Bảy Năm Hôn Nhân

chương 37: chương 37:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Hàm đã bị bắt. Bởi vì tình tiết vụ án lớn, mà trên mình Sở Hàm lại có hiềm nghi gây án nghiêm trọng. Cho nên phía cảnh sát từ chối yêu cầu bảo lãnh trước khi xét xử của Tề Hạo.

Tề Mẫu ở trong nhà khóc hết lần này đến lần khác. Bà ấy như nào cũng không dám tin rằng, con trai của bà ấy ‘Tề Hạo’ lại làm việc gì có liên quan đến giết người. Tề phụ cũng không dám tin như thế. Nhưng cho dù bọn họ có tin hay không, đều không thay đổi được sự thực ‘Tề Hạo’ đã bị tống giam. Tề Hạo đứng ở trong nhà, anh mấy lần muốn nói ra sự việc bản thân và Sở Hàm đã hoán đổi thân thể, nhưng lời nói đến miệng lại không biết phải nói ra như thế nào. Tình trạng trước mắt đã đủ hỗn loạn rồi, anh không thể để sự việc càng trở nên gay go.

Dương Chính Nghĩa và Yến Ni cũng đã biết sự việc này, Yến Ni tức giận nói: “Đâu có thể được, đây khẳng định là âm mưu tăm tối của tên Mạc Tiểu Bắc đó, tôi đi tìm cậu ta tính sổ.” Cô ấy vùa nói xong, liền xông ra phía cửa.

Dương Chính Nghĩa giữ cô ấy lại: “Em bây giờ đi thì có tác dụng gì? Em có chứng cứ, chứng minh tất cả điều này đều do cậu ta làm không?”

Câu nói của cậu ấy, đã làm khó Yến Ni, Yến Ni sốt ruột hỏi: “Vậy anh nói xem bây giờ phải làm gì? Sở Hàm cô ấy bây giờ vẫn bị nhốt trong tù, lẽ nào chúng ta để cô ấy ngồi đó đợi chết sao?”

Dương Chính Nghĩa lặng im, cậu ấy lúc này kì thực cũng không biết phải làm như thế nào? Những chứng cứ trước mắt mà phía cảnh sát nắm giữ, toàn bộ đều không có lợi cho Sở Hàm. Điều duy nhất mà Sở Hàm có thể chứng minh là cuộc điện thoại đó, sau khi phía cảnh sát gọi đến cũng đã trở thành một số điện thoại rác.

Sự lặng im của Dương Chính Nghĩa, làm cho sợi dây mà Yến Ni liên tục kéo chặt lúc này cuối cùng cũng đã đứt. Cô chẳng ngó ngàng gì tới chạy đến bên cạnh Tề Hạo nói: “Tề Hạo, anh nói gì đi chứ. Lẽ nào cứ như thế mặc kệ Sở Hàm sao? Cô ấy là vợ của anh à, lúc trước khi hai người kết hôn, anh đã từng nói là sẽ bảo vệ cô ấy trọn cả một đời!”

Tâm trạng của Tề Hạo không hề tốt hơn chút gì so với Yến Ni. Từ lúc xảy ra sự việc đến bây giờ, anh đã một ngày đêm không chợp mắt nghỉ ngơi rồi. Thế nhưng anh không thể rối bời, Sở Hàm vẫn còn trong đồn công an, cô ấy vẫn đang đợi anh đến cứu. Nếu như anh cũng rối bời giống như Yến Ni, vậy thì Sở Hàm sẽ không có hi vọng gì nữa, Cho nên anh tuyệt đối không thể rối bời.

“Anh nói đi à, Tề Hạo!” Sự yên lặng của anh đối với Yến Ni mà nói giống như dày vò. Cô ấy đã hoàn toàn mất đi lí trí.

“Em đừng có như thế.” Dương Chính Nghĩa lúc này tiến lên phía trước ôm chặt lấy cô ấy: “Trong lòng Hạo Tử hoàn toàn không dễ chịu hơn em chút nào đâu, người bây giờ sốt ruột nhất chính là anh ấy. Em cứ dồn ép anh ấy như thế, căn bản không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, chỉ làm cho anh ấy càng thêm khó chịu mà thôi.”

“Vậy anh nói bây giờ chúng ta phải làm như thế nào?” Yến Ni vùng ra khỏi lòng cậu ấy, quay người lại nhìn cậu ấy hỏi.

Dương Chính Nghĩa không nói gì, cậu ấy vẫn chưa nghĩ ra cách gì có thể giải quyết vấn đề. Thế nhưng Tề Hạo lúc này lại nói:

“Sẽ luôn có biện pháp.”

“Tôi nhất định sẽ không để Sở Hàm đợi quá lâu trong đó.”

Anh quyết không để Sở Hàm chịu oan ức như thế, quyết không để cô một mình trong đồn cảnh sát đơn độc không ai giúp đỡ. Anh nhất định sẽ dốc sức nghĩ ra biện pháp cứu cô ra ngoài.

Thịnh An nghe nói sự việc của ‘Tề Hạo’, khi cậu ấy và Mạnh Điềm ngồi trong quán cà phê không biết phải làm như thế nào, điện thoại của Trương Chí Hoa gọi tới. Ông ấy nói với Thịnh An, ông chủ của câu lạc bộ XR đã trở về, bây giờ đang đợi ông ấy ở phòng làm việc. Thịnh An gác máy, vội vội vàng vàng hướng về phía cửa chạy ra ngoài.

Đã 3 ngày từ khi xảy ra vụ án. Mặc dù phía cảnh sát liên tục đang điều tra sự việc này, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể xóa bỏ sự tình nghi trên người Sở Hàm.

Tề Hạo bình tĩnh trở lại, anh đặt manh mổi điều tra lên người Từ Khải. Anh và Dương Chính Nghĩa điều tra ra, Từ Khải trước khi xảy ra chuyện đã từng đi qua một tiệm chụp ảnh.

Dường như nghĩ ra điều gì đó, Tề Hạo nhanh chóng cùng Dương Chính Nghĩa đi đến tiệm chụp ảnh đó. Chỉ là với nổ máy, điện thoại của Thịnh An lúc này gọi đến.

“Chị “Sở Hàm’” Thịnh An nói trong điện thoại: “Chị bây giờ đang ở đâu? Em có thứ quan trọng cần đưa cho chị.”

Tề Hạo gác máy, đi đến địa điểm đã hẹn với Thịnh An. Thịnh An đã ở đó đợi rất lâu rồi.

Tề Hạo đi tới, nhìn cậu ấy hỏi: “Làm sao thế? Thịnh An, vội vội vàng vàng gọi tôi qua đây, là có việc gì sao?”

Thịnh An không hề vội mở miệng, chỉ móc từ trong túi ra một chiếc USB đưa cho Tề Hạo. “Cái này cho chị, chị ‘Sở Hàm’.”

Tề Hạo cau mày: “Đây là?”

“Là chứng cứ Mạc Tiểu Bắc và tổng giám đốc tập đoàn Lục Vân từng giao thiệp với nhau.” Thịnh An nói.

Tề Hạo lập tức ngước đầu lên. Anh nhìn Thịnh An, dường như trong đêm khuya cuối cùng cũng đã nhìn thấy một chút ánh sáng bình minh.

“Xin lỗi chị ‘Sở Hàm’.” Thịnh An xin lỗi nói: “Em nên đưa những chứng cứ này cho chị sớm hơn một chút. Nếu như đưa cho chị sớm hơn, anh ‘Tề Hạo’ có lẽ cũng không xảy ra chuyện rồi.” Cậu ấy kì thực cũng vừa mới lấy được băng ghi hình hôm đó Mạc Tiểu Bắc ở cùng với Lý Cao vào ngày hôm nay. Thế nhưng với bản tính lương thiện, cậu ấy vẫn cho rằng bản thân mình nếu có thể lấy được những chứng cứ then chốt này sớm hơn một chút, có lẽ liền có thể giúp Sở Hàm và Tề Hạo thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn của bọn họ. Cũng không đến nỗi là cho ‘Tề Hạo’ ngồi tù.

Tề Haọ nhìn thấy được tâm tư của cậu ấy, cầm lấy chiếc USB trong tay cậu ấy nói: “Không liên quan gì đến cậu, Thịnh An, cậu đã giúp tôi một việc lớn rồi.” Chứng cứ trong tay của Thịnh An, mặc dù không xóa bỏ được sự tình nghi trên người Sở Hàm, nhưng chí ít cũng có thể chứng minh sự trong sạch của Tề Hạo.

Thịnh An cười.

Điện thoại của Tề Hạo lúc này kêu lên, là điện thoại Dương Chính Nghĩa gọi đến cho anh. Tề Hạo nhấc máy, liền nghe thấy Dương Chính Nghĩa ở đầu dây bên kia nói.

“Hạo Tử, anh suy đoán quả nhiên không sai. Trước một ngày Từ Khải xảy ra chuyện, quả nhiên có nhờ người photo một bản lại những bức ảnh mà năm đó Mạc Tiểu Bắc tông người rồi bỏ trốn.”

“Những bức ảnh đó bây giờ ở đâu?” Tề Hạo lập tức sít chặt ánh mắt hỏi.

“Toàn bộ trong tay em.” Dương Chính Nghĩa trả lời nói: “Sau khi Từ Khải giao những bức ảnh đó cho bọn họ photo, vẫn chưa kịp đi lấy, liền xảy ra chuyện rồi.”

Lòng tham không đáy như Từ Khải, mặc dù sau khi đã mở miệng chấp thuận với Mạc Tiểu Bắc sẽ đưa toàn bộ hết những bức ảnh gốc cho cậu ta, nhưng lại vẫn cứ lấy một bộ phận đi photo. Mục đích của Từ Khải rất đơn giản, chính là để về sau vẫn có thể tiếp tục uy hiếp vơ vét tài sản của Mạc Tiểu Bắc.

Chỉ là cậu ta không nghĩ tới, ngày hôm đó lại là lần cuối cùng gặp Mạc Tiểu Bắc. Lòng tham lam và không biết đủ của anh ta, cuối cùng đã làm cho anh ta mất mạng.

Tề Hạo đang định nói điều gì đó, một cuộc điện thoại đúng vào lúc này gọi tới. Tề Hạo vừa cúi đầu nhìn, chỉ nhìn thấy con số nhảy trên màn hình điện thoại chính là của Mạc Tiểu Bắc.

Tề Hạo xiết chặt ánh mắt. Anh rất nhanh ý thức được rằng, cuộc điện thoại này của Mạc Tiểu Bắc là vì cái gì.

Anh nói với Dương Chính Nghĩa ở đầu dây bên kia điện thoại một câu: “Chính Nghĩa, nếu còn không còn việc gì, tôi tạm thời gác máy nhé.”

Dương Chính Nghĩa ở đầu dây bên kia điện thoại chưa kịp phản ứng gì, Tề Hạo đã gác máy rồi.

Tề Hạo ấn vào phím nhận cuộc gọi, rất nhanh đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Mạc Tiểu Bắc.

“ ‘Chị dâu’, gặp nhau đi. Chỉ có hai người chúng ta.”

Ánh mắt của Tề Hạo hướng về phía trước, lạnh lùng nói: “Tôi đúng lúc cũng có ý nghĩ đó.”

“Vậy chúng ta gặp nhau ở nơi ở của Từ Khải đi.” Mạc Tiểu Bắc ở đầu dây bên kia nói: “Chị mấy ngày nay đều liên tục điều tra anh ta, chắc cũng biết anh ta sống ở đâu.”

Mạc Tiểu Bắc nói xong, trực tiếp gác máy.

Tề Hạo đặt điện thoại xuống, bàn tay của anh lúc này từng chút từng chút nắm chặt lại.

“Chị ‘Sở Hàm’.” Thịnh An ý thức được điều gì đó. Cậu ấy nhìn Tề Hạo hỏi: “Cuộc điện thoại thứ hai vừa rồi, là ai gọi cho chị?”

Tề Hạo không muốn Thịnh An cũng cuốn vào trong những sự việc này, liền cười gượng gạo nói: “Không có gì, Thịnh An. Vất vả cho cậu rồi, về sớm một chút đi.”

Thịnh An đương nhiên không tin vào lời anh lắm. Lúc đang cau mày nhìn anh, thì Tề Hạo lại vẫn cứ quay người đi chui vào trong xe.

Nhìn thấy Tề Hạo đã lái xe đi khỏi, Thịnh An cuối cùng bởi vì không an tâm, chặn một chiếc xe taxi bên đường lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio