- Vú Hòa thốt lên kinh ngạc.
Phương Nghi ấp úng nói:
- Thực ra thì con chỉ nghĩ vậy thôi! Chứ …con không dám khẳng định! Chỉ là thấy hơi giống thôi vú ạ!
Vú Hòa gật đầu rồi đều giọng:
- Vú cũng nghĩ chắc là không phải! Không lý nào một ca sĩ lại có thể gây ra được chuyện này!
Phương Nghi nhẹ giọng nói:
- Ừ! Con cũng nghĩ là vậy! Chắc là con đã nhầm! Người giống người cũng là một chuyện rất bình thường!
Vú Hòa nhìn vào vết băng ở đầu gối và nói với đôi mắt hài lòng:
- Bây giờ thì đã ổn rồi! Tạm thời con hãy chịu khó di chuyển chậm lại để tránh làm băng rơi ra! Chỉ cần vài ngày là nó sẽ khỏi hẳn.
- Dạ! Con biết rồi vú ạ! – Phương Nghi đáp khẽ.
Vú Hòa ngước lên nhìn chiếc đồng hồ trên tường rồi nói nhanh:
- Thôi bây giờ đã muộn rồi vú phải đi chợ đây. Con ở nhà nha! Lát nữa vú sẽ mua đu đủ về làm sinh tố cho con.
Nói xong thì bà vội vã quay bước và rời khỏi nhà ngay khi đó. Phương Nghi nhìn theo với ánh mắt buồn bã sau đó thì lặng lẽ đi lên gác. Dường như quá cô đơn và hiu quạnh khi trong một ngôi nhà lớn như vậy mà chỉ có mình cô nhưng cuộc sống không cho chúng ta quá nhiều sự lựa chọn tốt đẹp. Vạn vật không có gì là hoàn hảo! Mỗi vật mỗi việc đều có hai mặt đối chiều của nó! Bên cạnh những hạnh phúc luôn luôn song hành một nỗi buồn. Bên cạnh sự dư thừa về vật chất thì chúng ta luôn thiếu thốn những tình cảm! Chúng ta không muốn thế! Chúng ta muốn cho tất cả những thứ xung quanh mình đều hoàn hảo nhưng chúng ta lại làm không được! Con người chúng ta quá nhỏ bé và yếu đuối để có thể chống lại được sự sắp đặt của số phận! Chúng ta chỉ biết cam chịu và sống chung với nó cho dù đó là những nổi đau đớn đến nhói lòng!
… …
Ông Long đang vừa ngồi xem lại album của Gia Bảo vừa tranh thủ ăn bữa sáng của mình. Ông thở dài vẻ chán nản khi nhìn miền sườn nướng cháy đen trên hộp cơm nhưng vẫn cố nuốt có lẽ như đó đã là một thói quen. Bỗng nhiên lúc đó Thái Dân ôm bụng cười không ngớt. Thấy vậy ông Long quay lại hỏi giọng quở trách:
- Cậu bị điên hay sao mà lại ngồi cười một mình vậy?
Thái Dân nghe vậy thì nhẹ giọng nói:
- Em không bị điên đâu! Anh qua đây em cho anh xem cái này!
Ông Long nuốt vội chiếc nuốt vội miếng cơm đang ăn dở rồi chạy tới chỗ của Thái Dân. Khi vừa nhìn vào chiếc màn hình laptop thì ông cũng cười. Cười còn lớn hơn cả Thái Dân. Hai người cười sặc sụa vẻ mặt rất đắc ý làm ọi người xung quanh phải thắc mắc:
- Hai người đó bị gì mà mới sáng sớm đã cười dữ vậy?
- Một nữ nhân viên ngồi gần đó tỏ ra ngạc nhiên.
- Chắc là bị trúng gió độc rồi! Dạo này tôi thấy nhiều người bị như vậy lắm. Khi bị như vậy thì người ta cứ cười như người điên vậy!
- Cô gái bên cạnh khẳng định.
- Có cần kêu xe cứu thương không?
- Không cần đâu! Lúc nào họ té xuống thì hãy gọi. Bây giờ thì hơi sớm!
Vừa lúc đó Gia Bảo cũng bước vào. Anh tỏ ra ngạc nhiên trước thái độ của ông Long và Thái Dân:
- Có chuyện gì vậy hai anh? Có chuyện gì vui mà mới sáng sớm hai anh đã cười dữ vậy? Hai là trúng số độc đắc?
Ông Long quay sang nói với gương mặt tươi rói:
- Cậu đến đúng lúc lắm! Qua bàn ngồi đi tôi nói cho nghe!
Gia Bảo bước qua ghế và ngồi xuống. Ông Long uống một ly nước để lấy lại bình tĩnh rồi nói với vẻ mặt thích thú:
- Cậu có biết tôi và Thái Dân vừa đọc gì trên mạng không? Cậu không biết fan hâm mộ của cậu chửu cánh nhà báo thế náo đâu!Họ nói cánh nhà báo lưỡi dài là đồ nhiều chuyện! Đồ rỗi hơi! Không có việc gì làm thì nghỉ việc về quê mà cày ruộng chứ đừng có ở đây dùng danh nghĩa nhà báo mà xen vào chuyện riêng tư của người khác. Rồi bọn nhà báo là đồ vô lương tâm không cảm thông trước sự vất vả mà các nghệ sĩ phải chịu đựng..còn nhiều nữa nhưng tôi không nhớ hết lúc nào cậu rảnh thì ghé vào các trang wed đọc nó đi!
Thái Dân đứng dậy tiến về phía Gia Bảo rồi vỗ vai cậu và cao giọng nói:
- Cuộc họp báo lần này đúng là một mũi tên bắn trúng hai đích! Chúng ta vừa giải thích được scandal của cậu vừa có thể tạo nên sự cảm thông của fan hâm mộ.Tôi nghĩ nếu tình trạng kéo dài thế này thì số lượng tiêu thụ của album lần này sẽ rất lớn. Có thể là hơn con số mà chúng ta đã dự kiến ban đầu!
Gia Bảo gật đầu rồi tươi cười đáp:
- Em cũng đã dự đoán được trước chuyện này! Đúng là bọn nhà báo đã bị một phen đắng mặt! Cảm giác đó chắc không dễ chịu chút nào!
Thái Dân mỉm cười rồi nhấn mạnh:
- Nhưng để những điều chúng ta muốn trở thành sự thật thì chúng ta nên có một cuộc tuyên truyền thực tế và ký tặng các fan hâm mộ nếu làm như vậy họ sẽ biết được thành ý của chúng ta.
Gia Bảo gật đầu và buông giọng dứt khoát:
- Vậy hai anh xếp lịch cho em đi!
Ông Long cười phấn khởi và hạ giọng:
- Chỉ cần cậu chịu bỏ thời gian là tôi vui rồi chứ còn chuyện sắp xếp lịch thì cứ yên tâm! Tôi đã xem kỹ lịch làm việc của cậu. Tôi thấy thư tư tuần sau là tốt nhất hôm đó công việc tương đối dễ thở!
- Vậy thì chúng ta quyết định thế! Thứ tư tuần sau em sẽ chuẩn bị thật kỹ để tạo nên ấn tượng tốt trong lòng các fan hâm mộ!
Ông Long gật đầu vẻ hài lòng rồi nói:
- Mà trưa hôm nay cậu có bận gì không? Nếu không thì chúng ta đi ăn đi! Lâu tới giờ không ra ngoài ăn. Hôm nay tôi sẽ mời cậu và Thái Dân tới một nhà hàng hải sản gần đây. Ở đó các đầu bếp cũng rất nổi tiếng không kém gì khách sạn năm sao đâu!
Gia Bảo im lặng vài giây như đang suy nghĩ về lời đề nghị của ông Long nhưng lúc đó Thái Dân đã gõ vào đầu cậu một cái rồi nhấn mạnh:
- Cậu có biết cả ngàn năm anh Long mới mời chúng ta một bữa không hả?Nếu cậu mà từ chối làm ảnh hưởng luôn cả tôi thì đừng có trách!
Gia Bảo nghe nói vậy thì mỉm cười rồi vội vã gật đầu.
… …
Cuộc sống vốn là những cuộc đua và trong cuộc đua đó ai cũng muốn mình sẽ là người chiến thắng. Có những chiến thắng đến với người ta một cách rất dễ dàng nhưng có những chiến thắng mà người trong cuộc phải đánh đổi rất nhiều thứ kể cả những thứ quan trong nhất của đời mình để rồi bây giờ khi tất cả đã qua và trở thành quá khứ nhưng người ta vẫn nhớ nó. Vẫn nghĩ về nó như thể đó là một cách để nhắc nhở và tự dày vò mình,tự quở trách bản thân ngày xưa đã…
Thưởng trà, ngắm nguyệt và họa tranh là những thú vui tao nhã và tâm hồn của người đó phải thật bình thản hoặc rất tập trung thì mới có thể thưởng thức hết những giá trị của chúng nhưng không phải ai thưởng trà hay ngắm nguyệt cũng làm được như vậy! Đôi khi đó chỉ là những giọt nước nước quá đỗi bình thường không chút hương vị đối với người đang thưởng thức! Một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi đang ngồi nhâm nhi một ly trà nóng nhưng đôi mắt cho thấy tâm hồn của ông không có ở hiện tại.
- Ông chủ!
Một tiếng gọi làm người đàn ông giật mình. Ông nhìn ra bàng hoàng nhìn ra phía ngoài thì thấy một thanh niên đang đứng đó. Ông vội vã đứng dậy bước ra và nhẹ giọng:
- Co chuyện gì vậy cháu?
Người thanh niên mở chiếc túi trên tay rồi mang ra một chiếc vòng vàng. Anh đưa nó cho ông chủ tiệm rồi hỏi:
- Chú xem thử chiếc vòng này bán được bao nhiêu?
Ông chủ tiệm vàng cầm chiếc vòng lên xem một lượt rồi đưa vào cân sau đó quay sang và nhẹ giọng với người thanh niên:
- Cái vòng này hai cây cháu ạ! Giá mua vào là tám mươi sáu triệu.
Người thanh niên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý bán chiếc vòng với giá mà ông chủ tiệm vừa nói. Sau khi cầm tiền thì cậu thanh niên đếm lại cẩn thận từng tờ rồi rời khỏi tiệm. Ông chủ tiệm lại tiếp tục thưởng thức ly trà đang dở của mình lúc đó chiếc điện thoại trên bàn cũng đổ chuông. Số của người gọi đến được lưu bằng cái tên con trai. Ông vội vã nhẹ giọng bắt máy:
- Alô! Du Kiệt đó hả con? Gọi ba có việc gì không?
Du Kiệt đều giọng lên tiếng:
- Dạ! Không có việc gì đâu ba ạ! Con gọi chỉ muốn hỏi ba là đã ăn trưa chưa thôi!
Ông chủ tiệm nhẹ giọng trả lời câu hỏi của con trai:
- Ba chưa ăn! Thế con đã ăn chưa?
Du Kiệt nghe vậy hào hứng nói:
- Con cũng chưa ăn. Vậy lát nữa con mua cơm qua chỗ ba rồi hai ba con mình cùng ăn nha ba!
Ông chủ tiệm cười nhẹ rồi gật đầu hạ giọng:
- Ừ! Nếu rảnh thì lát qua đây ba con mình cùng ăn! Ba cũng đang có chuyện muốn bàn với con!
Du Kiệt nghe ba mình nói vậy thì nói với giọng tò mò:
- Chuyện gì vậy ba? Hay là ba cứ nói luôn giờ đi ạ! Những việc nào cần phải làm thì làm trước lúc nào cũng tốt hơn ạ!
- Không được! Chuyện này nói qua điện thoại không tiện. Lát nữa con tới thì ba sẽ nói à nghe! Thôi ba cúp máy đây! Lát nữa gặp lại con!
Ông chủ tiệm cúp máy rồi mở cuốn sổ trên bàn ra xem một lượt sau đó thì gọi ột người tên Bắc. Ông bình thản chờ đợi rồi đều giọng lên tiếng khi nghe tín hiệu kết nối từ đầu dây bên kia: -Alô! Cậu Bắc hả? Tôi Dao đây! Bây giờ cậu đang ở đâu vậy?...Tôi đã xem qua danh sách đặt hàng và thấy còn ba chiếc nhẫn cùng hai sợi dây chuyền cần làm xong trước giờ tối nay … ừ nếu vậy thì tôi yên tâm rồi!
Khoảng mười lăm phút sau chiếc Ferrair Italia Spides trắng dừng trước tiệm vàng Kim Hà Dao . Du Kiệt bước xuống xe trong trang phục áo thun đen và chiếc quần jean rộng của D
- G cùng chiếc kính râm hiệu Chanel. Với mái tóc cắt ngắn và đôi chân mày rậm cùng gương mặt nhỏ góc cạnh được tô điểm thêm bộ râu quai nón bao quanh càng làm tôn thêm khí chất đàn ông của mình. Du Kiệt ưa chuộng thời trang phong cách bụi và tôn thờ chủ nghĩa độc thân nên mặc dù đã hai mươi tư tuổi và là một hotboy của Sài thành nhưng đến giờ anh vẫn chưa một lần nói yêu thương một ai mặc dù bên cạnh anh luôn có những cô chân dài sẵn sàng “nâng khăn sửa túi suốt đời ”cho anh.
Du Kiệt bước vào và để hai phần cơm xuống bàn rồi đi vào trong lấy ra một chai uýt –ky rồi rót đầy hai ly sau đó quay lại nhẹ giọng với ba mình:
- Ba ơi!Ba để đó lại ăn cơm kẻo thức ăn nguội hết!
Ông Dao nhẹ giọng nói với con trai:
- Con ăn trước đi! Lát nữa ba làm xong rồi ăn.
Du Kiệt đứng dậy bước lại chỗ ba mình nắm lấy tay của ông rồi hạ giọng năn nỉ:
- Công việc thì lát nữa ba làm cũng được mà. Lại ăn cơm với con đi! Ăn cơm một mình con thấy không ngon miệng chút nào cả!
Ông Dao nhìn con trai rồi nhẹ giọng trả lời:
- Ba cũng muốn vậy nhưng mà công việc thì không cho phép con ạ! Con cứ ăn trước đi! Để ba xem thử số lượng hàng nhập về đã đủ chưa hôm nay cậu Bắc phải xuống dưới quận để lấy một lượng lớn vàng k về nữa.Dạo này thị trường bông tai với lắc tay bán rất chạy nên ba sợ bị thiếu hàng!
Du Kiệt nghe vậy thì tươi cười rồi nhấn mạnh:
- Ba cứ khéo lo chứ các cửa hàng của chúng ta bên quận cũng có rất nhiều mẫu mã vàng k rất đẹp nếu thiếu thì chúng ta sẽ cho người qua đó lấy là được mà. Ba cứ làm việc mà quên ăn thế này Tiểu Nghi mà biết thì sẽ rất lo lắng.
Nghe Du Kiệt nói vậy ánh mắt của ông Dao khựng lại vài giây rồi thốt lên như chột dạ:
- À! Suýt quên mất! Con nhắc đến Phương Nghi thì ba mới nhớ. Hôm nay ba gọi con tới đây là để bàn với con về việc tổ chức sinh nhật lần này cho con bé. Theo con thì lần này chúng ta nên tổ chức ở nhà hàng nào và nên mời khoảng bao nhiêu khách?
Du Kiệt im lặng vài giây rồi nhẹ giọng trả lời:
- Vấn đề này mấy hôm nay con cũng nghĩ tới. Tính cách của Phương Nghi vốn không thích ồn ào. Mấy lần trước chúng ta tổ chức ở các nhà hàng lớn trong thành phố thì con bé bằng mặt mà không bằng lòng chi bằng lần này chúng ta tổ chức tại gia và số lượng khách mời thay vì là chín trăm khách giống mấy năm trước thì năm nay chỉ cần mời ba trăm khách là được! Chủ yếu là người thân họ hàng và bạn bè của con bé.
Ông Dao nghe vậy thì gật đầu rồi nhấn mạnh:
- Con nói như vậy cũng đúng! Chả trách gì năm trước sinh nhật của Phương Nghi được tổ chức rất đông vui và náo nhiệt ở nhà hàng Viên Kim nhưng cả buổi tiệc hôm đó con bé rất buồn bã và tiếp khách cũng có vẻ miễn cưỡng. Ba chỉ làm cho nó nhưng không bao giờ hỏi nó muốn gì khiến cho khoảng cách của con bé và ba ngày càng xa hơn.
Du Kiệt nghe ba mình nói vậy thì khẩn trương lên tiếng:
- Ba đừng nghĩ vậy! Phương Nghi là người sống chủ yếu về nội tâm. Với ai con bé cũng đối xử như vậy nên ba đừng tự khiển trách mình nữa! Mà ba đã chuẩn bị quà gì để tặng cho con bé chưa?
Ông Dao gật đầu rồi nhấn giọng:
- Rồi! Ba hy vọng con bé sẽ thích món quà của ba lần này!
Du Kiệt nói với đôi mắt sáng:
- Ba có thể bật mí cho con vài điểm về nó có được không?
Ông Dao lắc đầu và trả lời dứt khoát:
- Không được! Tới lúc đó con sẽ biết. Đây là bí mật nên ba sẽ giữ kín thông tin về món quà cho tới lúc nó chính thức xuất hiện trước mặt em gái con.
Du Kiệt nhăn mặt rồi năn nỉ:
- Bí mật thì có gì vui đâu ạ! Hay ba cho con vài gợi ý cũng được! Con sẽ tự đoán.
Ông Dao nghe vậy thì bật cười rồi nói:
- Cái tính trẻ con của con đến giờ vẫn chưa bỏ được. Em gái của con chưa biết mà con đã vội vàng muốn xem rồi. Làm anh thì phải biết làm gương cho em con chứ!
- Nếu ba đã nói thế thì con đành phải đợi đến lúc đó vậy! Thôi bây giờ ba dừng công việc lại đi rồi cùng con qua ăn cơm! Kẻo để lát nữa thức ăn nguội hết như vậy sẽ không ngon đâu ba ạ!
Ông Dao gật đầu rồi buông giọng: