuy đó là hàng hiệu nổi tiếng của hãng Gucci nhưng mẫu mã đó chỉ dành cho con trai chứ các cô gái ít ai chọn kiểu đó. Kể cả chiếc áo in hình đầu lâu mà cô đang mặc cũng làm cho Du Kiệt phải đau đầu.Anh không biết nên nói sao với em gái để cô thay bộ đồ đó nên đành nói đại:
- Tiểu Nghi nè! Thực ra bộ quần áo em đang mặc anh đã thích nó lâu rồi mà không thể tìm thấy chỗ bán …hay là em cho anh đi …rồi lên lấy bộ váy khác mặc đi chơi với Thiên Huy!
Phương Nghi vẫn gắp thức ăn rồi nói vẻ hào hứng: -Anh đúng là người có gu thẩm mỹ,bộ quần áo này em phải đặt hàng qua người quen mới mua được đấy!Nó có giá gần hai ngàn đô đó anh thích thì em cho,em còn ba bốn bộ kiểu như vậy nữa!
- Những ba bốn bộ nữa sao?
- Du Kiệt trố mắt ngạc nhiên hỏi còn ông Dao thì im lặng không nói gì,những lời của Phương Nghi nói ra khiến cho ông càng cảm thấy thương cô hơn và cái tội lỗi trong lòng nó cũng lớn ra hơn nhiều.
Phương Nghi gật đầu vẻ thích thú nói:
- Trước đây mặc bộ nào cũng phải để ý đến bọn phóng viên để không phải gây ra scandal nhưng bây giờ thì em thấy rất thoải mái! Không có bất kỳ một chút áp lực nào cả!
Du Kiệt thắc mắc:
- Phóng viên? Scandal?
Phương Nghi biết mình đã lỡ lời nên vội để chén cơm đang ăn dở xuống rồi vội vàng giải thích:
- À …em nói lộn …ý em là trước đây …
Đúng lúc đó thì điện thoại của cô đổ chuông số hiển thị trên màn hình là Thiên Huy,Phương Nghi như tìm được cách để thoát khỏi câu hỏi mà mình chưa tìm được câu trả lời thỏa đáng. Cô vội vàng cầm điện thoại lên vẻ vui mừng nói với Du Kiệt:
- Xin lỗi anh! Em phải đi bây giờ,để bữa nào rãnh em sẽ trả lời câu hỏi anh nhưng cũng có thể sẽ không có câu trả lời vì …em vui miệng nên nói vậy thôi!
Du Kiệt và ông Dao chỉ kịp nhìn bóng của Phương Nghi lao vút ra đường,hai người họ nhìn nhau rồi im lặng.Một lúc sau thì Du Kiệt như nghĩ ra điều gì đó đôi mắt anh sáng lên khác thường,anh quay sang nói với ông Dao:
- Ba nè! Con nghĩ chúng ta nên thuê dài hạn một chuyên viên trang điểm cao cấp cho Tiểu Nghi!
Ông Dao ngạc nhiên hỏi:
- Nhưng mà có tiện không hả con? Nó là con gái mà lại cần một chuyên viên trang điểm,ba sợ nó sẽ chạnh lòng.
Du Kiệt nói với giọng quả quyết:
- Không đâu ba đừng lo! Ba thấy Phương Nghi rất vô tư khi con đề cập tới chuyện trang điểm và quần áo của con bé,con nghĩ nó sẽ chấp nhận chuyện này. Nếu chúng ta không làm vậy thì Phương Nghi sẽ càng thảm hại hơn nữa,lúc nãy ba cũng thấy rồi đó, con bé làm cho gương mặt của nó còn tệ hơn không trang điểm nữa.Hôm nay nó đi chơi với Thiên Huy mà còn như vậy nếu như tới trường thì không biết phải tưởng tượng như thế nào nữa.
Ông Dao gật đâu vẻ tán thành,ông nói:
- Vậy chúng ta nên tìm sớm đi! Ba giao việc đó cho con!
Du Kiệt nói vẻ hồ hởi:
- Ba yên tâm! Chuyện gì mà đã giao cho con thì đều ổn cả! Con sẽ tìm cho Phương Nghi một chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp về đây để làm cho con bé luôn đúng là một thiên thần.
Thiên Huy lái xe tới và kinh ngạc khi nhìn thấy Phương Nghi hôm nay. Phải chăng vì có sẵn tình cảm với Phương Nghi nên Thiên Huy cảm thấy cô hôm nay không những không xấu mà còn xinh hơn mọi ngày. Tâm trạng và điệu bộ cô lúc này rất hợp với bộ quần áo trên người. Cậu thấy thoải mái hơn khi đi chơi với cô trong mấy ngày gần đây,có phải là quá ích kỷ không khi Thiên Huy cảm thấy thích nhìn thấy cô như bây giờ hơn là trước đây? Trong lòng cậu đôi lúc biết là tội lỗi nhưng vẫn thầm nghĩ “ Có khi tai nạn lần đó lại hay ”.Nhìn thấy chiếc thể thao mui trần sáng loáng,Phương Nghi thích thú nhảy lên xe mà không cần mở cửa. Thiên Huy lái xe lao vút đi bóng họ nhỏ bé dưới mảng trời màu đỏ của buổi bình minh rồi khuất dần sau hàng cây liễu bên đường.
… …
Du Kiệt bước vào một trung tâm trang điểm cấp rồi tìm gặp một cô gái khoảng tuổi,họ nói chuyện một lúc rồi cô gái đó đứng dậy và theo Du Kiệt ra xe. Khoảng một tiếng sau thì về tới biệt thự Jimmy,vú Hòa vội xuống bếp làm nước ép trái cây cho cô gái. Du Kiệt lên gác đem xuống hai tấm hình rồi đưa cho cô và nói:
- Cô xem đi! đây là hình của con bé chụp cách đây ba tháng trước.
Cô gái cầm xem một lúc rồi nói:
- Em gái anh rất xinh đẹp! Nếu trang điểm lên chắc sẽ là một thiên thần!
Du Kiệt nói vẻ tin tưởng:
- Tôi tin là vậy! Mong cô hãy cố gắng,bây giờ thì cô có thể về và sáng ngày mai là ngày làm việc đầu tiên. Tôi và ba tôi hy vọng cô sẽ cho chúng tôi một bất ngờ.
Cô gái nói với vẻ đầy tự tin:
- Tuổi tôi còn trẻ nhưng kinh nghiệm thì không hề! Tôi chưa bao giờ làm khách hàng của mình thất vọng và lần này cũng vậy,gia đình anh hãy yên tâm! Trang điểm là cả một nghệ thuật và tôi rất tin tưởng với những kiệt tác mình sẽ tạo ra.
- Tôi tin là như vậy! Để tôi tiễn cô về!
Sau khi cô gái đó về thì vú Hòa tiến lại chỗ Du kiệt rồi rụt rè hỏi anh:
- Tại sao Phương Nghi đã đẹp như vậy rồi mà con còn mời cô gái đó về trang điểm cho con bé làm gì nữa? Làm vậy cho uổng tiền!
Du Kiệt mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói với vú Hòa