"Nhã, em nhìn gì vậy?"
Nghe tiếng Nam truyền đến, An Nhã mới giật mình bối rối thu lại tầm mắt, cô mỉm cười gượng gạo: "Không có gì, chúng ta về thôi".
Kiến Thành đứng bên này đường, hơi nheo mắt quan sát An Nhã đi cùng một người đàn ông, một trước một sau bước vào xe. Người đàn ông kia lịch sự mở cửa ghế phụ cho cô ngồi vào rồi mới vòng qua ghế lái, lái xe rời đi.
Xe vừa đi khỏi, Kiệt đứng bên cạnh anh hơi thấp giọng nói: "Anh Thành, đến giờ rồi ạ".
Dương Kiến Thành gật đầu, không nói gì, vẻ mật âm u lạnh lẽo xoay người bước vào trong nhà hàng.
Thời gian này An Nhã không đi làm cho nên rất buồn chán, thỉnh thoảng cô sẽ cùng Diệp Linh ra ngoài mua sắm hoặc là đến mấy trung tâm triển lãm xem tranh nghệ thuật.
Thực ra, Diệp Linh gia cảnh rất khó khăn, từ nhỏ cha mẹ mất sớm, một mình bà ngoại nuôi cô ấy lớn lên cũng rất cực khổ, bởi vậy cho nên mỗi lần đến trung tâm mua sắm, đều là An Nhã giả vờ cái này không hợp với cô, cái kia không vừa người cô để tặng quần áo cho Diệp Linh.
Hai người chính là bạn thân suốt bao nhiêu năm, một người không phải lo lắng cơm áo gạo tiền, còn một người phải vất vả bươn chải lo toan cuộc sống... cuối cùng chẳng màng đến khoảng cách địa vị gì mà cứ thế lớn lên bên nhau.
Hôm đó là sinh nhật của An Nhã.
Cô vốn định cùng Diệp Linh đến một tiệm trà sữa ở cổng trường trung học trước đây của bọn họ, tự nhâm nhi mấy cốc trà sữa như sinh nhật mọi năm. Không ngờ vừa ra đến cổng đã thấy Nam đứng tựa vào thân xe nghịch điện thoại, hình như là đã chờ cô rất lâu rồi.
"Nhã". Thấy cô mở cửa, Nam tắt điện thoại đút vào túi quần rồi nhanh chóng đi lại, trên môi vẫn giữ một nụ cười ôn hòa.
"Anh đến lâu chưa, sao không vào nhà?"
"Anh ở đây đợi em"
"Đợi em...hả?"
"Ừ, đợi em". Nam rút ra một chiếc kẹo mút hình trái tim, đưa cho An Nhã: "Chúc mừng sinh nhật"
An Nhã lúc đầu có hơi ngạc nhiên, sau đó liền bật cười: "Lớn rồi, ai ăn kẹo mút nữa chứ"
"Anh cũng biết em không thích ăn kẹo mút nữa cho nên đã chuẩn bị sẵn một phòng ở Hồng Lâu rồi, em có thể đến đó cùng anh không?"
An Nhã ban đầu định lắc đầu từ chối, tuy nhiên nhìn ánh mắt ngập tràn chờ mong của Nam như vậy, lại cảm thấy người đàn ông này đã mất công đợi cô rất lâu, rút cục cô đành nói: "Đợi em gọi một cuộc điện thoại"
"Em bảo cậu ấy cùng đến luôn nhé. Bây giờ anh với em qua đón"
Ngón tay đang bấm điện thoại của An Nhã chợt khựng lại: "Anh biết em có hẹn với Linh à?"
"Muốn theo đuổi một người thì cũng phải bỏ tâm huyết ra tìm hiểu về người đó chứ. Huống hồ anh còn có bậc phụ huynh hậu thuẫn. Thói quen sinh nhật năm nào cũng đến tiệm trà sữa của em và Linh, anh làm sao có thể không biết".
"Xem như anh lợi hại". An Nhã cười cười, gọi cho Diệp Linh một cuộc điện thoại, sau đó ba người cùng nhau đến Hồng Lâu.
Hồng Lâu thật ra là nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố. Nơi đây về cơ bản là địa điểm xã giao của những người có địa vị và các thành phần có tiền trong xã hội. Bên trong được thiết kế giống như một quán trà của Nhật Bản, mỗi ô rộng bằng một gian phòng, được ngăn cách với nhau bằng một tấm ván cách âm, bên ngoài có rèm cửa che khuất.
Ba người đến một phòng trà đã đặt trước. Trong phòng, Nam đã để sẵn một chiếc bánh gato ba tầng cùng một bó hoa cẩm tú cầu rất lớn. Diệp Linh bấm tay cô nói khẽ: "Soái ca thế này, cậu không nhanh tay tóm lấy, dễ bị hốt đi lắm đấy".
An Nhã cười cười: "Mình chờ cậu có bạn trai trước".
Diệp Linh nhìn quanh căn phòng một lượt, ánh mắt không giấu nổi hạnh phúc: "Mình nói cho cậu biết một bí mật, mình mới nhận lời Cường rồi"
"Cường? Cái người cậu mới quen được ba tháng đấy hả?"
"Đúng thế. Mình thấy anh ấy rất tốt"
"Nhưng cậu còn chưa hiểu gì về người ta".
Hai người vừa nói đến đây thì Nam bỗng nhiên lên tiếng: "Nhã, lại đây thắp nến đi".
An Nhã chậm rãi tiến lại, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh".
Ba người ngồi trong phòng, vừa ăn uống vừa trò chuyện rất lâu. Một lát sau đó, An Nhã cùng Diệp Linh mở cửa đi tới phòng vệ sinh, không ngờ lúc qua hành lang lại đụng mặt một người.
"Cường".
Người đàn ông tên Cường kia đang chuyên tâm nghe điện thoại, thấy có người gọi tên mình liền ngoái đầu lại, sau đó nói thêm vài ba câu với đầu dây bên kia rồi cúp máy, bước nhanh về phía Diệp Linh.
"Linh, sao em lại ở đây?"
"Hôm nay là sinh nhật của Nhã, bọn em đến đây chơi một chút"
Cường liếc nhìn An Nhã, đáy mặt chợt lóe lên vài tia phức tạp. An Nhã dù cảm thấy con mắt anh ta nhìn mình có chút không tự nhiên, tuy nhiên cô vẫn lịch sự mỉm cười, gật đầu một cái.
"Anh đến đây làm gì vậy?"
"Anh tiếp khách ở đây. Vừa tiếp xong rồi".
An Nhã hơi ngẩng đầu: "Vậy mời anh đến phòng tham gia cùng tụi em cho vui"
"Được"
Ở trong phòng, hai người đàn ông uống bia, An Nhã cùng Diệp Linh trò chuyện với nhau, Cường thỉnh thoảng bâng quơ liếc về phía cô, đáy mắt ngập tràn tình ý. Không hiểu sao An Nhã cứ có cảm giác anh ta là kiểu người không hề đáng tin một chút nào, lại có lai lịch rất mờ mịt. Cứ như vậy cho đến gần mười rưỡi đêm bọn họ mới rục rịch mới ra về. Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp chuyện.
Nam ra sảnh lớn thanh toán tiền trước, còn Cường hình như uống hơi say, cho nên lúc bước ra hành lang vô tình va vào người phục vụ, khay rượu trên tay phục vụ sóng sánh rồi đổ ra ngoài, không ngờ đúng lúc đó lại có một thanh niên đi qua, thành ra cũng bị rượu bắn lên áo.
"Con bà chúng mày, không có mắt à?"
"Anh Đạt em xin lỗi, xin lỗi". Người phục vụ rối rít dùng khăn tay lau đi vết ố trên áo sơ mi đắt tiền của người đàn ông tên Đạt kia. Hắn mặc một bộ quần áo được cắt may tỉ mỉ, tóc nhuộm màu đỏ rực, giày da bóng lộn, có nhìn thế nào cũng cảm thấy người đàn ông đó là kiểu công tử lắm tiền hống hách. Hắn giơ chân đạp một phát vào người phục vụ, khiến anh ta lảo đảo ngã xuống đất, khay đồ trên tay cũng rơi xuống, mấy chiếc cốc thủy tinh vỡ tan tành, tạo thành những tiếng động vô cùng đinh tai nhức óc.
Mấy người ở căn phòng bên cạnh bị tiếng động này thu hút, tụm lại ở hành lang xem kịch hay. Không biết Đạt có thân phận thế nào, chỉ cần nhìn thấy mọi người trong tiệm trà này không một ái dám ra tay can ngăn là đủ hiểu anh ta thuộc kiểu người không dễ chọc vào rồi.
"Mày, mày là thằng cố tình va vào nó để rượu đổ vào người tao phải không?". Đạt túm cổ áo Cường, mắt trợn trừng đe dọa.
"Xin lỗi, tôi không cố ý"
"Không cố ý con bà mày". Đạt vung nắm đấm, đấm một phát rất mạnh vào mặt Cường, chỉ một lát sau, cả khuôn mặt anh ta liền bầm tím.
"Mày nói xem, áo của tao định thế nào? Thứ mạt hạng như mày có đủ tiền đền không? Mẹ kiếp, mới vừa ra ngoài chơi đã gặp thứ rẻ rách, bẩn áo thì ông chơi thế đéo nào được nữa". Hắn buông cổ áo, ném bịch một cái Cường xuống đất, sau đó ra hiệu cho đàn em lên đấm đá anh ta túi bụi.
Diệp Linh xưa nay vẫn luôn là người nhát gan, cô chạy lại mấy lần nhưng đều bị đám vệ sĩ kia đẩy ra, sau cùng chỉ dám đứng một bên bịt miệng khóc. An Nhã thấy cảnh này liền nhíu mày, cô nhìn Cường mình đầy máu me dưới nền gạch rồi lại nhìn người đàn ông kia, sau cùng An Nhã lên tiếng:
"Này, người ta đã nói là không cố ý rồi. Tại sao còn đánh người ta"
Đạt đang đút tay vào túi quần nhếch môi nhìn người bị đánh, nghe thấy câu này liền ngoái đầu về phía An Nhã. Ở trong tiệm trà này, phụ nữ hắn đã gặp không ít, cô nào cũng mặt hoa da phấn nhìn đến ngán rồi, hôm nay gặp được một cô gái xinh đẹp kiểu thuần khiết như vậy, tất nhiên là ánh mắt anh ta liền sáng rực lên:
"Bạn trai của cô em à?"
"Không. Bạn trai của bạn tôi"
"Hay là thế này đi. Đêm nay cô em đi với anh, anh tha cho nó, thế nào?"
An Nhã nhìn Cường vẫn đang quằn quại giơ tay che đầu, xung quanh mấy người đàn ông thi nhau dẫm đạp, rồi lại nhìn Diệp Linh đang run rẩy bên cạnh, nước mắt đầm đìa trên mặt, cô hít sâu một hơi, chậm rãi trả lời:
"Tôi nói cho anh biết, nếu không ngừng tay lại, tôi sẽ báo công an"
"Làm ơn báo nhanh hộ anh cái. Công an toàn thành phố A này, đứa nào dám đụng đến ông đây?"
Một người đàn ông tốt bụng đứng sau An Nhã, khẽ nói: "Em gái, đừng chọc vào bọn họ. Con trai của cục phó trong bộ công an đấy, mau đi đi".
Ngón tay đang bấm điện thoại của An Nhã lập tức cứng lại. Cô hít sâu một hơi, cục phó bộ công an thì cục phó bộ công an, cô không tin trên đời này không tồn tại luật pháp. Nghĩ đến đây, cô kiên quyết bấm nút gọi, không ngờ điện thoại còn chưa kịp kết nối đã bị người ta giật mất.
"Làm cái gì vậy?"
Đạt cầm điện thoại An Nhã trên tay lắc lắc, sau đó liếc mắt ra hiệu, hai tên đứng sau anh ta lập tức tiến đến xốc nách An Nhã.
"Cô em, đêm nay đi theo anh, ngày mai báo công an thêm tội cưỡng bức cũng chưa muộn". Hắn tiến lại gần, đưa tay sờ sờ lên gò má của An Nhã, sau đó quay đầu nói với mấy tên vệ sĩ đứng cạnh: "Đưa cô ta đến phòng tao".
"Buông ra, buông ra". An Nhã túm lấy tay Diệp Linh, vùng vằng hét lên. Mấy người đứng gần đó thấy cảnh tượng như vậy cũng nhanh chóng tản ra, dường như mọi người gặp chuyện này đã thành quen, hoặc là thế lực của Đạt lớn đến nỗi không một ai, kể cả quản lý ở đây cũng không dám đụng.
An Nhã cố gào thật to, chỉ hy vọng Nam ở ngoài kia có thể nghe thấy, tuy nhiên ở đây không gian quá lớn, thành ra cách một quãng đã không nghe thấy bên này xảy ra chuyện gì. Cô cứ bị lôi đi xềnh xệch như thế, Diệp Linh vừa khóc vừa chạy theo, khi đi qua một phòng trà ở đầu hành lang, bỗng nhiên có một tiếng người truyền đến.
"Dừng lại".
Cả Đạt lẫn mấy tên vệ sĩ của hắn ta lập tức ngừng lại.
Vì vị trí chiếc bàn kia quá tối, lại bị ngăn cách bởi một tấm rèm nên An Nhã không thể nhìn thấy người ngồi phía bên trong là ai, cô cố gắng nheo mắt, trong lòng hy vọng mãnh liệt người đó là Dương Kiến Thành. Chỉ cần có Dương Kiến Thành, là ai cô cũng không sợ.
"Mẹ kiếp. Đứa nào dám ra lệnh cho ông đây?". Đạt hùng hùng hổ hổ, ngang ngược xông vào bên trong, khi hắn ta đẩy tấm rèm ra, sắc mặt liền tái mét.
"Anh... anh...". Hắn vừa mới lắp bắp nói đến đây thì người liền bắn đi xa mấy mét, có lẽ bị một ăn một phát đạp không hề nhẹ.
"Mẹ kiếp. Mày nhất định chán sống rồi". Lôi bước ra từ sau tấm rèm, phủi phủi tay: "Mày chửi tao, tao cùng lắm là bẻ cái hàm răng chó của mày. Nhưng mày chửi anh Thành... chậc chậc..."
Anh Thành!!! Dương Kiến Thành. Đúng là anh rồi!!!
Hai tên vệ sĩ đang xốc nách An Nhã nghe thấy hai chữ Anh Thành liền run như cầy sấy, bàn tay không kìm được lẩy bẩy buông cô ra, hai chân bọn hắn mềm nhũn, tưởng chừng còn suýt chút nữa tè ra quần.
Đạt vừa quỳ vừa bò trên nền gạch, lết tới trước bàn: "Anh Thành, em xin lỗi. Em không biết là anh, em không biết. Em có mắt như mù. Xin anh tha cho em"
Người phía bên trong tấm rèm chậm rãi đứng dậy, bóng dáng cao lớn ngập tràn sát khí khiến cả khoảng không gian bỗng sặc máu tanh. Giây phút đó, không hiểu sao trái tim An Nhã lại đập điên cuồng trong lồng ngực, một cảm giác hồi hộp lẫn vui mừng cứ như một cơn cuồng nộ không ngừng xông lên đại não cô, từng sợi dây thần kinh căng ra cao độ. Hai tháng rồi không gặp, cũng không nghe bất cứ tin tức gì của anh ta, dù rất nhiều lần cô đến tiệm cafe Gió Đông ngồi thẫn thờ chờ một thứ gì đó rồi lại nhanh chóng rời đi, trong lòng thật sự không thể phủ nhận được một điều rằng: cô rất mong được gặp lại Dương Kiến Thành.
Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, quần tây đen bước ra khỏi vùng tối, ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa đạm bạc liếc qua người An Nhã, một lát sau mới chậm rãi mở miệng:
"Tha chuyện gì?"
"Em không biết là anh ở trong đó, em lỡ miệng. Sau này không dám nữa, anh tha cho em một lần thôi"
"Được"
Đạt không ngờ được Thành gật đầu đồng ý nhanh đến vậy, trán hắn ướt đẫm mồ hôi, rối rít cảm ơn: "Cảm ơn anh Thành, cảm ơn anh"
"Tao cho mày mười giây, mày lăn bao xa được thì lăn. Hết mười giây...". Kiến Thành nói đến đây, Lôi liền rút ra một khẩu súng, lặng lẽ tháo chốt an toàn: "Súng không có mắt".
"Anh Thành...em"
"Chín... Tám".
Kiến Thành đút tay vào túi quần, dửng dưng không nói gì, Lôi đứng bên cạnh, thản nhiên đếm số.
Đạt mặt mày trắng bệch như tờ giấy, vội vội vàng vàng lết dậy, cùng hai tên vệ sĩ quay đầu chạy như bay ra khỏi hành lang. Chỉ có điều bọn chúng chưa kịp mất dạng thì một viên đạn đã găm thẳng vào bắp chân của Đạt, máu bắn ra tứ phía, văng lên tường, hắn khuỵu xuống ôm chân gào thét như heo bị chọc tiết.
An Nhã thấy cảnh này không phải lần đầu cho nên cũng chỉ hơi kinh hoảng một chút, tuy nhiên Diệp Linh đứng bên cạnh đã sợ hãi đến nỗi sắp ngất xỉu tới nơi. Mấy người ở các gian phòng bên cạnh ban nãy vừa tụ tập xem trò hay, bây giờ ai nấy đều trốn chui trốn lủi trong phòng, đến thở mạnh cũng không dám nữa. Khỏi phải nói, tất cả mọi người ở đây đều tự biết rằng: Dương Kiến Thành hành động đặc biệt khủng bố, cách tốt nhất là nên né ra xa thì hơn.
Kiến Thành lười biếng xoay người đi vào trong phòng, đi được hai bước dường như chợt nhớ ra điều gì, anh nghiêng đầu quay lại với Lôi: "Cắt gân tay hắn đi".
Sau đó bước qua tấm rèm, đi thẳng.
Tên Đạt kia vẫn ôm chân nằm lăn lộn, khi nghe Kiến Thành nói vậy chỉ có thể mở to mắt tuyệt vọng. Dương Kiến Thành xưa nay chỉ nói một, chưa từng nói hai, bây giờ dù có quỳ lạy van xin đến đầu rơi máu chảy cũng đều vô nghĩa.
Mấy người đàn em của Lôi đi đến, lôi xềnh xệch Đạt ra ngoài. Khi hắn vừa đi khỏi đó thì Nam cũng thanh toán xong, anh ta vội vã chạy đến trước mặt An Nhã, lo lắng nắm vai cô:
"Nhã, có chuyện gì vậy? Linh sao thế?"
An Nhã lắc đầu: "Không sao, xảy ra chút chuyện hiểu nhầm thôi. Anh có thể vào trong kia, cùng bọn em đỡ Cường đi ra được không?"
"Được, em đợi anh ở đây"
Khi An Nhã đi qua căn phòng kia lần nữa, mặc dù đứng bên ngoài này không thể nhìn ra được cảnh tượng gì bên trong, tuy nhiên cô cảm nhận được rất rõ ràng một ánh mắt sắc như dao từ trong đó chiếu thẳng lên người mình, sống lưng bỗng nhiên trở nên lạnh toát.
Dương Kiến Thành, đây là lần thứ ba anh ta cứu cô. An Nhã thật sự rất muốn nói một câu cảm ơn, thế nhưng cô lại đứng chần chừ hồi lâu, thực lòng không dám bước vào căn phòng đó nửa bước. Thế giới của anh ta màu đen, sặc mùi máu tanh, thế giới của cô màu trắng, êm ả yên bình, giữa hai người luôn luôn tồn tại một khoảng cách không thể nào phá vỡ.
Nam đỡ Cường đi tới, thấy An Nhã đứng thần người trước cửa phòng, anh đi đến gần phía cô, một tay nắm lấy tay An Nhã, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Nhã, chúng ta về thôi"