Ngày hè thật oi ả khó chịu, đài khí tượng đã sớm đã đưa ra cảnh báo màu cam. Cho dù đã đến đêm, nhiệt độ vẫn cao đến hơn ba mươi độ.
Hơi nóng bốc lên cuồn cuộn, nếu không có máy điều hòa thì mọi người thật khó để đi vào giấc ngủ. Sở Hàm vừa sấy tóc trong lòng vừa than oán cái mạng của cô đều phụ thuộc vào máy điều hòa”
Phía trong căn phòng có tiếng tivi lần lượt truyền tới. Trong cái thời đại điện thoại lộng quyền, tivi sớm đã trở thành một món vật dụng bài trí lỗi thời có thể có có thể không.
Sở Hàm lần trước nghiêm túc xem tiết mục trên tivi, vẫn cùng con trai bốn tuổi của cô xem “Chú gấu Boonie”. Tuy nhiên xem được năm phút, cô lại lướt ứng dụng Bilibili.
Hôm nay không biết ăn phải bùa mê thuốc lú gì, cô lại ma xui quỷ khiến mở tivi. Tuy nhiên sau khi dùng điều khiển từ xa nhảy kênh hết một vòng các đài truyền hình, cô lại cầm điện thoại lên.
Sau khi tắm rửa, sấy tóc, soi gương xoa lên mặt một đống mỹ phẩm dưỡng da, Sở Hàm lại xịt thêm một ít nước hoa lên thân thể mình.
Hôm nay là thứ sáu, con trai bốn tuổi của cô được đưa đến chỗ ông bà nội. Đây là thời gian hiếm có để cô và chồng tận hưởng thế giới của hai người. Cô vì thế có ý đặt biệt mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa màu tím. Mái tóc đen dài xõa xuống trải lên thân thể càng tôn lên làn da trắng nõn nà của cô.
Mặc dù đã hai tám tuổi, đã kết hôn bảy năm với Tề Hạo và đã sinh con nhưng Sở Hàm vẫn giữ được thân hình thon gọn. Ngoại trừ vết sẹo hình thành sau khi mổ đẻ, trông cô không khác mấy so với thời con gái.
Công việc chuẩn bị hoàn tất, Sở Hàm nhìn mình trong gương mãn nguyện, sau đó cô liền vào phòng ngồi lên giường.
Chồng cô Tề Hạo lúc này đang nằm một bên, anh mặc chiếc qu@n lót đùi màu xanh lam, một tay cầm điện thoại xem World cup, một tay gối lên đầu. Có tiếng ngáy nhẹ từ chỗ anh truyền qua, nhưng bởi vì hai loại âm thanh trên tivi và điện thoại lấn áp, Sở Hàm hoàn toàn không nghe thấy.
Sở Hàm tựa vào đầu giường, cô đưa chân ngoắc vào bắp chân của Tề Hạo.
Tề Hạo không phản ứng gì.
Sở Hàm không hề bỏ cuộc, lại đưa chân ngoắc vào bắp chân của Tề Hạo.
Tề Hạo y nguyên không hề phản ứng.
Giống như một gáo nước lạnh, ào ào một tiếng dội lên đầu của Sở Hàm. Cơn giận dữ của Sở Hàm lập tức nổi lên.
Nhưng cô vẫn không mất hi vọng, cô tựa vào vai anh khẽ cọ vào người anh. Ngón tay thon gọn còn không quên chơi đùa phía bụng dưới của Tề Hạo.
Lúc này Tề Hạo mới có một chút phản ứng, anh nhắm mắt nhẹ nhàng ‘được’ một tiếng.
Sở Hàm tiếp tục hà hơi bên tai anh, bàn tay cô càng táo tợn chơi đùa xung quanh phần bụng dưới của anh.
Tề Hạo nhíu mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Sắp đến 11 giờ rồi”. Sở Hàm trả lời.
Cơn thèm ngủ của Tề Hạo vẫn không tiêu tan, anh cau mày một cái nhìn vào điện thoại nói: “Muộn quá rồi, hay là hôm nay thôi vậy”. Cuối cùng anh còn không quên bổ sung nói: “Anh hôm nay thật sự mệt rồi, ngày mai, ngày mai anh nhất định đền bù em! được không?”
Nếu như nói rằng phản ứng lúc nãy của Tề Hạo chỉ làm cho Sở Hàm cảm thấy như có một thùng nước lạnh dội lên đầu cô, thì bây giờ giống như chân trời quang đãng xa xôi đột nhiên nổ lên tiếng sấm kinh hãi. Nhiệt huyết của Sở Hàm vốn dĩ đã bị phản ứng của Tề Hạo ép buộc lạnh dần đi, nay khi nghe anh nói vậy, cơn giận dữ tích lũy dần dần dồn nén trong ngực từ lúc đầu phút chốc bùng nổ: “Mệt, Mệt, Mệt! Anh ngày nào cũng nói câu này. Anh nói đi, có phải anh tuổi qua 30, bắt đầu lực bất tòng tâm rồi phải không?”
Tề Hạo cũng chỉ lớn hơn Sở Hàm ba tuổi. Anh vừa bước qua sinh nhật tuổi 31 vào tháng tư năm nay. Anh nhìn thấy Sở Hàm nổi cáu dữ dằn như vậy, liền ngồi dậy với gương mặt mệt mỏi rũ rượi: “Không phải đâu vợ ơi, em nghe anh nói này. Anh hôm nay thực sự bận rộn cả một ngày. Lúc sắp tan tầm, anh còn bị sếp gọi lại bắt ngồi họp hơn hai tiếng. Anh hôm nay thực sự mệt rồi. Ngày mai, ngày mai anh nhất định sẽ biểu hiện tốt, bảo đảm sẽ thoả mãn em. Hôm nay đến đây thôi, em ngủ sớm đi!”
Anh nói xong, liền lập tức nằm thật nhanh xuống giường, tiện thể còn lật thân quay mông về phía Sở Hàm.
“Ngày mai, ngày mai, anh mỗi lần đều nói thế. Đợi đến ngày mai anh lại hô mệt nữa cho mà xem.” Sở Hàm vừa dùng chân đạp vào Tề Hạo vừa thổ lộ sự bất mãn.
Tề Hạo nhắm mắt vờ như không nghe thấy. Một lúc sau liền có tiếng ngáy nhẹ từ chỗ anh truyền qua.
“Tề Hạo!” Sở Hàm nghiến răng nghiến lợi gọi lên một tiếng. Nhưng làm thế nào được, người nằm bên cạnh đã đi vào giấc ngủ, cô có căm giận nữa thì cũng không có chỗ mà trút bỏ. Cuối cùng không cam lòng cô đá một cái vào Tề Hạo, rồi đoạt lấy chăn điều hòa trên người anh. Sau đó cô tắt đèn, nằm lại xuống giường.
Đêm hôm đó, Sở Hàm liên tục trằn trọc thao thức. Đến quá nửa đêm cô mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ. Cô mơ thấy một giấc mơ, về ngày mà cô và Tề Hạo gặp nhau lần đầu.
Đó là năm Tề Hàm sau khi lấy được tấm bằng đại học chuyên ngành ra ngoài đi thực tập. Từ nhỏ đến lớn thành tích học tập của cô hoàn toàn không tốt, sau khi tốt nghiệp cấp 3, cô học liên thông 3 + 2 năm qua loa để lấy tấm bằng đại học. Mẹ cô dựa vào quan hệ xin cho cô làm hành chính ở một công ty may mặc có tiếng của Nhà nước. Mới ra đời cô gặp rất nhiều áp bức bất công. Nhưng với tính tình bướng bỉnh từ bé cô hoàn toàn không nói những nỗi oan ức đó cho mẹ mình, mà tâm sự toàn bộ cho người bạn thân nhất của mình Phan Yến Ni. Giai đoạn thực tập đó, cô đã chia sẻ với Phan Yến Ni rất nhiều nỗi oan ức của mình. Cũng vào lúc đó, Yến Ni quyết định giới thiệu bạn trai cho cô.
Tề Hạo là bạn của bạn trai cũ Dương Chính Nghĩa của Yến Ni.
Vào mùa hè tám năm trước, Yến Ni đột nhiên gọi điện thoại mời Sở Hàm cùng mình đi công viên nước chơi. Sở Hàm không hề muốn đi cho lắm, cô vừa không biết bơi, mà còn có chút sợ độ cao. Nhưng không chịu được sự quấy rầy nài nỉ của Yến Ni, cô cuối cùng đã đồng ý.
Ngày xuất phát đi công viên nước là lần đầu Sở Hàm gặp Tề Hạo. Anh mặc áo phông màu trắng phối với chiếc quần ngố thường ngày màu đen. Anh ngồi trên ghế tài xế yên lặng lái xe. Trái lại, Yến Ni ngồi bên Sở Hàm liên tục nói líu lo không ngừng. Thỉnh thoảng cô còn nháy mắt ra hiệu với Dương Chính Nghĩa đang ngồi ở phía trước cạnh tài xế như sắp xếp một điều gì đó.
Đến công viên nước, Yến Ni liền đi chơi với Dương Chính Nghĩa. Sở Hàm bởi vì không biết bơi và sợ độ cao nên đành đợi ở khu nghỉ ngơi và chỗ nước nông. Đang đúng tiết trời nóng nực, Sở Hàm mặc bộ đồ bơi ba mảnh tương đối kín đáo. Có làn gió nhẹ thổi qua, những sợi tóc che hai bên má của Tiểu Hàm nhẹ nhàng bay lên.
Đúng lúc đó một cốc nước ép dưa hấu ướp lạnh được đưa đến trước mặt Sở Hàm. Sở Hàm ngước đầu lên, nhìn thấy ngay Tề Hạo quay lưng về phía mặt trời đứng trước cô. Bộ quần áo anh mặc lúc nãy đã được thay ra, anh mặc một chiếc quần đi biển màu xanh lam để lộ ra cánh tay và bộ ng ực săn chắc. Khi anh mỉm cười với Sở Hàm cũng là lúc ánh mặt trời phía sau lưng xuyên qua tầng mây trải dài tất cả lên khu nước nông ở phía xa xăm, có tiếng cười đùa của con nít truyền tới. Sở Hàm phút chốc giống như bị chói mắt, cô lại có cảm giác một ánh mắt là một ngàn năm.
Sở Hàm: Xí! Vứt mẹ nó một anh mắt là một ngàn năm đi! Mình hiện tại mới có kết hôn với anh ta 7 năm, đã nhìn nhau thấy ghét rồi!
Tác giả: …
Được rồi, bất luận nói như thế nào đi chăng nữa, từ ngày đó, Sở Hàm và Tề Hạo đã thành một đôi. Sau đó trải qua quá trình yêu đương hơn một năm, bởi vì một lần mang thai ngoài ý muốn của Sở Hàm, cũng đúng lúc đó hai người đủ tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật, nên đã tiến vào lễ đường hôn nhân. Chỉ tiếc thay sự đời vô thường tạo hóa trêu đùa người, đứa trẻ đó khi Sở Hàm mang thai ở tam cá nguyệt đầu tiên do sinh trưởng không tốt nên buộc phải bỏ đi.
Còn Yến Ni và Dương Chính Nghĩa ba năm trước cũng đã kết thúc cuộc tình kéo dài sáu năm.
Thời gian, có những lúc đúng là một thứ thật kì diệu. Nó có thể làm cho một người ý thức được đến sự quan trọng của người khác đối với mình, cũng có thể làm phai xòa tất cả những cảm xúc mãnh liệt. Nó có thể làm cho hai người từng yêu nhau trở thành những người xa lạ, nó cũng có thể xóa nhòa tất cả dĩ vãng.
Kết hôn bảy năm, cảm xúc mãnh liệt giữa Sở Hàm và Tề Hạo từ lâu sớm đã trở thành sự vô vị nhạt nhẽo của những bữa cơm hàng ngày.
Hôn nhân vào năm thứ bảy, những cách diễn đạt lúc trước chỉ xuất hiện trên mặt chữ, không biết từ lúc nào đã xuất hiện giữa Sở Hàm và Tề Hạo. Những cuộc cãi vã diễn ra thường xuyên, không có sự thấu hiểu lẫn nhau, đã bắt đầu làm cho hai người mệt mỏi vô cùng.
Sở Hàm có những lúc nghĩ rằng, bản thân lúc đầu tại sao lại yêu được Tề Hạo? Thế gian có biết bao nhiêu người, cô vì sao lại cứ chọn anh? Về sau nghĩ lại, cô cho rằng nhất định là do hôm đó thời tiết quá nóng, cô phút chốc bị nóng đến mê muội mới phải lòng anh.
Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức đúng giờ kêu lên. Hôm nay là thứ bảy, Sở Hàm vốn dĩ không cần đi làm. Mọi ngày cô đều tắt báo thức vào tối thứ sáu, nhưng tối hôm qua cô quá quá nóng giận, cô lại quên mất việc này.
Mơ mơ màng màng vớ lấy chiếc đến thoại để trên táp đầu giường, nhưng cô chợt phát hiện ra âm thanh báo thức không phát ra từ chiếc điện thoại trước mắt mình. Theo phản xạ tự nhiên cô đạp chân một cái vào người bên cạnh nhưng lại nghe thấy âm thanh nũng nịu từ người bên cạnh truyền tới: ”Uh, hừm”.
Sở Hàm vốn dĩ không để tâm tới nhưng cô lại nghe thấy âm thanh báo thức vẫn tiếp tục kêu, liền không giữ được bình tĩnh nói: “Tắt chuông báo thức đi”.
Không mở mồm thì không nghiêm trọng, nhưng đã mở mồm nói cơn thèm ngủ của Sở Hàm đột nhiên tiêu tan một nửa. Giọng nói câu vừa rồi trầm ấm mạnh mẽ, rõ ràng là âm thanh nói chuyện thường ngày của Tề Hạo. Tuy nhiên người nói câu vừa rồi rõ ràng lại là bản thân Sở Hàm.
Cô chốc lát mở to mắt nhìn sang người bên cạnh, sau đó…
“A a a a !!!!!”
Tề Hạo vốn dĩ đang còn chìm đắm trong giấc mơ đẹp, nhưng lại đột nhiên nghe thấy tiếng hét gào khóc inh ỏi của Tề Hàm bên tai. Anh nhẹ nhàng cau mày: “Làm sao thế? Mới sáng sớm, em kêu to như thế làm gì?”
Vừa nói dứt, anh liền mở to mắt, rồi cũng trong chốc lát:
“A!!!! Thế này, thế này là như thế nào?”
“Em làm sao biết được?” Cơn thèm ngủ của Sở Hàm đã tan biến từ lâu. Khóe mắt cô lúc này hơi đỏ, mặc dù đối với Tề Hạo la hét inh ỏi, nhưng lại với một bộ dạng sắp khóc nức nở.
Thần sắc của Tề Hạo cũng không tốt hơn là mấy, anh đang cố sức nuốt nước miếng . Sau đó nhanh chóng đi dép vội vàng chạy vào nhà vệ sinh…
Lúc tấm gương trên bồn rửa tay phản chiếu ra hình ảnh của khuôn mặt Sở Hàm, trong đầu của Tề Hạo bỗng chốc trống rỗng. Anh cho dù có giải thích như thế nào cũng không thể hiểu nổi vì sao chỉ qua một đêm, anh lại biến thành hình dạng của Sở Hàm? Anh thậm chí không biết dùng ngôn từ gì để diễn tả nỗi lòng của mình lúc này.
Còn ở bên kia, Sở Hàm cũng đi chân đất vội vàng chạy vào. Khi cô nhìn thấy mình trong gương lại biến thành bộ dạng của Tề Hạo, cô suýt nữa không thở ra hơi bất tỉnh nhân sự.