Bình Minh Sau Đêm Đông
Ông Châu vừa bước xuống xe thì cánh báo chí ập đến. Những câu hỏi liên tục được đưa ra:
- Chủ tịch Lâm có thật sự Gia Bảo bị oan không hay đây chính là sức mạnh của đồng tiền? Xin ông hãy cho chúng tôi biết đi ạ!
Mặc dù đội vệ sĩ tìm mọi cách nhưng không thể nào đưa được ông Châu vào trong nên ông phải miễn cưỡng trả lời câu hỏi của phóng viên.
Phóng viên:
- Có phải ông đã rất khó khăn khi lựa chọn giữa hai đứa con của mình không ạ?
Ông Châu trả lời nghiêm nghị:
- Tôi không lựa chọn! Đó là sự lựa chọn của pháp luật và tội ác.
Phóng viên:
- Đây có phải là một ván cờ ông đã dùng tốt chết thế mã không ạ?
- Đối với tôi tốt hay mã đều quan trọng.Tôi không dùng cái này để đổi lấy cái kia tất cả chỉ là việc tất yếu!
Phóng viên:
- Ông có gặp khó khăn khi quyết định đưa cuộn fim đó cho phía cảnh sát không? Phải hy sinh đứa con nuôi để lấy đứa con ruột của mình ông có suy nghĩ gì về chuyện này không?
- Tôi không muốn hy sinh bất cứ thứ gì đã là của mình nhưng pháp luật và lương tâm không cho phép tôi làm đúng với ý muốn.
Phóng viên:
- Có phải quyết định lần này nhằm để bảo vệ tài sản cho nhị thiếu gia Lâm Gia Bảo không? Xin ông hãy nói lên ý kiến của mình!
- Số tài sản của tôi đủ để cho bốn người con trai trở thành đại tỷ phú!
Phóng viên:
- Nghe nói ông đã bỏ ra hai tỷ đồng để xin giảm án cho đại thiếu gia Lâm Gia Ân từ chung thân còn ba mươi năm phải không ạ?
- Gia Ân có lý do để nhận được sự khoan hồng của pháp luật và các vị cũng nên tin vào sự trong sạch và liêm chính bộ máy luật pháp của nước ta!
Hào Tâm và các vệ sĩ khác cố gắng ép đám đông để lấy đường cho chủ tịch Lâm vào trong. Đám đông bị chặn lại ở cửa thì tỏ ra uất ức.Họ nhìn chăm chăm vào đám vệ sĩ rồi liếc xéo vẻ tức giận sau đó thì bỏ đi.
Ông Châu cầm tập hồ sơ lên xem rồi gọi cho thư ký:
- Cô chuẩn bị mang cho tôi các dự án ở bên khu chung cư Vĩnh An lên đây!
Năm phút sau cô thư ký mang lên một tập hồ sơ và kính cẩn thưa:
- Thưa chủ tịch đây là các dựa án ngài cần ạ!
Ông Châu gật đầu vẻ hài lòng và nói:
- Rất tốt! Cô hãy gọi điện cho ban quản trị và nói với họ chiều nay có cuộc họp lúc bốn giờ bảo họ mang các tại liệu lên quan tới dự án chung cư Vĩnh An tới!
Cô thư ký kính cẩn nói: -Dạ! Tôi sẽ báo cho họ biết ngay bây giờ ạ! Thế còn bữa cơm tối với giám đốc công ty điện tử Casino ngài có thay đổi không ạ?
Ông Châu trả lời một cách dứt khoát:
- Không! Cô hãy gọi điện cho ông ấy và dời lại tối ngày mai đi! Tối hôm nay tôi muốn dùng cơm ở nhà.
- Dạ! Tôi sẽ báo cho ông ấy biết!
Ông Châu hỏi đều giọng:
- Tình hình cổ phiếu của chúng ta thể nào rồi? Thị trường chứng khoán có gì bất ổn trong mấy ngày qua không?
- Dạ vào mấy tuần trước thì giá cổ phiếu giảm đi rất nhiều vì ảnh hưởng của chuyện con trai ngài nhưng mấy hôm nay lại lên lại rồi ạ!
Cô thư ký nói xong thì cúi người một cách lễ phép rồi đi ra. Ông Châu xem xong tập hồ sơ thì lấy điện thoại ra và gọi. Số hiển thị trên màn hình là quản gia Khôi. Ông Khôi bắt máy giọng kính cẩn:
- Dạ thưa chủ tịch tôi nghe ạ!
Ông Châu đều giọng:
- Buổi tiệc được chuẩn bị tới đâu rồi?
Ông Khôi nhẹ giọng đáp:
- Dạ! Tôi đã đưa cho bếp trưởng Duy Hào thực đơn của bữa tiệc bây giờ các đầu bếp đang chuẩn bị ạ!
Ông Châu nhấn mạnh:
- Bữa tiệc hôm nay đều là những người quan trọng với chúng ta cho nên tuyệt đối không được để xảy ra một sơ suất gì! Mọi thứ phải được chuẩn bị thật chu đáo!
Ông Khôi đáp kính cẩn:
- Dạ! Xin chủ tịch yên tâm! Chúng tôi sẽ chuẩn bị chu đáo tất cả mọi việc!
Ông Khôi tắt máy rồi vội bước vào nhà bếp. Các đầu bếp đang làm việc hết sức mình. Bếp trưởng Duy Hào đang chăm chú với món ngỗng quay thì giật mình với câu hỏi của ông Khôi:
- Mọi việc cậu làm tới đâu rồi!
Bếp trưởng Duy Hòa quở trách:
- Có nhiều lúc ông cứ như ma vậy! Ông có biết những người bị béo phì như tôi rất bị yếu tim không?
Ông Khôi nghe vậy thì bật cười và nói:
- Cuối cùng thì cũng thừa nhận mình bị béo phì rồi sao? Chứ chẳng phải cậu luôn ình chỉ bị mập thôi sao?
Duy Hào ngượng ngùng cười trừ và biện minh:
- Thực ra mấy tháng trước thì tôi chỉ bị mập thôi nhưng hai tháng nay thiếu gia liên tục gặp chuyện nên tâm trí tôi cũng bất an mà khi tâm trí tôi bất an thì lại ăn rất nhiều và bây giờ thì hậu quả của việc đó là …tôi đã lên năm ký nữa! -Năm ký cơ à?
- Ông Khôi thét lên vẻ kinh ngạc.
“Suỵt ”Duy Hào giơ tay lên ra hiệu và khẽ giọng:
- Ông nói nhỏ thôi! Tôi vẫn chưa nói cho các đầu bếp biết nếu họ mà biết chuyện này thì tôi sẽ phải đổi tên mất!
Ông Khôi nghe vậy thì nhẹ giọng thắc mắc:
- Đổi tên ư? Chẳng phải mấy người đó cứ gọi cậu là “thủ lĩnh mập ”rồi còn gì? Chẳng lẽ bây giờ còn tên nào nữa sao?
Duy Hào giọng buồn bã:
- Dù sao thì “thủ lĩnh mập”còn nghe tạm được chứ bây giờ họ mà biết tôi lên cân sẽ gọi tôi là “thủ lĩnh phì”đó!
Ông Khôi bật cười một cách sảng khoái và nói:
- Nhưng mà …tôi thấy họ sống rất thật với lương tâm mình mà! Vả lại cậu có giấu cũng khó lắm! Giấy thì không thể bọc được lửa thân hình của cậu càng ngày …khiến tôi không thể phân biệt được đâu là chiều ngang đâu là chiều dọc nữa!
Duy Hào nói giọng buồn bã:
- Tôi vẫn biết là vậy nhưng tôi thì không thể nhịn được ăn. Tôi cũng có tập thể dục buổi sáng thử mấy bữa nhưng khối mỡ ở bụng làm tôi mệt không chịu nổi thế là tôi phải bỏ cuộc!
Ông Khôi im lặng vài giây rồi reo lên mừng rỡ:
- A! Tôi có cách cho cậu rồi …
“Suỵt” Duy Hào nhăn mặt:
- Tôi đã bảo ông là nói nhỏ thôi sao ông cứ cố tình hét to vậy nhỉ? Có phải ông thích thú khi nhìn thấy tôi bị cấp dưới của mình đem ra làm trò cười không?
Ông Khôi nhìn thấy mặt Duy Hào nhăn nhó thì vội vã xin lỗi:
- Thôi tôi xin lỗi! Chẳng qua là tôi thấy vui quá nên mới reo lên như vậy thôi!
Duy Hào cúi lại gần tai ông Khôi và khẽ giọng:
- Vậy cách mà ông đã tìm ra cho tôi là gì vậy?
Ông Khôi cũng nói nhỏ vào tai của Duy Hào:
- Là máy chạy bộ đó! Cậu chỉ cần chạy vài tháng thì ít nhất cũng giảm được năm, sáu ký chứ không ít đâu!
Duy Hào nhăn mặt và nói mếu máo:
- Nhưng mệt lắm! Tôi làm không được đâu!
Ông Khôi động viên: -Đừng có nản lòng! Chỉ cần cậu cố gắng tập vài bữa ở mức nhẹ rồi sau đó tăng dần lên cứ như vậy thì cậu sẽ quen thôi! Khi đó cậu có thể ăn thỏa thích mà lại không sợ lên cân.
Mắt của Duy Hào sáng lên rồi cười một cách khoái chí để lộ cả hàm răng đen kịt. Duy Hào nói vẻ vui mừng:
- Đúng rồi! Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?
Ông Khôi nhấn mạnh:
- Chỉ cần cậu kiên trì tập luyện thì chắc chắn sẽ có kết quả!
Duy Hào gật đầu vẻ hài lòng rồi bỗng dưng chột dạ và hỏi:
- Thế rốt cuộc hồi nãy ông định hỏi gì tôi?
Ông Khôi nghe vậy thì nhấn giọng:
- Chủ tịch có gọi điện về bảo là các món của bữa tiệc tối nay tuyệt đối phải được chuẩn bị chu đáo vì các khách tham dự hôm nay đều là những người quan trọng với chúng ta!
Duy Hào giơ tay ra vẻ tự hào:
- Ông cứ nói với chủ tịch yên tâm! Tất cả là hai trăm món bao gồm cả tráng miệng và món chính đều được các đầu bếp chuẩn bị chu đáo từ khâu thực hiện cho tới trang trí.Tất cả đều được tính toán kỹ lưỡng về mặt thời gian để khi nhập tiệc thì chúng vẫn giữ được độ nóng và mùi vị. Hoàn hảo! Không thể chê vào đâu được!
Ông Khôi gật đầu vẻ hài lòng rồi bước ra ngoài. Duy Hào vẫn đứng với vẻ tự mãn. Mặc dù mặc cảm về ngoài hình nhưng bù lại bếp trưởng Duy Hào lại hơn hẳn người khác về tài năng nấu nướng và sự tự tin thái quá của mình.
Du Kiệt thử hết tất cả các bộ quần áo trong tủ nhưng vẫn chưa vừa lòng với bộ nào. Phương Nghi nhìn anh trai mình chằm chằm rồi buông giọng:
- Đâu cần phải lục tung cả tủ quần áo lên như vậy hả anh? Anh cứ làm như sẽ có hàng trăm người nhìn vào mình vậy!
Du Kiệt vẫn chăm chú để chọn ình một bộ đẹp nhất rồi quay lại phân minh:
- Sao em lại nói thế? Người mời là chủ tịch tập đoàn Lâm Thị thì phải có sự khác biệt chứ! Đâu có thể ăn mặc lôi thôi đươc! Anh làm vậy là muốn giữ thể diện cho gia đình chúng ta thôi!
Phương Nghi nói vẻ hoài nghi:
- Anh làm vậy là giữ thể diện cho gia đình chúng ta hay chỉ là giữ thể diện trước mặt chị Cao Lam?
Du Kiệt cười trừ rồi nói như ra lệnh:
- Cả hai! Mau lại giúp anh chọn bộ nào đẹp đẹp một chút đi chứ đừng ngồi đó mà bình luận nữa!
Phương Nghi quay lại nói thản nhiên: -Dù có tìm đến trưa cũng không được bộ nào đâu anh ạ! Chi bằng ra siêu thị mua một bộ vets đi!
- Vets ư?
- Du Kiệt hỏi kinh ngạc.
- Ừ vets! Nếu anh muốn vừa sang trọng lại không làm mất đi lịch thiệp và sự mạnh mẽ của phái mạnh thì hãy chọn vets! Một người đàn ông mặc vets thì đã thể hiện được với mọi người mình là một người lịch lãm và thành đạt hơn nữa nếu bộ vets được may bởi những hãng thời trang nổi tiếng thì người mặc sẽ khẳng định được đẳng cấp của mình!
Nghe xong những lời nói của Phương Nghi thì mắt Du Kiệt bỗng sáng lên. Anh nói vẻ hào hứng:
- Đúng vậy! Thế mà anh không nghĩ ra được nhỉ! Anh sẽ ra siêu thị mua ngay một bộ thật đẹp về đây!
Phương Nghi nhấn mạnh:
- Anh nên đi với chị Cao Lam. Nếu tối nay anh đến dự bữa tiệc ở nhà Gia Bảo mà mặc bộ vets do chính tay chị ấy lựa chọn thì sẽ làm cho chị ấy vui hơn và tình cảm của hai người cũng sẽ tiến thêm một bước chứ không phải mập mờ như bây giờ.
Du kiệt ôm chầm lấy Phương Nghi và hôn mấy cái lên má cô rồi nói cảm kích:
- Anh thật tự hào khi có một cô em gái hoàn hảo như em! Sau này nếu anh đám cưới với Cao Lam anh sẽ cho em được làm phù dâu!
Du Kiệt nói xong thì vội chạy ra gara lấy xe và rời khỏi biệt thự ngay sau đó. Phương Nghi nằm dài xuống ghế vẻ mặt rất thoải mái,lòng thầm nghĩ “ Thật là may khi mọi chuyện lại có thể trở lại như trước nếu không thì tôi thật có lõi với cô! Chỉ vì sự tranh giành tài sản trong gia đình tôi mà phải bắt cô chịu nhiều oan ức và cực khổ như vậy. Tôi sẽ sống cả đời trong sự đau khổ và dằn vặt bản thân nếu như cô là người phải gánh chịu cái bản án đó! Nhưng bây giờ thì tất cả đã được giải quyết, cô đã được trả tự do và cô vẫn là thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị còn tôi thì vẫn là Hà Phương Nghi con gái yêu của tỷ phú Hà Du Dao. Chúng ta sẽ cố gắng sống như thế này cho tới khi linh hồn của chúng ta được trở về với thân xác của mình và khi đó chúng ta vẫn là những người bạn ”
Phương Nghi thở dài vẻ khoan khoái và ngủ thiếp đi. Tất cả đã qua! Sẽ không còn những đau khổ và nước mắt bây giờ trong trái tim của họ chỉ còn niềm vui và những cảm xúc rất đỗi ngọt ngào.
Biệt thự Lâm Châu lúc giờ tối như một bức tranh đầy màu sắc.Cả khuôn viên của biệt thự như một tiên cảnh chốn trần thế. Những sợi dây đèn nháy được quấn xung quanh các gốc cây một cách có chủ ý làm nổi bật một khung cảnh đẹp tuyệt vời giữa màn đêm u tối.Những chú cá trong hồ thì lại tỏ ra sợ hãi trước ánh sáng lạ kỳ đó nhưng có lẽ chúng không kiềm chế được trí tò mò của mình nên lại bơi ra để khám phá rồi lại giật lại vì sợ hãi hành động đó được lặp đi lặp lại nhiều lần tạo thành một ngư vũ khúc. Các cánh cổng đều được thắp đèn sáng rực cả một không gian.Tiếng nhạc du dương cất lên nhè nhẹ như một làn gió và đi sâu vào lòng người bởi những ca từ da diết và sâu lắng nhưng âm thanh đó dường như bị những tiếng “phụt ” của những chai sâm panh khi vừa mở át hẳn vào trong không trung.
Ông Châu giơ tay lên ra hiệu đám đông im lặng và xúc động nói:
- Xin các vị cho tôi ít phút để nói lên những điều trong lòng tôi!
Thời gian qua đã có rất nhiều sóng gió xảy ra với gia đình tôi. Chúng tôi thật sự quá bất ngờ khi nó ập đến và điêu đứng không biết phải làm gì để có thể vượt qua được. Những khi đó chúng tôi hoàn toàn bế tắc và tuyệt vọng nhưng may là đã có các vị ở đây đã đến bên cạnh an ủi và giúp đỡ. Sự nhiệt tình và chân thành của các vị đã khiến cho Lâm Gia Châu tôi lấy làm cảm kích. Hôm nay tôi đứng đây và muốn gửi tới các vị,gửi tới những người bạn,những ân nhân của gia đình tôi một lời cảm ơn chân thành nhất! Và bữa tiệc hôm nay tôi mở ra là dành cho các vị chính vì vậy xin các vị đừng khách sáo! Hãy ăn những món mình thích và uống những thứ mình muốn. Có như vậy Lâm gia chúng tôi mới cảm thấy nhẹ lòng!
Tiếng vỗ tay như xé tan sự tĩnh lặng của không khí cách đây vài phút. Tiếng nhạc lại nổi lên. Mọi người hào hứng với không khí của buổi tiệc. Bảo Trân khoác tay Gia Bảo và bước tới bên Phương Nghi,cô mỉm cười thân mật và nói:
- Phương Nghi! Em tới rồi hả? Đi một mình hay là với anh Kiệt?
Phương Nghi tươi cười trả lời:
- Em đi một mình! Anh Du Kiệt đi với bạn gái anh ấy.
Gia Bảo nhìn Phương Nghi với một ánh mắt biết ơn và nói:
- Cô hãy tự nhiên nhé! Bây giờ tôi phải qua gặp một vài người ngày mai tôi sẽ tới nhà cô. Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cô!
Bảo Trân nhẹ giọng