- Em đã nhận ra anh sao?
- Người thanh niên hỏi vẻ sốt ruột.
Phương Nghi gật đầu và nhấn mạnh:
- Anh chính là thiếu úy Lãnh Cao Duy và cũng là người gây ra tai nạn cho tôi! Cách đây hơn một tuần tôi và bạn của mình đã tới trại tạm giam Chí Hòa để thăm anh.
Phương Nghi ngừng lại một lúc rồi nói:
- Vậy là buổi thăm đó không phải là vô ích!
Cao Duy nói vẻ xúc động:
- Đúng vậy! Nó không hề vô ích! Chính vì nhờ buổi thăm đó,chính vì có hai em mà anh có thể ngồi đây nói chuyện, có thể nhìn thấy mọi vật xung quanh thay vì bốn bức lạnh lẽo và những song sắt của nhà giam.
Phương Nghi im lặng một lúc và hỏi vẻ quan tâm:
- Thế bây giờ anh đã có dự định gì cho tương lai của mình chưa?
Cao Duy thở dài nói buồn bã:
- Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ! Anh cần một thời gian để quên đi tất cả! Anh định sáng mai sẽ về quê và ở đó một thời gian đợi lúc nào bình tâm lại rồi anh sẽ kiếm một việc làm để tạo dựng tương lai mới.
Phương Nghi nói như trải lòng:
- Đúng là ở đời không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra với mình. Chúng ta chỉ là những con người nhỏ bé và yếu đuối chỉ biết chấp nhận mọi sự sắp đặt của số phận. Cho dù sự sắp đặt đó có sai đi chăng nữa thì ta cũng không thể làm nó thay đổi. Để rồi giờ đây chúng ta khao khát rằng chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và chúng ta vẫn đang sống trong cái thế giới vốn có của mình nhưng khát khao là những điều không thể, mơ ước là những điều rất khó để thành hiện thực. Dù chúng ta có dằn vặt,hối hận bao nhiêu thì cũng không thể đảo ngược thời gian trở lại để sửa chữa những lỗi lầm của mình chính vì vậy anh hãy cố gắng bước về phía trước và dẫm đạp lên quá khứ để mà sống tiếp! Đừng có tự trói buộc mình với nó làm gì!
Cao Duy đứng dậy nhìn Phương Nghi bằng ánh mắt cảm động và định nói gì đó nhưng lúc đó điện thoại của cô đổ chuông. Phương Nghi vội lao tới cầm lấy chiếc Black Berry và bắt máy:
- Tôi đây! Cô đang ở đâu? …Được rồi tôi sẽ ra ngay!
Phương Nghi tắt máy và quay lại nói với Cao Duy:
- Cảm ơn anh về bó hoa. Anh không nên tự dằn vặt mình vì tôi và cô gái đó đã tha thứ cho anh rồi!
Nói xong thì Phương Nghi vội lao ra cửa và biến mất trong cơn mưa phùn. Cô chạy đến chiếc xe đậu cách biệt thự không xa. Cánh cửa xe vừa mở ra Phương Nghi nói như hét:
- Cô làm gì mà lâu vậy? Có biệt tôi sốt ruột thế nào không?
Gia Bảo nói nhỏ nhẹ:
- Tôi xin lỗi! Tại ba,mẹ tôi cứ đòi cho vệ sĩ đi theo,tôi phải năn nỉ gãy cả lưỡi họ mới đồng ý cho tôi ra ngoài đấy!
Phương Nghi xem đồng hồ và hối thúc:
- Cho xe chạy nhanh lên! Bây giờ là giờ rồi không khéo sẽ muộn mất!
Gia Bảo vội cho xe chạy. Khoảng nửa tiếng sau thì họ có mặt ở xa lộ Đại Hàn. Lúc này mưa bỗng nặng hạt và những cơn gió lạnh thổi qua mỗi lúc một nhiều hơn. Gia Bảo và Phương Nghi mở cửa và tiến lại chỗ chiếc xe đang đậu bên lề đường và gõ cửa. Thiên Vinh bước ra mỉm cười nhìn Gia Bảo và nói:
- Tôi cứ tưởng là cậu sẽ không tới chứ?
Gia Bảo im lặng không nói gì. Phương Nghi thì lên tiếng rất dứt khoát:
- Sao lại phải trốn tránh? Tố Thiên Vinh cậu đâu là gì đâu mà phải sợ.
Thiên Vinh quay lại nhìn Phương Nghi rồi nói giọng mỉa mai: -Đúng là thiếu gia tập đoàn Lâm thị có khác! Đi đánh nhau cũng có một thiên thần đi theo. Bộ cậu sợ tôi sẽ đánh chết cậu hay sao mà phải dùng tới mỹ nhân kế?
Phương Nghi gắt lên vẻ khó chịu:
- Thôi đừng dài dòng nữa! Bây giờ trời đang mưa,mau chọn địa điểm đi!
Thiên Vinh nhìn quanh một lúc rồi chỉ tay về phía bên trái và nói:
- Ở bên này có một bãi đất tương đối rộng,chúng ta hãy qua đó!
Nói xong thì Thiên Vinh đi trước dẫn đường rồi đến Phương Nghi và cuối cùng là Gia Bảo. Cả người anh run lên vì lạnh,bộ quần áo trên người bây giờ đã ướt nhẹp vì mưa. Anh tỏ ra sợ hãi với màn đêm xung quanh, một màu đen kịt với những tiếng gió lùa qua tán cây tạo nên một âm thanh rùng rợn.
Thiên Vinh nhìn Gia Bảo và nói:
- Tôi biết cậu cũng rất giỏi các môn võ tự do. Bây giờ trời đang mưa và sẽ rất khó nếu chúng ta đem karate ra đấu vào lúc này nên tôi quyết định chúng ta sẽ đấu võ tùy theo sở trường của mỗi người. Chỉ cần đánh gục được đối phương thì sẽ là người chiến thắng!
Gia Bảo nói vẻ lo lắng:
- Võ tự do sao? Tôi làm sao mà biết đánh võ tự do chứ?
Phương Nghi bước lại nói khẽ:
- Không sao đâu! Đừng tỏ ra hoảng sợ Thiên Vinh sẽ nắm được điểm yếu đấy! Không phải là môn võ tự do mà là đấu võ tự do! Có nghĩa là cô có thể dùng loại võ nào đó mà cô thích để hạ gục Thiên Vinh mà không cần ép mình phải dùng karate. Giống như cô đấm An Hưng hay cắn vào tay của cậu ấy đấy!
Gia Bảo hỏi vẻ hoảng sợ:
- Thật sao? Thật có thể dùng được những thứ đó vào lúc này?
- Ừ! Có thể dùng!
- Phương Nghi gật đầu khích lệ.
Thiên Vinh bước ra với tư thế sẵn sàng trong khi Gia Bảo vẫn đứng khép nép và run rẩy. Anh nhìn lại Phương Nghi như để tìm kiếm sự an ủi và động viên. Thiên Vinh nhìn Gia Bảo với ánh mắt lạnh lùng lẫn hoài nghi và trong giây phút đó anh quay người và dùng hết sức mình vào một cú đá rất hiểm hóc ở vùng bụng bên trái của Gia Bảo khiến anh lộn một vòng và ngã nhào xuống vũng đất bùn. Dưới cơn mưa ngày một nặng hạt mặt của Gia Bảo lấm lem vì đất bùn,người thì co run rẩy vì lạnh, anh lồm cồm bò dậy và nhìn Thiên Vinh với ánh mắt sợ sệt. Phương Nghi không tỏ ra lo lắng, đôi mắt cô nhìn về phía Gia Bảo không một chút cảm xúc.Thiên Vinh nhân lúc Gia Bảo còn chới với thì đã chớp thời cơ tung một cú đấm vào mặt và đá liên tục vào lưng anh hai cái làm cho Gia Bảo ngã sụp xuống đất và khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Anh nằm bẹp dưới đất và nhìn về phía Phương Nghi với ánh mắt cầu cứu nhưng Phương Nghi vẫn anh bằng một ánh mắt lạnh lùng,lòng thầm nghĩ “Cô không thể thua được! Cô nhất định phải đứng dậy! Đó là thể xác của tôi nên dù nó nát ra thành từng mảnh vụn thì cô cũng không thể để nó ngã gục trước mắt của Tố Thiên Vinh. Tuyệt đối không được để chuyện đó xảy ra!”
Thiên Vinh mỉm cười vẻ thích thú khi nhìn thấy Gia Bảo nằm ẹp dưới nền đất nhão vì nước mưa. Trong lúc này trời đất cũng trở nên tàn nhẫn khi những trận gió bỗng dưng mạnh hơn và chúng xé cào da thịt của anh. Những hạt mưa như cố tình rơi xuống trên khóe miệng và hút những giọt máu yếu ớt ra khỏi cơ thể càng làm cho anh gần như kiệt sức.Khi người ta đang đứng trước sự chiến thắng thì cũng là lúc người ta muốn chứng tỏ với đối phương rằng mình là mạnh nhất và mình là người xứng đáng với chiến thắng đó chính vì thế Thiên Vinh đã lạnh lùng và tàn nhẫn dùng chân mình dồn hết sức và đạp lên lưng của Gia Bảo khiến anh bị thổ huyết ra ngoài và ngất lịm đi. Thiên Vinh đứng đợi một lúc và không thấy Gia Bảo cựa quậy thì vội quay bước bỏ đi nhưng đúng lúc đó thì có một cái gì đó lướt qua mặt anh rất nhanh và trong giây phút ngắn ngủi đó Thiên Vinh cảm nhận được đầu mình có một cái gì đó đập vào rất mạnh và nó khiến anh lộn hai vòng và nằm xuống đất với cảm giác đau nhói đó là những gì anh biết được trước khi kịp nhận ra rằng mình sắp bất tĩnh. Phương Nghi tiến lại và dẫm lên ngực của Thiên Vinh bằng một lực rất mạnh và hét lên:
- Lâm Gia Bảo tôi chưa bao giờ thua cậu cả. Cậu hãy nhớ điều đó!
Nói rồi cô bước tới bên Phương Nghi và gào lên một cách đau đớn:
- Xin lỗi cô! Tôi đã sai rồi! Cô hãy tha lỗi cho tôi!
Phương Nghi vội vã bế Gia Bảo lên và chạy ra xe,vừa chạy vừa hét lên:
- Tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì! Xin cô đấy,hãy cố lên!
Phương Nghi vội đặt Gia Bảo lên xe và phóng nhanh như muốn xé đôi cái màn đêm lạnh lùng và nhẫn tâm đó. Trên mỗi đoạn đường bóng xe của cô vụt qua và biến mất như chưa hề tồn tại.
Du Kiệt đang xem phim thì giật mình vì tiếng chuông cổng đổ dồn. Anh để chiếc điều khiển xuống và bước ra chậm rãi để rồi giật mình hoảng hốt khi thấy Phương Nghi đang bế một người trên tay vì trong đêm khuya trời mưa tầm tã đó nhất thời anh chưa thể nhận ra được ai nên vội lo lắng hỏi:
- Tiểu Nghi em đang làm gì vậy? Người này là ai và đã có chuyện gì?
Phương Nghi hét lên vẻ tức giận:
- Mau mở cửa cho em vào đi!
Du Kiệt vội vàng giải thích: -Vú Hòa đang giữ chìa khóa,để anh vào lấy!
Phương Nghi cúi xuống nhìn gương mặt thảm thương bất động của Gia Bảo thì nói gấp:
- Tất cả mọi chuyện sẽ ổn! Cô đừng lo lắng gì cả! Lát nữa tôi sẽ gọi bác sĩ tới họ sẽ chữa các vết thương cho cô! Không cần phải lo …
Cô im lặng một lúc và nói nghẹn ngào:
- Tôi sai rồi! Tôi không nghĩ rằng người lúc đó nếm trải những cảm giác đau đớn chính là cô,chính là linh hồn của cô. Tôi thật sự đã sai rồi mong cô hãy bỏ qua …và đừng vì thế mà bỏ đi …!
Du Kiệt kinh hoàng hét lên sợ hãi:
- Trời ơi! Chính là Gia Bảo sao? Sao lại xảy ra chuyện như thế này?
Phương Nghi nói lên vẻ vội vã:
- Mau lên! Giúp em lấy một bộ quần áo của anh để thay cho Gia Bảo! Nhanh lên kẻo anh ta cảm lạnh.
Du Kiệt vội vàng chạy vào trong phòng mình,Phương Nghi quay sang và nói với vú Hòa:
- Nhờ vú chuẩn bị cho con một ít nước nóng. Nhanh lên ạ!
Phương Nghi vội vàng bế Gia Bảo lên phòng mình và bảo Du Kiệt thay quần áo cho Gia Bảo sau đó thì lấy điện thoại ra và gọi,cô sốt ruột chờ đợi những tiếng chuông đổ dồn và khi có tín hiệu kết nối thì vội vã nói:
- Xin chào! Làm ơn cho tôi gặp bác sĩ Cẩm Hảo Danh!
Giọng của người phụ nữ nói nhỏ nhẹ:
- Chồng tôi đang tắm. Cô có thể chờ một lát được không?
Phương Nghi nói vội vàng:
- Xin hãy nói với chồng chị thiếu gia tập đoàn Lâm Thị đang cần ông ấy gấp! Xin chị vui lòng nhắn lại! Tôi sẽ đợi máy.
- Được! Cô chịu khó chờ một lát tôi sẽ gọi anh ấy!
Khoảng năm phút sau thì đầu dây bên kia có giọng của một người đàn ông nói rất kính cẩn:
- Dạ! Tôi là Hảo Danh đây ạ!
Phương Nghi tỏ ra vui mừng và gấp gáp:
- Xin hãy cứu lấy Gia Bảo! Làm ơn ông hãy tới đây liền!
Giọng của bác sĩ Hảo Danh trở nên hốt hoảng:
- Cậu Gia Bảo bị làm sao? …Được rồi tôi sẽ tới biệt thự Lâm Châu ngay!
- Không phải! Không phải biệt thự Lâm Châu. Bây giờ ông hãy tới biệt thự Jimmy nằm trên đường Nguyễn Du tôi sẽ ra đón.
- Nhưng cô chưa cho tôi số nhà thì làm sao tôi biết được chỗ nào!
Phương Nghi ấp úng nói:
- Hiện giờ tôi cũng không nhớ số nhà nữa! Nhưng ông cứ chạy đến đường Nguyễn Du và nhìn sang bên tay trái có một ngôi biệt thự lớn màu trắng và có cây me già rất già. -Được rồi! Hãy cho tôi hai mươi phút!
Phương Nghi cúp máy và lập tức lên phòng. Vú Hòa đang lau nước ấm lên những vết thương trên người Gia Bảo, bà nhìn Phương nghi và hỏi:
- Chúng ta có cần báo với gia đình cậu ấy không hả con?
Phương Nghi lắc đầu vẻ sợ hãi:
- Không được đâu vú ạ! Nếu họ mà biết Gia Bảo như thế này thì sẽ không để yên cho chúng ta đâu!
Vú Hòa nhìn Gia Bảo với ánh mắt đầy thương cảm rồi quay lại hỏi Phương nghi:
- Thế rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy con? Sao cậu ấy lại bầm tím khắp người vậy?
Phương nghi im lặng,cô quay mặt đi như thể tránh ánh mắt của vú Hòa. Vú Hòa cũng không hỏi gì thêm. Sau khi lau xong thì bà đắp chiếc chăn mỏng lên người của Gia Bảo và nói nhỏ nhẹ:
- Vú và Du Kiệt sẽ nấu một ít cháo để nếu lát nữa cậu ấy tỉnh lại còn có cái mà ăn. Con cũng đừng tự trách mình dù sao thì mọi chuyện cũng xảy ra rồi. Dằn vặt và dày vò bản thân không giải quyết được gì.
Nói xong thì bà lặng lẽ bước xuống. Phương Nghi nói trong đau khổ:
- Vú cũng biết ư? Vú cũng biết chính con là người gây ra chuyện này sao? Có phải con rất đáng trách vì đã làm cô ấy ra nông nổi này chỉ vì cái bản tính cao ngạo của mình? Đúng vậy! Chỉ vì sự tự cao và lòng hiếu thắng con đã làm cho cô ấy phải đau đớn thế này. Con tự giận mình …tự trách và oán ghét chính bản thân vì đã quá ích kỷ. Vì đã quá …xấu xa.
Phương Nghi gục đầu bên Gia Bảo và nắm lấy bàn tay của anh và nói:
- Làm ơn! Làm ơn hãy ở lại! Đừng xảy ra chuyện gì chỉ cần cô chịu khó một chút nữa là bác sĩ sẽ tới.
Cũng vừa lúc đó có tiếng chuông cửa vang lên. Phương Nghi vội chạy xuống và nhìn ra ngoài và tỏ ra vui mừng khi thấy người mà vú Hòa dẫn vào chính là bác sĩ Hảo Danh. Ông bước vào nhà và vội vàng hỏi:
- Thế cậu ấy đâu?
- Dạ trên gác! Xin bác sĩ nhanh lên giùm!
Bác sĩ Hảo Danh vội vã chạy lên phòng Phương Nghi,sau khi xem xét toàn bộ thì ông nói:
- Đa phần các vết thương trên người của cậu ấy bị chấn thương phần mềm nhưng có một vết thương tương đối nghiêm trọng ở lồng ngực. Có lẽ do bị một lực mạnh tác động vào nên làm cậu ấy bị xuất huyết tạm thời chúng ta phải cho cậu ấy nghỉ ngơi khoảng hai, ba ngày cộng với chế độ chăm sóc đặc biệt thì có thể vết thương sẽ tự động lành lại mà không cần phải phẫu thuật hay làm các chương trình trị liệu khác.
- Thế có nghĩa cậu ấy không sao phải không bác sĩ?
- Du Kiệt hỏi với ánh mắt đầy hy vọng.
- Dựa theo những kết quả tôi vừa khám được thì có thể khẳng định như vậy!
Phương Nghi cúi người rất lễ phép và nói:
- Thật sự cảm ơn ông đã tới đây vào lúc này!
Bác sĩ Hảo Danh mỉm cười và nói:
- Không cần phải cảm ơn tôi! Tôi làm việc cho chủ tịch Lâm thì phải có trách nhiệm với những người trong gia đình ông ấy vả lại đây là thiếu gia Gia Bảo thì dù có trong hoàn cảnh nào tôi cũng phải tới.
Phương Nghi hít sâu như để lấy thêm can đảm và nói:
- Nhưng tôi xin ông đừng nói cho phu nhân và chủ tịch biết chuyện này! Tôi biết làm vậy là không nên nhưng mong ông giúp đỡ!
Bác sĩ Hảo Danh im lặng một vài giây và gật đầu:
- Được! Tôi nghĩ mọi người đây đều là bạn của thiếu gia nên chắc tôi không phải lo lắng nhưng nếu Gia Bảo có biểu hiện gì khác thường thì xin thông báo cho biết tôi biết ngay!
Nói rồi ông lấy ra một tờ giấy và ghi lên đó rồi đem cho Phương Nghi và dặn: -Đây là những thức ăn mà mọi người nên mua để tẩm bổ cho cậu ấy trong những ngày sắp tới. Tôi sẽ để lại một ít thuốc bổ và nhân sâm, hãy cho cậu ấy uống đều đặn vào mỗi buổi sáng!
- Dạ! Cảm ơn bác sĩ.
Vú Hòa và Du Kiệt tiễn ông ra về. Phương Nghi thì ở lại trong phòng cô ngồi lặng lẽ nhìn Gia Bảo và nói ngẹn ngào:
- May quá! Tôi cứ sợ những điều bác sĩ nói sẽ tồi tệ hơn. Nếu như vậy …nếu như những điều tồi tệ hơn xảy ra thì có lẽ tôi sẽ chết mất,chết vì đau khổ và tội lỗi và tôi muốn nói với cô là …tôi sẽ không bao giờ làm như vậy nữa! không bao giờ ép cô làm những chuyện mà cô muốn nữa …sẽ không bao giờ nữa!
… …
Cả biệt thự Lâm Châu đang bị nhấn chìm trong sự sợ hãi nhưng không phải là sự sợ hãi đối với Gia Ân như mấy ngày trước mà sự sợ hãi lần này có sức mạnh vô cùng ghê ghớm.Nó có thể nhấn chìm cả một con tàu Titanic kể cả khi trời không chút gió và mặt biển rất yên bình. Vì sự tức giận này không đơn thuần là của chỉ một người mà là của hai người.Không ai khác mà chính là vợ chồng Lâm chủ tịch. Cả đội vệ sĩ quỳ dưới đất và cúi mặt xuống vẻ sợ hãi,ông Khôi cũng không dám ngước mặt lên như mọi ngày. Tất cả các gia nhân trong nhà đều làm việc rất nhẹ nhàng,họ không dám gây ra một tiếng động dù là nhỏ nhất vì trong lúc này nó có thể là một mồi lửa để châm vào bầu không khí đang nóng hùn hụt như lửa trong ngôi biệt thự. Ông Châu đi đi lại lại vẻ rất tức giận còn bà Châu thì thở hồng hộc như thể trong người bà lúc này có cả một tảng than hồng vậy. Bà với tay lấy ly trà như muốn những giọt nước tươi mát đó sẽ giập tắt cơn tức giận trong người mình nhưng cổ nhân nói không sai “ Thưởng trà thì tâm phải tĩnh,thưởng nguyệt thì phải có hồn ”lúc này thì tâm của bà Châu không khác gì một chảo dầu đang sôi và hoàn toàn không thích hợp với việc thưởng trà hay ngắm cảnh chính vì vậy khi vừa đưa chiếc ly vào miệng thì ngay lập tức bà vứt nó xuống vỡ tan tành dưới đất và hét lên:
- Hãy mau mở miệng giả thích đi! Sao lại im lặng hết vậy?
Cả đội vệ sĩ cúi xuống và run rẩy vì sợ hãi. Không khí trong giây phút đó tĩnh lặng đến rợn người. Không ai dám ngước mặt lên hay ho lên một tiếng,trong biệt thự không có đến một tiếng động. Một con ruồi nếu vô tình bay qua cũng phải nhẹ nhàng mà vỗ cánh. Bà Châu đập bàn quát:
- Tại sao? Tại sao thiếu gia biến mất từ đêm qua đến giờ? Mấy người hãy cho tôi câu trả lời.
Bầu không khí vẫn im lặng. Ông Châu nói lên vẻ giận dữ:
- Tại sao lại có thể để chuyện này xảy ra?Các người làm ăn kiểu gì vậy hả?
Lúc đó có tiếng bước chân đi xuống từ phía cầu thang. Gia Ân bước xuống và nói vẻ thản nhiên:
- Có chuyện gì mà mọi người lại quỳ ra hết vậy? Chẳng lẽ trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?
- Im đi!
- Vợ chồng ông Châu cùng lên tiếng.
Ông Châu bước tới phía Gia Ân và nhấn mạnh:
- Nếu như việc Gia Bảo mất tích mà dính líu tới con thì ba sẽ không tha cho con đâu!
Gia Ân nghe vậy thì tỏ ra tức giận và nói:
- Tại sao chuyện Gia Bảo không về nhà hôm qua lại đổ lỗi cho con? Biết đâu chỉ là chuyện trai gái bên ngoài thì sao? Tại sao mọi người phải làm ầm lên chứ?
Ông Châu liếc xéo Gia Ân và gằn giọng:
- Gia Bảo không phải là đứa như vậy! Nếu nó không về từ tối hôm qua tới giờ thì chắc chắn đã có chuyện xảy ra vì em con không bao giờ ra ngoài mà điện thoại lại tắt nguồn như vậy!
Gia Ân im lặng và ngồi xuống rồi thản nhiên lấy một chai uyt
- ky ra uống. Bà Châu nhìn thấy thế thì giận dữ hét lên:
- Đội vệ sĩ đâu?
- Dạ!
- Một tiếng dạ vang lên như muốn thổi tung bầu không khí đáng sợ lúc này.
- Chia thành hai tốp! Một tốp đi hỗ trợ cảnh sát tìm kiếm thiếu gia.Tốp còn đi lên đài truyền hình thành phố và nhờ họ đăng tin tìm kiếm. Đi mau và về đây báo kết quả cho tôi