An Nhã hít một hơi dài rồi nhắm mắt nhảy xuống đại dương, cả cơ thể lúc đầu bị sóng dữ nhấn chìm, sau đó lại từ từ được một dòng nước đẩy lên phía trên.
Thân thể cô trôi dập dềnh như một chiếc lá trong dòng nước cuồn cuộn, cứ lên rồi lại xuống, trồi khỏi mặt nước rồi lại bị chìm nghỉm, lồng ngực như có một tảng đá vô hình đè nặng như muốn nổ tung, nơi trái tim đau đớn như bị ai khoét ra.
Cô cố gắng mở mắt nhưng chỉ thấy một màu đục ngầu của nước biển, hai hốc mắt bị nước muối vào liền trở nên cay xè, miệng muốn lẩm bẩm gọi một chữ "Thành" cũng không sao phát âm ra được. Rút cục, An Nhã chỉ có thể dùng tay quờ quạng, chỉ hy vọng ông trời rủ lòng thương một lần cuối cùng, ban cho họ một phép màu kỳ diệu, để đến khi nhắm mắt xuôi tay vẫn có thể ở bên cạnh nhau.
Bão biển nói đến là đến, nói đi là đi, đến rất nhanh và đi cũng rất vội vã, chẳng mấy chốc bốn chiếc tàu biển đã cưỡi sóng vượt bão ra khỏi vùng nguy hiểm, từng hạt mưa rơi trên đại dương nhỏ dần rồi dứt hẳn, mấy tia nắng cuối chiều cũng cố sức xuyên ra khỏi mấy đám mây đen còn sót lại, yếu ớt soi sáng xuống mặt biển.
Ông trời dường như có thể nghe thấu nỗi lòng của An Nhã, khi cô bị một con sóng lớn đánh dạt ra phía xa thì bỗng nhiên va phải một vật gì đó. Cô cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng của mình nắm lấy vật ấy, cuối cùng phát hiện ra đó là một cơ thể người. Người này có phải là Thành của cô không? Là Thành phải không? Dương Kiến Thành???
Cả người An Nhã như có một luồng điện dội đến, khi đó chỉ vì suy nghĩ người ấy là Kiến Thành mà cô như được tiếp thêm muôn vàn sức lực, vội vội vàng vàng lôi người ấy trồi lên mặt biển. Lúc mắt có thể mở ra, khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông cô yêu gần ngay trước mặt, chân thật đến nỗi cô có thể nhìn thấy cả cái nhíu mày quen thuộc của người ấy, chỉ là... sắc mặt anh đã trắng bệch cả rồi.
Không!!! Anh không thể chết!!!
Cô hít sâu một hơi rồi hôn lên môi anh, dù anh không còn thở cũng phải thử hô hấp nhân tạo bằng mọi cách, dù người anh đã lạnh lắm rồi nhưng cô vẫn muốn chạy đua với tử thần một lần...
An Nhã vừa khóc vừa hô hấp nhân tạo cho Kiến Thành, trong lòng thầm khấn trời phật: xin anh đừng chết. Thành... xin anh đừng chết!!!
Mặt biển dần dần trở nên tĩnh lặng, hai người trôi nổi trên biển nhờ một dòng hải lưu nóng đẩy lên, người con gái cứ ngửa đầu lên hít thở không khí rồi lại há miệng hô hấp nhân tạo cho người đàn ông kia, cứ như thế không ngừng không nghỉ, đến trời đất cũng phải cảm động trước sự kiên trì cố chấp của An Nhã.
Một lát sau đó, cả cơ thể lẫn tinh thần của cô đã không còn một chút sức lực nào để có thể cầm cự được nữa, trái tim cũng hoàn toàn rơi vào nỗi tuyệt vọng tột cùng. An Nhã ngửa mặt lên trời, một giọt nước mắt cuối cùng trượt xuống từ khóe mi, cô lẳng lặng chấp nhận buông xuôi, cùng Kiến Thành chìm vào trong đáy biển.
Đúng lúc hai người vừa ngụp xuống dưới mặt nước thì bàn tay cô liền có một lực lớn kéo lại, sau đó bị lôi lên mặt nước. An Nhã đến cái gì cũng chưa kịp nhìn đã thấy bờ môi mình bị ai đó miết mạnh, hôn điên cuồng đến mức khoang miệng cô chẳng mấy chốc đã sặc mùi máu tanh.
Dương Kiến Thành!!!
Anh hôn chừng mười giây mới chịu buông tha cho cô, sau đó ngoảnh đầu ho sặc sụa, ho ra một ngụm nước lớn. Cái người này thật là, trong hoàn cảnh này mà vẫn hôn cô trước, sau đó mới nghĩ đến chuyện hít thở sao?
"Tại sao em lại ngốc như vậy? Tại sao lại chết theo tôi?"
Kiến Thành siết mạnh cô vào trong lòng, cả người dù đã cạn kiệt sức lực nhưng vẫn cố chấp ôm cô, họ không biết rõ mình có thể sống được thêm một phút hay là ba mươi giây, chỉ là trước khi chết vẫn muốn làm như vậy một lần, để sau này có xuống cửu tuyền cũng không chia xa nhau nữa.
An Nhã vừa khóc vừa bám lấy người anh, dùng hết sức thều thào: "Tôi phải tự tay giết anh mới cam tâm. Để anh chết dễ dàng như thế, tôi không cam lòng"
Kiến Thành cứ lẩm bẩm mãi một câu: "Em thật ngốc"
Giữa bốn bề mênh mông sóng nước đột nhiên xuất hiện một vật đen xì lừ lừ tiến tới, lúc đầu An Nhã còn tưởng là một con cá lớn nào đó, còn nghĩ họ sắp làm mồi cho cá, không ngờ Kiến Thành nhìn thấy nó, hai mắt đã đỏ ngầu bỗng nhiên sáng bừng lên:
"Hãy cố chịu đựng, chúng ta sắp sống rồi"
"Hả"
Anh không trực tiếp trả lời cô mà cố dùng chút sức tàn cuối cùng ôm An Nhã bơi về phía vật đen xì đang trôi đến ấy, cũng may dòng hải lưu ấm kia lại đang chảy về hướng họ, thành ra Kiến Thành cũng không tốn mấy sức lực, nếu không chỉ e bọn họ còn chưa chạm được vào nó thì đã chết rồi.
Lúc tới gần cô mới phát hiện ra đó là một tấm ván gỗ còn rất mới, trên mặt ván còn khắc hai chữ: "Thành - Nhã".
Kiến Thành nhìn thấy hai chữ này liền bật cười: "Mẹ kiếp, bọn nó tưởng tôi chết rồi, còn tốt bụng ném cả quan tài xuống cho tôi".
Hóa ra sau khi mạc niệm xong xuôi, Lôi lấy một tấm ván lớn trên thuyền, dùng dao găm khắc lên hai chữ "Thành - Nhã" rồi ném xuống biển, coi như là đó là một chiếc quan tài gửi cho đại ca của họ. An Nhã bảo họ làm mộ giả, đương nhiên họ vẫn sẽ làm, thế nhưng nơi đại ca họ chết lại là đại dương mênh mông, đáy biển mới chính là ngôi mộ thật của Kiến Thành, bọn họ không thể để đại ca mình đến khi chết cũng không có nổi một tấm ván làm hòm như vậy được.
Không ngờ hành động vừa ngốc vừa theo cảm tính này của Lôi lại cứu hai người họ một mạng. Kiến Thành đẩy An Nhã nằm lên tấm ván, sau đó cũng trèo lên, nằm xụi lơ thở hổn hển.
Tấm ván này vừa đủ rộng cho hơn một người nằm, thế nên An Nhã phải nằm nghiêng, bám chặt lấy người anh thì mới không rơi xuống mặt nước. Kiến Thành một tay giữ chặt lấy cô, một tay giữ lấy mép tấm ván cố duy trì thăng bằng trên mặt biển.
Hai người vì cạn kiệt thể lực mà cứ thế im lặng rất lâu, cho đến khi ánh mặt trời cuối cùng trong ngày vừa tắt, An Nhã mới khó nhọc mở miệng: "Chúng ta cứ trôi nổi như thế này sao anh?"
"Ừ. Có sợ không?"
"Vừa mới chết rồi, bây giờ còn sợ cái gì nữa"
Kiến Thành hơi mỉm cười: "Nếu em đói, có thể ăn thịt tôi"
"Tôi có đói cũng không ăn bừa đâu"
Cô vòng tay ôm chặt lấy anh, gối đầu vào vòm ngực rộng lớn, ở khoảng cách này, cô có thể nghe được tiếng trái tim anh đập trầm ổn rõ ràng: "Nếu... tôi chỉ nói là nếu thôi, nếu được quay lại quãng thời gian trước kia, anh sẽ giết tôi chứ?"
"Tôi sẽ sớm giết em". Anh ngừng lại một lát, hít sâu một hơi: "Để khỏi phải yêu em thế này"
Đây là lần đầu tiên chính miệng anh nói ra một từ "Yêu" với cô, không hiểu đó là sự đồng cảm của những người sắp phải chết hay là một lời cuối cùng mà anh muốn bày tỏ. Tuy nhiên, cho dù thế nào đi nữa, trước lúc từ giã cõi đời được nghe một câu thế này, cô cũng thấy mãn nguyện lắm rồi.
An Nhã tự lẩm bẩm trong lòng: "Tôi cũng vậy, sẽ sớm không quen anh, không yêu anh, để không phải khổ đau thế này"... Thế nhưng, lời còn chưa kịp nói ra thì người đàn ông bên cạnh đã lên tiếng trước:
"Nhã..."
"Vâng"
Anh hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía xa, khuôn mặt cương nghị liền giãn ra, sắc mặt bừng sáng: "Chúng ta sẽ không chết"
An Nhã ngoái đầu nhìn theo hướng tầm mắt anh, liền phát hiện ra phía trước có một ụ đất nổi trên mặt nước, không phải, là một hòn đảo nhỏ mới đúng. Có đảo ở đây, bọn họ sống rồi.
Cô chớp chớp mắt mấy lần, sau khi biết rõ mình không phải đang mơ liền quay sang anh luống cuống nói:
"Thành, nói với tôi đó là một hòn đảo đi"
"Ừ. Một hòn đảo".
Trong tuyệt vọng bỗng nhiên lại lóe lên một tia hy vọng, trong cái chết lại tìm được một đường sống, An Nhã sung sướng đến nỗi không thể nghĩ được cái gì, cứ thế vòng tay qua cổ Kiến Thành, cúi đầu hôn anh, hôn đến mức trời điên đất đảo, hồn xiêu phách lạc.
Lần đầu tiên thấy người con gái này nhiệt tình như vậy, cả người anh lập tức đơ ra như tượng, sau đó vài giây mới mạnh mẽ siết chặt cô vào lòng, điên cuồng đáp trả nụ hôn thâm tình như biển của An Nhã.
Hai người cứ hôn nhau như thế cho đến một lát sau đó, An Nhã mới chợt nhận ra mình có lẽ đã phấn khích quá rồi, cho nên đành bối rối đẩy anh ra, hai má đỏ ửng: "Chúng ta... bơi về phía đó đi"
Kiến Thành vuốt vuốt khóe miệng bị cô cắn hơi sưng đỏ, trả lời: "Em cứ ngồi yên đây". Sau đó đưa tay xuống nước, dùng tay làm mái chèo đẩy tấm ván về phía hòn đảo kia.
Khi hai người họ vừa đặt chân lên đảo thì bóng đêm cũng vừa vặn bao phủ khắp một vùng biển. Đây là một hòn đảo nhỏ, cực kỳ nhỏ, diện tích chỉ chừng ba kilomet vuông, hình dạng như một quả đồi phủ đầy cỏ mềm xanh mướt. Trên đảo chỉ có một ít loài thực vật và một số loại rắn màu sắc sặc sỡ, ngoài ra, không có thêm mối nguy hiểm nào khác.
Kiến Thành chọn một sườn đồi thoai thoải, dùng đá đánh lửa, đốt một đống củi nhỏ để xua rắn, sau đó kéo An Nhã lại gần: "Ban đêm sẽ rất lạnh, em hong khô quần áo trước đi"
"Anh đi đâu?"
"Đi kiếm cái gì có thể ăn được"
"Nhưng... ở đây..."
Kiến Thành đứng dậy, đưa cho cô một thanh củi đã bén lửa: "Nếu thấy rắn, em cầm cái này xua về phía nó"
"Vâng"
"Tôi sẽ quay lại nhanh thôi"
"Thành". An Nhã lấy ra từ trong người con dao găm ba trăm năm tuổi của Tây Vực mà trước đây anh đã tặng cho cô: "Anh cầm lấy cái này"
Kiến Thành ngoái đầu, nhìn thấy con dao trên tay cô, khóe miệng liền cong lên. Anh cầm lấy rồi đi về phía biển, chỉ một lát sau đã thấy xách theo mấy con cá, tay còn lại cầm một quả dừa.
Mắt An Nhã sáng rực lên: "Có cá"
"Nhờ con dao của em"
Cô đỡ xâu cá trên tay anh, vui vẻ hỏi: "Anh làm thế nào vậy?"
"Trước khi được sử dụng súng, tôi đã được rèn luyện dùng dao bốn năm"
"Anh lấy dao phi cá sao?"
"Ừ"
Kiến Thành dùng dao bổ quả dừa, sau đó làm thịt cá. Hai người vừa ngồi nướng cá, vừa uống nước dừa, bầu trời ở trên biển đầy sao lấp lánh.
Sau khi đã ăn no bụng, An Nhã mới lí nhí nói: "Anh cởi đồ đi, em giặt cho"
Mặt mày Kiến Thành lập tức nghệt ra. Cô thấy thái độ của anh như vậy, đành ngượng ngập nói: "Đồ của anh đã dính máu, bẩn hết rồi"
"Không sao"
"Anh nhìn này". An Nhã vui vẻ giơ lên hai tấm vải đã được hong khô, nói: "Cái này có lẽ trôi trên biển rồi dạt về đây, lúc nãy anh làm thịt cá, em đã giặt sạch và hong khô rồi, anh tắm rồi mặc tạm đi"
Lần đầu tiên trong đời, Kiến Thành hơi đỏ mặt. Anh đứng dậy cầm tấm vải kia rồi xoay người đi ra phía biển: "Để tôi tự làm"
An Nhã nhìn theo bóng anh cho đến khi khuất hẳn rồi mới dám phì cười. Hóa ra đại ca của xã hội đen giết người không chớp mắt cũng biết đỏ mặt cơ đấy, nhìn điệu bộ anh ngượng như vậy thật sự đáng yêu chết đi được. Đáng yêu tới mức chỉ muốn ngay lập tức ăn anh.
Nửa tiếng sau đó, Kiến Thành tắm xong quay trở lại chỗ An Nhã, trên hông anh quấn một chiếc khăn dày bằng vải dệt tay, tuy chất vải đã bị nước biển làm màu sắc trở thành cũ kỹ nhưng khi khoác lên người anh vẫn có một sức hấp dẫn riêng biệt, sức quyến rũ xuất phát từ nội hàm lẫn cơ thể hoàn hảo chuẩn mực của đàn ông cực phẩm, bất giác lại khiến trái tim ai kia đập loạn lên trong lồng ngực.
Anh cầm chiếc khăn bằng lụa đang được hong ở gần đống lửa, đưa đến trước mặt cô: "Em tắm đi, có vấn đề gì thì cứ kêu lên, tôi lập tức đến"
An Nhã ngượng ngùng gật đầu rồi nhận lấy, sau đó đứng dậy tìm một chỗ khuất để tắm rửa. Nước biển ở đây không mặn lắm, ban đêm còn có dòng hải lưu ấm chảy về, sau một ngày dài vật lộn tìm kiếm sự sống từ trong cái chết, đến bây giờ được ngâm mình ở nơi hoang sơ và tự nhiên thế này, quả thực dẫu thiếu thốn đủ thứ nhưng vẫn có thể coi là cực lạc nhân gian rồi.
Cô tắm xong khoác chiếc khăn lớn bằng lụa tơ tằm vào người, vải lụa vừa mỏng vừa mềm, vô tình đã phô diễn triệt để những nét xuân quang lẫn đường cong của cơ thể của An Nhã.
Cô nhìn đi nhìn lại mình mấy lần, càng nhìn càng thấy đỏ mặt. Tuy nhiên, bây giờ váy áo đã ướt hết, không thể mặc lại được nữa, sau cùng chẳng còn cách nào, An Nhã đành phải mang theo tâm trạng cực kỳ xấu hổ, miễn cưỡng quay lại chỗ Kiến Thành, vừa đi vừa cúi gằm mặt xuống đất.
Người đàn ông kia đang ngồi sửa cái gì đó bên cạnh đống lửa, khi cô bước lại gần mới phát hiện ra trên tay anh đang cầm một chiếc đồng hồ đã được tháo tung bằng mũi dao.
Kiến Thành nhìn thấy cô, vẻ mặt lập tức ngơ ra một lát, sau đó gần nửa phút mới giả vờ hắng giọng, quay đi chỗ khác: "Xong rồi à?"
"Anh đang sửa gì vậy?"
"Cái đồng hồ này lúc gặp bão biển, bị va đập, có lẽ hỏng rồi"
Anh đặt đồng hồ xuống đám cỏ mềm ở dưới chân, kéo An Nhã gối đầu xuống đùi mình: "Ở đây không có gối, hôm nay mệt rồi, em ngủ sớm đi"
"Còn anh thì sao?"
"Tôi canh cho em ngủ"
Cô ngước nhìn chiếc cằm cương nghị của anh, càng nhìn càng cảm thấy cho dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, bất cứ nơi đâu, người đàn ông ấy vẫn đều toát lên sự quyến rũ không gì diễn tả được. Đẹp trai, tài giỏi, thông minh, bản lĩnh hơn người, khí chất trầm ổn, cái gì trên người anh cũng đều có cả.
An Nhã vươn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt anh, khẽ nói: "Vết thương của anh thế nào rồi?"
"Không sao"
"Anh không cần canh cho em. Hôm nay chúng ta đều mệt cả rồi, ngủ sớm thôi"