Sáng sớm ngày hôm sau, An Nhã cùng đoàn người của Dương Kiến Thành xuất phát đến bến cảng.
Đây là bến cảng riêng của bang Hồng Dã ở phía tây nam của thành phố A. Thoạt nhìn nơi đây chỉ có mấy trăm côngtenơ xếp ngay ngắn thẳng hàng và mấy chục chiếc thuyền lớn neo đậu như những bến cảng bình thường, tuy nhiên nếu để ý quan sát kỹ sẽ thấy xung quanh nơi này được lắp rất nhiều camera hồng ngoại, và những người công nhân đang làm việc cũng không có dáng vẻ chất phát đặc trưng mà điệu bộ ai ai cũng đều rất nhanh nhẹn, sắc bén.
An Nhã thầm nhủ trong lòng: Quả nhiên là ngụy trang vô cùng tốt.
Lần này đi biển, Kiến Thành chỉ dẫn theo hơn năm mươi người, bọn họ chia nhau ra lên bốn chiếc thuyền lớn, đúng bảy giờ sáng nhổ neo ra khơi.
An Nhã đứng trên mũi thuyền lặng im nhìn thành phố A dần dần lùi vào sâu trong màu xanh bạt ngàn của đại dương, lẳng lặng thở dài một tiếng. Cô chưa bao giờ đi biển, cũng từng trải qua cảm giác lênh đênh nhìn đâu cũng thấy chỉ toàn nước là nước, bốn bề mênh mông vô tận như vậy. Bất giác trong lòng không kìm được lại nhớ đến câu nói của Kiệt hôm qua: "Nếu bị tập kích, chúng ta chắc chắn chết mất xác".
Chết ở đại dương, quả thật đến xác cũng không còn nữa.
Đúng lúc đó, một bàn tay bỗng nhiên vòng qua ôm lấy eo cô, mùi hương thơm riêng biệt của người đàn ông ấy hòa theo làn gió, lướt qua mũi An Nhã. Kiến Thành tựa cằm vào đỉnh đầu cô, trầm trầm cất giọng:
"Hối hận rồi à?"
"Không". Ngửi thấy mùi hương của anh, bỗng nhiên sự bất an trong lòng cô lại đột ngột tan đi, thay vào đó là cảm giác an tâm hơn rất nhiều. Anh giỏi giang như vậy, đi theo anh, sợ gì chết chứ?
An Nhã nhẹ nhàng trả lời: "Sợ gì chết chứ?"
Anh hơi mỉm cười: "Nếu tôi chết, nhất định sẽ mang em đi theo"
"Anh bá đạo thật đấy"
"Bây giờ em mới biết à?"
Cô nhìn cánh chim bay xa xăm cuối chân trời, khẽ mấp máy nói một câu rất nhỏ, nhỏ đến mức dường như không biết anh đứng bên cạnh có thể nghe thấy được hay không: "Đã biết từ rất lâu rồi"
Buổi tối, sau khi ăn xong, mấy người trên tàu tụ tập đánh bài, Kiến Thành chỉ tĩnh lặng ngồi yên trong phòng nghỉ chăm chú nghiên cứu bản đồ trên biển. An Nhã pha cho anh một ly cafe nóng, nhẹ nhàng đặt lên bàn:
"Chúng ta đã đi được bao xa rồi?"
"Gần bảy trăm hải lý"
Kiến Thành hơi ngẩng đầu lên nhìn cô, đầu mày khẽ nhíu: "Em ngủ trước đi"
Cô hơi gật đầu, sau đó bước đến bên giường nằm xuống, tiện tay cầm một cuốn sách ở gần đó giơ lên đọc, không làm phiền anh nữa.
Tủ sách trong khoang tàu này hầu hết cũng đều là sách về quân sự và kinh nghiệm đi biển, tất cả được sắp xếp gọn gàng hệt như giá sách trong phòng làm việc của Kiến Thành ở công ty Minh Dã. An Nhã vừa đọc, thỉnh thoảng lại vừa quay sang nhìn anh, dường như không thể tin một người thích đọc những loại sách thế này lại là người hai tay vấy đầy máu và tội ác.
Dưới ánh đèn vàng của bàn làm việc, người đàn ông mặc áo sơ mi đen, gương mặt anh tuấn đang chăm chú cầm bút đánh dấu gì đó vào tấm bản đồ, từng điệu bộ nhíu mày, từng nét bút anh viết đều mang theo ngàn vạn quyến rũ, ngàn vạn phong tình, tựa hồ như một bức tranh đẹp đẽ nổi bật giữa khoang tàu nhàn nhạt đơn điệu lênh đênh trên biển khơi.
Bấy giờ An Nhã mới phát hiện ra rằng: dù toàn thân anh chìm trong bóng tối nhưng đôi mắt sáng ngời của anh thì không lẫn đi đâu được, dẫu anh có mặc sơ mi đen, toàn thân đầy màu đen nhưng ở Dương Kiến Thành, cô vẫn cảm nhận được một điều gì đó không đúng lắm. Cô không biết phải diễn tả như thế nào, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy từ trong sâu thẳm một nơi nào đó, trên người anh vẫn phát ra một vầng hào quang đàng hoàng chính trực mà thôi.
Cô mải mê nhìn anh rồi ngủ thiếp đi lúc nào không rõ. Cho đến gần sáng, đột nhiên bên tai An Nhã vang lên tiếng người nói:
"Đại ca, phát hiện ra có tàu lớn cách chúng ta hơn ba hải lý. Theo như em tính toán lịch trình của bọn Búa Sắt, thì khả năng lớn tàu kia là của chúng"
"Thông báo với bốn tàu còn lại, chuẩn bị vũ khí"
"Vâng"
Khi Lôi đi rồi, An Nhã mới lồm cồm bò dậy, hơi lo lắng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Lát nữa em đừng ra ngoài, ở yên trong này"
Nói rồi, không chờ cô trả lời, Kiến Thành dứng dậy, lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra một khẩu súng, dắt vào thắt lưng rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài hiện tại đã bắt đầu hửng sáng, mặt trời như một quả cầu lớn màu đỏ rực chậm chạp nhô lên từ phía đường chân trời, đem một chút ánh bình minh tươi đẹp soi vào tầm mắt của An Nhã.
Cô nhìn qua ô cửa sổ nhỏ trong khoang tàu, thấy mấy người của Kiến Thành bận rộn lắp đặt vũ khí và phân chia nhau vị trí của mình, chuẩn bị cho cuộc chạm trán sắp tới với bang Búa Sắt.
Một lát sau đó, từ trong màu xanh mênh mông của đại dương từ từ hiện ra mấy con tàu lớn, trên mũi treo mấy lá cờ có hình hai chiếc búa đan vào nhau, xung quanh bụng tàu đều có các ô cửa nhỏ được ngụy trang để chứa đại bác.
Ở căn phòng phía ngoài vọng ra tiếng nói chuyện qua bộ đàm bằng tiếng anh: "Tàu phía trước thuộc quốc gia nào?"
"Các anh là ai?"
"Chúng tôi là cảnh sát biển quốc tế".
An Nhã hơi giật mình, bấy giờ cô mới để ý trên tàu của mình có một lá cờ in hình mấy ngôi sao đã được treo lên từ lúc nào. Chẳng lẽ, Kiến Thành muốn lừa bọn Búa Sắt, giả làm cảnh sát biển sang tận tàu của bọn chúng thăm dò một chuyến.
Kế hoạch này quá mạo hiểm.
Thế nhưng cô lại không thể phủ nhận được một điều rằng: dù mạo hiểm nhưng lại là cách tốt nhất để tăng khả năng lấy được số ma túy kia toàn vẹn và giảm thiểu thiệt hại tàu chiến của bọn họ đến mức thấp nhất.
Bộ đàm ở khoang phía ngoài tiếp tục vang lên một giọng nói: "Chúng tôi chỉ là tàu chở hàng từ Trung Mỹ đi qua hải phận này thôi"
"Dừng lại, chúng tôi yêu cầu kiểm tra"
"Các anh có gì để chứng minh mình là cảnh sát không?""
Lúc này, đám đàn em của Kiến Thành đã thay hoàn toàn đồ đen trên người bằng bộ đồ xanh rằn ri cùng mũ nồi của hải quân, vai đeo súng AK cải tiến. Kiến Thành vai đeo hàm bốn sao, chân đi bốt khỏe khoắn, ung dung đứng ra trước mũi tàu, nói qua loa phát thanh:
"Đề nghị dừng tàu, kiểm tra"
Bọn Búa Sắt nhìn thấy bên này có bốn tàu chiến cực kỳ hiện đại, người trên tàu cũng đồng loạt ăn mặc quân phục của cảnh sát biển, tuy vẫn có một chút nghi ngờ nhưng rút cục vẫn phải xoay bánh lại dừng lại.
Một tên ghé vào tai người cầm đầu tên Jordan nói: "Đại ca, chúng ta nên làm gì. Chẳng lẽ để kiểm tra như vậy?"
"Hàng đã được cất hết trong khoang ngầm rồi. Lát nữa tùy cơ hành sự. Nếu đút lót cho chúng ít vàng mà vẫn không cho qua, thì giết hết"
"Tàu chiến của chúng thuộc loại cực kỳ hiện đại, không thể làm bừa được"
"Tao lạ gì đám cảnh sát biển này. Được quốc tế trang bị cho vũ khí tốt nhưng chinh chiến thì ngu như lợn, đứa nào chẳng thích nhàn nhã mà lại có tiền mang về"
"Vâng, đại ca. Để em đi chuẩn bị"
Sau khi tàu của bang Búa Sắt dừng lại, năm tàu của Kiến Thành tiến lên thêm một chút, sau đó bắc một cây cầu nhỏ bằng ván gỗ lớn để đi sang tàu bên kia.
Kiến Thành thong dong đi trước, vẻ mặt lạnh lẽo như tảng băng. Bọn Jordan tuy mặt mày hồ hởi đón tiếp nhưng ánh mắt vẫn cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của mấy người bên này, bàn tay lúc nào cũng đặt ở ngang hông, vị trí dễ rút súng ra nhất.
"Anh cảnh sát, chúng tôi chỉ là người chở hàng cho thương nhân, cứ nửa tháng đi qua đây một lần. Bọn tôi làm ăn lương thiện"
"Lương thiện hay không, kiểm tra mới biết được"
Jordan rút ra một điếu xì gà, đưa đến trước mặt Kiến Thành, nói: "Bọn tôi vận chuyển ô tô đến Việt Nam thôi. Anh cảnh sát, mời dùng thuốc"
Kiến Thành im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nhận lấy điếu thuốc của Jordan, hắn hiểu ý, liền liếc mắt ra lệnh cho đàn em chuẩn bị một ít vàng đem lên.
"Chúng tôi lênh đênh kiếm cơm cũng không dễ dàng gì. Hôm nay tình cờ gặp mặt, chúng tôi có ít lương thực đem từ Trung Mỹ sang, cũng không phải đặc sản gì, các anh đi tuần trên biển vất vả rồi, có chút tấm lòng tặng các anh"
Nói rồi, một tên đàn em mang một cái túi dù lên, đưa cho Jordan, hắn cầm lấy mở ra một kẽ nhỏ đủ để cho một mình Kiến Thành nhìn thấy, trong suốt quá trình này Jordan cũng không quên thăm dò biểu cảm trên gương mặt của vị cảnh sát biển trẻ tuổi mà vai đã đeo đến hàm có bốn sao kia.
Kiến Thành nhìn vào trong túi, thấy một ít kim loại phát ra màu vàng lấp lánh, khóe miệng liền nhếch lên: "Lương thực này không tệ nhỉ?"
"Vâng, vâng. Đồ được đem từ Trung Mỹ sang thôi". Jordan giơ túi vàng đưa cho Kiến Thành, nói: "Đều là người đi biển cả, mong anh nhận chút tấm lòng nhỏ của chúng tôi"
"Lương thực thì nhận, nhưng tàu thì vẫn phải kiểm tra". Kiến Thành thản nhiên vỗ vỗ vai Jordan, ung dung nói: "Yên tâm, làm đúng thủ tục thôi"
Mặt mày tên Jordan liền trở nên cực kỳ khó coi, hắn im lặng chừng vài giây rồi cố gắng nặn ra một nụ cười gian xảo: "Được, được. Mời anh kiểm tra"
Đoàn người của Kiến Thành kiểm tra hết các khoang tàu, khi xuống đến khoang hàng dưới đáy, chỉ thấy một đống ô tô được bọc kỹ lưỡng và xếp gọn gàng trong các thùng gỗ cỡ lớn.
Anh khoát khoát tay: "Mở thử một cái ra xem đi"
Jordan cau mày, hắn liếc mắt cho một tên vệ sĩ đứng cần đó dùng xà beng để mở. Nắp thùng gỗ vừa mở ra, Lôi lạnh lùng bước tới, mở cửa xe rồi cầm dao rạch một đường vào ghế lái, tốc độ nhanh đến mức bọn Jordan còn chưa kịp phản ứng gì thì một đống ma túy thô từ sau lớp da bọc ghế đã đổ ào ra ngoài.
Kiến Thành gầm lên: "Rút súng"
Đám đàn em của anh đang vác sẵn súng trên vai, còn tay bọn Jordan mới chỉ đặt ở ngang hông, thành ra tốc độ rút súng của bên Kiến Thành vẫn nhanh hơn một bậc, chỉ trong chớp nhoáng bên địch đã bị bắn trọng thương không ít.
Jordan phản ứng cũng cực kỳ nhanh nhẹn, hắn xoay người núp vào sau một thùng gỗ chứa xe hơi, bắn xối xả về phía bên này.
An Nhã nghe thấy tiếng súng nổ từ tàu của bọn Búa Sắt vọng ra, trái tim liền nhảy nhót loạn lên trong lồng ngực. Ở bên này chỉ có cô và A Mạc, còn lại tất cả mọi người đã sang tàu bên kia, bây giờ không biết bên đó như thế nào rồi, có ai bị thương không?
Đúng lúc đang không biết phải làm thế nào thì cô đột nhiên thấy có một đám người từ trên căn phòng nhỏ ở nóc tàu của bọn Jordan chạy xuống, có lẽ nhóm người này lúc trước đã ẩn mình tại đó, chờ thời cơ phục kích người của Kiến Thành từ phía sau lưng. An Nhã vội vàng chạy ra khỏi phòng nghỉ, hét lên với A Mạc:
"Mau, có một nhóm đánh úp"
A Mạc nhìn về phía tàu kia, thấy mấy bóng người di chuyển nhẹ nhàng như báo chuẩn bị săn mồi, liền đứng dậy cầm súng lao ngay sang bên đó. An Nhã cũng chạy theo.
A Mạc sống ở rừng núi đã quen, anh ta lẳng lặng bước theo sau đám người kia mà không hề phát ra một tiếng động nào, sau đó hung bạo giơ một tay kẹp chết một tên, tay còn lại cầm súng giảm thanh bắn nốt tên bên cạnh.
Tên thứ ba vừa định giơ dao găm bổ về phía A Mạc khi anh ta còn bận xử lý hai tên kia thì bỗng nhiên thấy sau lưng có một vật nhọn lạnh toát dí vào:
"Đứng im, chỉ cần mày bước thêm một bước, con dao này sẽ lấy mạng mày"
A Mạc nghe giọng nói này liền ngoái đầu nhìn lại, thấy An Nhã đang cầm một chiếc que nhỏ bằng nhựa dí vào lưng tên thuộc hạ của Jordan, hắn ta không thể quay người lại nên không hề phát hiện ra thứ đang đe dọa hắn không phải là dao hay vũ khí gì nguy hiểm cả.
A Mạc liếc mắt một cái ra hiệu với An Nhã rồi cầm súng giảm thanh nhanh như cắt lấy mạng tên còn lại. Anh ta học theo Dương, giơ một ngón tay cái lên rồi cố gắng bập bẹ nói mấy từ Việt Nam đã học được:
"Chị dâu, ngầu lắm"