Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

chương 286: lòng đàn ông không căn không rễ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dùng bữa xong vẫn còn sớm. Căn nhà Tây này cũng coi như giữ được cái thanh tịnh trong cái ồn ã. Ban ngày vẫn còn những du khách đi ngắm cảnh, hiếu kỳ với những thứ từng căn nhà cổ để lại, ít nhiều có thể làm náo nhiệt nơi đây. Nhưng khu vực này dẫu sao cũng không phải địa điểm thăm quan, chủ yếu vẫn là nơi ở của các gia đình, nên trời vừa tối, cả con phố cũng yên ắng hơn.

Đèn đường đã lên, sáng mà không nhức mắt, hắt lên mặt đường sạch sẽ những khoảng bóng êm dịu qua từng phiến lá ngô đồng to rộng. Đèn trong nhà Tây cũng không quá gắt gao, chủ yếu là màu vàng nhạt, bao trùm quanh ngọn đèn thủy tinh kiểu cổ, từ xa nhìn lại dịu nhẹ mà ấm áp.

Lục Bắc Thần không vội rời đi ngay, di động của anh đã kêu mấy bận nhưng lần nào anh xem người gọi tới xong cũng ấn nút từ chối. Cố Sơ không tới gần nên không nhìn thấy số điện thoại. Cô thầm đoán, liệu có phải là Lâm Gia Duyệt hoặc vị bác sỹ Smith mà cô ta nhắc tới không? Nghĩ tới chuyện này cô luôn có một cảm giác hoang mang bất an, nhưng vì sao lại bất an thì không thể chạm vào và tìm hiểu sâu thêm.

Cô né tránh cam, cắt dưa hấu, dưa vàng… rồi bày lên chiếc đĩa sứ hảo hạng, được vẽ bằng tay rất rực rỡ. Nhưng so với hoa quả, dường như Lục Bắc Thần nhiệt tình với thuốc lá hơn. Anh lục tìm bao thuốc, ngậm một điếu vào miệng nhưng chần chừ mãi không châm lên, cứ ngó quanh ngó quất tìm kiếm gì đó.

Cố Sơ đi vào bếp nhặt một miếng vỏ dưa hấu ra rồi để lên bàn uống nước, nói: “Trong nhà không có gạt tàn.”

Lục Bắc Thần nhìn chằm chằm chiếc ‘gạt tàn’ được chế tạo đơn thuần bằng tự nhiên này, dở khóc dở cười. Nhưng cuối cùng anh vẫn châm thuốc lên. Khói thuốc mờ ảo, gương mặt anh lúc ẩn lúc hiện trong làn khói trắng vấn vít.

“Sau này vẫn nên hút ít thuốc là hơn.” Cô giơ tay xua khói và nói. Anh là kiểu người một khi bận rộn thì chẳng còn thời gian để lục lọi thuốc lá. Nhưng chỉ cần rảnh thì chính là thành phần nháy mắt đã hút hết bao thuốc. Anh ít nhiều cũng nghiện thuốc lá, nhưng không nghiêm trọng.

Điếu thuốc cháy được một nửa, sau khi nghe lời cô nói, Lục Bắc Thần cười: “Được.” Anh rít nốt hơi cuối cùng rồi dập đầu lọc lên miếng dưa hấu. Nghỉ một lát, anh đứng dậy đi lên gác xép. Cố Sơ không biết anh định làm gì bèn tò mò đi theo sau.

Lục Bắc Thần cũng để mặc cô theo lên theo xuống. Anh vác hết những đồ cũ đã được ‘đóng gói’ cẩn thận trong phòng khách lên. Cố Sơ tò mò hỏi, anh bèn đáp: “Mấy đồ cũ nếu em muốn giữ lại thì để lên gác xép.”

Cố Sơ nhìn cả đống đồ cũ xếp đầy các góc trong phòng khách mà mướt mồ hôi. Rất nhiều thứ to đùng, anh định chuyển lên gác xép kiểu gì. Cô xắn tay áo lên định giúp đỡ, Lục Bắc Thần thấy vậy nhíu mày hỏi: “Làm gì vậy?”

“Giúp anh.”

Lục Bắc Thần xua tay đuổi cô đi: “Nhiệm vụ của em là ôn thi cho tốt, những việc khác không cần lo.”

“Nhưng mà…”

“Về phòng sách đi.” Lục Bắc Thần ngắt lời cô.

Cố Sơ đành phải nghe theo sự sắp xếp của anh, quay về phòng sách. Cô ôm cả một tập giáo trình dày cộp nhưng tâm tư lại không thể tập trung. Cô đi tới bên cửa, áp tai lên khe cửa tỉ mỉ nghe ngóng. Lục Bắc Thần chuyển đồ quả thật không một tiếng động, cùng lắm thi thoảng có tiếng va chạm mà thôi.

Nửa tiếng sau, cô len lén mở hé một khe cửa. Trên hành lang màu vàng nhạt, cô liếc thấy Lục Bắc Thần vừa hay đang từ trên gác xép đi xuống. Có lẽ chuyển đồ nóng quá, anh đã cởi áo sơ mi ra, để trần nửa người trên, trên những múi cơ rắn rỏi mạnh mẽ vẫn còn đọng mồ hôi.

Cô nhìn mà cổ họng khô rát, vội vàng khép cửa lại, chuyên tâm tiếp tục học bài.

Khi sắp đến mười giờ, cô từ trong phòng sách đi ra, khi vào trong phòng khách thì khắp nơi đã thoáng đãng. Cô ngẩn người, chạy lên gác xép nhìn thì những thứ đồ cũ được thay xuống đã được phân loại và sắp đặt gọn gàng. Những thứ quá to đã được anh chia tách ra rồi tỉ mẩn đóng gói xong xuôi. Chẳng trách anh chuyển đồ không một tiếng động, người này đúng là có sở trường chia to thành bé, tốc độ dọn dẹp quá nhanh.

Từ trên gác xép đi xuống, Lục Bắc Thần cũng đã tắm táp xong. Anh vừa ra ngoài, cả hai người bèn đụng mặt nhau.

Anh vẫn để trần nửa người trên, trên bả vai mồ hôi đã được thay bằng những giọt nước, đuôi tóc cũng ướt rượt.

“Có gì không hiểu sao?” Anh đứng dưới ánh đèn, lau tóc hỏi cô chuyện bài vở.

Cố Sơ ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.

“Nếu không hiểu có thể hỏi anh bất kỳ lúc nào.” Anh nói.

Cố Sơ lẩm bẩm: “Thật sự coi mình là người toàn năng đấy à?”

Tiếc là Lục Bắc Thần lại nghe thấy câu này. Anh khẽ cười: “Để đối phó với bài thi của em, chút kiến thức của anh là đủ rồi.”

“Tự mãn.” Cô bĩu môi.

Thấy cũng đã muộn vậy rồi, cô lại hơi ngập ngừng. Anh định ở lại sao? Nếu anh thật sự ở lại, cô có nên đồng ý không? Mặc dù chuyện khuyên tai cô đã cảm thấy không còn gì nữa, nhưng vẫn không muốn để lại ấn tượng cho anh rằng mình là người dễ ức hiếp.

Đang mải đấu tranh nội tâm thì di động của Lục Bắc Thần vang lên, lần này anh nhận máy. Lúc anh quay người lại, cô một lần nữa đánh mắt thấy vết sẹo trên bả vai anh, vẫn giống như bao lần, nó vẫn đâm vào lòng khiến cô nhức nhối.

Nghe ngữ điệu của anh có vẻ như liên quan tới công việc. Sau khi anh cúp máy, cô bèn đưa sơ mi cho anh, không nói gì cả. Lục Bắc Thần đón lấy, mặc vào, lúc cài cúc áo anh mỉm cười: “Tối nay không giữ anh lại à?”

“Đây là nhà em, giữ anh lại làm gì?” Cố Sơ khoanh hai tay trước ngực, cố tình nói giọng hờ hững.

Lục Bắc Thần không giận, ngược lại càng cười to hơn: “Lòng phụ nữ sâu như kim đáy bể.”

“Lòng đàn ông vốn không căn không rễ.” Cô phản kích.

Lục Bắc Thần bị cô chọc cười, mặc xong sơ mi định nói gì đó thì di động lại giục giã, nên thôi. Trước khi ra khỏi cửa, anh dặn dò: “Trước khi ngủ nhớ kiểm tra lại cửa nẻo.”

Hệt như một vị phụ huynh phải đi trực đêm không yên tâm con cái ở nhà một mình. Cố Sơ đẩy anh một cái rồi nói: “Em sẽ tự chăm sóc tốt bản thân.” Năm năm nay, cô đã gần quên mất cái cảm giác được ai đó thương yêu là thế nào, thế nên phải học cách tự lực cánh sinh.

Nhưng sắp một năm ở bên cạnh anh, khả năng này dần dần biến mất. Cô không cố ý, chính anh luôn coi cô như trẻ con.

Lúc sắp đóng cửa, cô gọi giật anh lại.

“À…” Cố Sơ ấp úng: “Đừng làm việc khuya quá.”

Lục Bắc Thần đứng dựa bên khung cửa, nghe xong bèn giơ tay về phía cô: “Lại đây.”

Cố Sơ bước lên.

Anh bất ngờ kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô. Cô còn đang mải ngẩn người, lưỡi anh đã tấn công thành trì, cả khoang miệng bỗng chốc ngập đầy mùi thuốc lá thoang thoảng.

Nửa đêm.

Khi Cố Sơ tỉnh dậy khỏi cơn mơ, phòng ngủ đã tối đen.

Rèm cửa đã được kéo kín, chỉ còn những ánh sao lác đác rọi vào phòng ngủ. Những bệnh án đọc trước khi ngủ đã được gấp lại cẩn thận, đặt trên tủ đầu giường. Cô đưa mắt nhìn giờ, bốn giờ sáng. Cô quên mất mình thiếp đi lúc nào, trước khi ngủ đèn ngủ vẫn còn sáng, rèm cửa vẫn mở toang. Trái tim chợt đập thịch một nhịp, cô xỏ dép lê bước ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách không lắp rèm cửa nhưng tạm thời được treo hai tấm vải lên. Tấm vải không quá lớn, miễn cưỡng có thể che đi ánh trăng bên ngoài, để lại cho căn phòng một cái bóng lờ mờ. Trên sofa có một người đang ngủ. Vốn là một không gian rộng rãi, vì có anh nằm bỗng trở nên có phần chật chội.

Cố Sơ đứng ngây người ra đó trong phút chốc rồi rón rén lại gần.

Quả nhiên là Lục Bắc Thần.

Chẳng biết anh đã từ phòng thực nghiệm về từ lúc nào, lặng lẽ như một bóng ma. Có lẽ anh quá mệt, mặc nguyên quần áo mà ngủ, ngủ còn rất say. Nhưng anh vẫn sợ ánh sáng nên chẳng biết từ lúc nào đã lúc ra được tấm vải che.

Thượng Hải vào thu, tiết trời tuy không lạnh lắm nhưng về đêm nếu không chú ý giữ gìn vẫn dễ cảm lạnh. Cố Sơ tìm một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên cho anh, anh vẫn không hề hay biết. Di động, đồng hồ đeo tay được để cả lên mặt bàn, tùy ý như trở về nhà mình vậy. Nhìn xa ra một chút, ở gần tay vịn sofa có để một vali nam. Cô khẽ bước tới, mở ra xem, xem kỹ mới sững sờ. Có đồ tắm rửa và quần áo thay giặt của anh.

Người này định tự tiện vào ở như vậy sao?

Cố Sơ thật sự muốn mắng anh không biết xấu hổ, nhưng nhìn thấy anh ngủ mê mệt cũng không nỡ làm phiền. Trước nay anh ngủ luôn rất yên tĩnh, phải dựa vào rất sát mới nghe được tiếng thở của anh. Thế là cô bèn sát lại gần, gần tới mới có thể dính chặt vào lồng ngực anh.

Nhịp tim của anh trầm ổn, mạnh mẽ, nhịp này nối nhịp kia. Cô cứ nghe như vậy, chẳng hiểu sao cõi lòng bỗng bình yên. Lại nghĩ tới chuyện sau khi xong việc anh lập tức trở về đây, sâu tận đáy lòng có một cảm giác ngọt ngào dâng tràn.

***

Hôm sau là một ngày đẹp trời.

Ánh nắng rực rỡ chiếu lên cành lá. Gió thổi qua, lá cây xao động, ánh nắng vụn vặt rơi xuống đất.

Gặp thời tiết này, việc Cố Sơ muốn làm nhất là tìm một quán café bên ngoài nhà, ngồi sưởi nắng, chậm rãi thưởng thức café. Mùi hương café sẽ hòa trộn với không khí ngày thu, nồng đậm mà thanh mát. Dĩ nhiên, đối mặt với quãng thời gian còn chưa đầy một tháng là tới kỳ thi đầu vào, suy nghĩ này đã bị cô bóp chết.

Sau khi tỉnh dậy, cô lại lật giở bệnh án, bàng hoàng nhận ra những bệnh án cô làm tối qua đã được chú thích, sửa chữa. Không cần nghĩ cũng biết là thành phẩm của Lục Bắc Thần, có điều lúc tờ mờ sáng tỉnh dậy cô chưa kịp xem.

Chú thích rất chuyên nghiệp, bệnh án cũng được sửa rất đẹp, ‘sỉ nhục’ mạnh mẽ một sinh viên đại học đã học ba năm như cô.

Cô cầm chặt bệnh án trong tay, không màng tới chuyện đánh răng rửa mặt, đi xuống nhà, vào phòng khách, vừa kịp lúc Lục Bắc Thần từ ngoài trở về.

Bình thường anh bận công việc, có lúc mấy đêm liền tăng ca, tăng giờ làm. Nhưng nếu là những lúc nghỉ ngơi bình thường, sáng nào anh cũng nhất định phải chạy bộ. Khoảng thời gian ở cùng với anh, cô phát hiện anh là người rất chăm rèn luyện sức khỏe, dù có bận rộn cỡ nào cũng phải dành một khoảng thời gian để tới phòng tập gym.

Cô nhìn thấy anh còn vận đồ vừa chạy bộ trở về. Một chiếc quần thể thao rộng rãi màu linen cộng thêm một chiếc áo phông ngắn tay cổ tròn màu xám nhạt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Cố Sơ thích anh mặc như vậy, nhất là khi lấy tông xám nhạt và linen làm tông màu chính. Mỗi lần nhìn thấy anh vận áo phông, cô luôn thầm gọi anh là ‘chàng trai tông linen’ vì trông anh không những nhàn nhã mà còn rất sảng khoái, thoải mái, ôn hòa, dễ gần, không như những khi anh mặc áo blouse trắng hay trang phục công sở, cảm giác xa cách hờ hững khiến người ta không thể tiếp cận.

Anh đã làm đồ ăn sáng. Cô muốn nhúng tay vào, anh lại nói câu đó: “Đây không phải những việc em cần làm.”

Hai phần trứng ốp ngoài giòn trong mềm. Anh biết cô trước nay không thích ăn kiểu trứng lòng đào cho lắm. Sandwich được kẹp thêm thịt nguội của Bỉ, cộng với sữa tươi cùng mấy lát táo được cắt rất đẹp. Bữa ăn sáng không hoa mỹ mà rất dinh dưỡng, giống như cảm giác anh mang lại cho người khác vậy, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạ, vừa đủ.

“Mặc dù ăn đồ của người ta nhưng em vẫn phải nói hai chúng ta bây giờ vẫn đang chia tay đấy.” Hôm nay tâm trạng Cố Sơ rất tốt, có lẽ ánh nắng ngoài cửa sổ đầy quyến rũ.

“Thế nên tối qua trở về anh mới không quấy rầy em.” Lục Bắc Thần không thích uống sữa, đa phần ăn sáng thường uống trà.

Người này cũng rất ngang ngạnh. Bản thân không thích uống sữa nhưng lại ép cô ngày nào cũng phải uống.

“Em bắt buộc phải thay cửa.” Cố Sơ nói.

Lục Bắc Thần nhíu mày suy tư rồi thật sự hùa theo lời cô nói: “Đúng là nên thay. Em tưởng cửa có mật mã là an toàn sao? Nếu thật sự muốn vào có rất nhiều cách để có được dấu vân tay của em.”

“Không thể không đề phòng, ví dụ như anh.”

Lục Bắc Thần mỉm cười: “Đổi mới một hệ thống kiểm soát bằng hồng ngoại từ xa, cửa nhà là quan trọng hàng đầu.”

“Có thể phòng được anh không?” Cô cắn một miệng thịt nguội, hỏi.

“Khiến em thất vọng rồi, sở trường của anh chính là phá giải hệ thống kiểm soát an ninh.” Lục Bắc Thần cười vô tội: “Anh mà đích thân làm hệ thống cho em, dĩ nhiên phải để lại đường cho mình.”

Cố Sơ ăn rất ngon miệng, phản bác cũng đầy lý lẽ: “Giáo sư Lục tiếng tăm lẫy lừng với sở trường vào ở nhà người ta mà chưa được cho phép, còn tự động mang hành lý, chuyện này không hay lắm thì phải?”

“Người ta? Em là người ta?” Lục Bắc Thần nhìn cô không chằm chằm không rời mắt.

Ánh mắt anh nóng bỏng hệt như nắng ngoài cửa sổ. Cố Sơ quay đi, mặc kệ anh. Ăn sáng xong, cô ôm bệnh án nói: “Sau này đừng tùy tiện động vào đồ của em.”

“Học y ba năm mà bệnh án viết bừa bãi, trước đây em thi qua kiểu gì vậy?”

Cố Sơ ngụy biện: “Em viết rất ổn.”

“Nghiêm túc mà nói thì không đạt tư cách.” Lục Bắc Thần vừa nói vừa kiểm tra cửa sổ, dùng tay lắc lắc, gờ sắt hơi lỏng lẻo. “Bệnh án kiểu đơn nhất chỉ thích hợp thao tác máy tính, lỡ như bên cạnh em không có máy tính thì sao? Tiền sử bệnh cá nhân, tiền sử bệnh của vợ chồng, của người thân thì dễ ghi chép. Khi kiểm tra sức khỏe em chỉ ghi chép tình hình thông thường của bệnh nhân, ví dụ như tình trạng dậy thì, thần kinh, nhiệt độ… Ví dụ như bệnh án A-11 trên tay em, ghi chép tình hình phần đầu của nạn nhân như vậy là chính xác. Nhưng trước khi cấp cứu, tình hình khí quản phần cổ, tuyến giáp trạng có sưng hay không, tĩnh mạch cổ có căng tràn hay không, phản hồi gan – tĩnh mạch cảnh là dương tính hay âm tính*? Độ lớn nhỏ của lồng ngực có bình thường hay không? Liên sườn có rộng lên hay hẹp đi một cách rõ ràng không?”

*Nếu phản hồi gan tĩnh mạch cảnh là dương tính có thể suy đoán là suy tim.

Dứt lời, có lẽ anh hơi mạnh tay một chút, phần sắt trên bệ cửa bị anh kéo xuống, anh nhíu mày.

Cố Sơ mải lật bệnh án, vốn không để ý cửa sổ xập xệ dường nào. Đợi anh nói xong, cô lấy bệnh án che mặt: “Em chỉ không cẩn thận thôi.”

“Không cẩn thận? Bác sỹ ngoại khoa bất cẩn một chút là chết người.” Lục Bắc Thần nghiêm khắc: “Thêm nữa, trong bệnh án, những ghi chép khi quan sát sắc mặt của em đâu? Bắt mạch đâu?”

Cố Sơ bị anh nói đến toát cả mồ hôi, nhịn một lúc: “Này! Anh là pháp y chứ có phải bác sỹ ngoại khoa đâu, sao lại chỉ trỏ với em?” Cô không hiểu, sao anh lại hiểu biết nhiều như vậy? Lo chuyện người chết thì thôi, sao cả thế giới của người sống anh cũng cắm cọc?

“Làm pháp y thì những kiến thức của bác sỹ, pháp y đều phải biết, những kiến thức bác sỹ không biết pháp y cũng phải biết, em bảo anh tư cách phụ đạo cho em không đây?”

Một câu nói khiến Cố Sơ á khẩu.

Chưa tới trưa, lại có người gọi tới di động của Lục Bắc Thần. Anh lại thay áo vest quần Âu, không còn gần gũi như ban sáng: “Cố gắng ôn tập đi, không có việc gì thì đừng ra ngoài, có gì cần có thể gọi cho anh bất kỳ lúc nào.” Anh giơ tay lên xem giờ rồi nói: “Chiều nay anh sẽ tranh thủ về sửa mấy chỗ cần sửa.”

“Không cần đâu…” Cố Sơ không đành lòng: “Nếu thật sự cần sửa thì gọi công nhân đi.”

“Công nhân chỉ muốn làm nhanh nên chắc chắn sẽ gây ra tiếng ồn lớn. Hơn nữa, nhiều người ra ra vào vào như vậy không an toàn.” Lục Bắc Thần quả thực đang gấp, lại dặn dò cô mấy câu rồi rời khỏi nhà.

Cố Sơ đứng trước cửa sổ nhìn ra tới tận khi xe của anh đi khuất.

Để có thể khiến cô yên tâm ôn bài, anh cũng sắp thành người ba đầu sáu tay rồi. Nghĩ bụng tình huống này thật là thân thuộc. Trước khi cô thi vào đại học, bố mẹ cũng bất mọi đèn xanh cho cô, giày dép của người làm trong nhà đều được đổi thành loại đế mềm, tuyệt đối không được gây ra bất kỳ tiếng động nào, sợ ảnh hưởng tới việc ôn thi của cô.

Cố Sơ lại cảm thấy có phần sốt sắng. Cô của bây giờ hình như còn căng thẳng hơn cả thi đại học, sợ Lục Bắc Thần hơn cả bố mẹ, chỉ lo nếu thật sự thi trượt, mất tư cách vào học thì sẽ thực sự làm mất thể diện của anh, danh tiếng của anh.

Buổi chiều, Lục Bắc Thần quay về thật.

Bồn cầu, vòi hoa sen, cái gì cần sửa đã được sửa, cái gì cần thay cũng được thay. Cô ở trong phòng sách tuy không nghe thấy tiếng ồn nhưng vẫn tưởng tượng ra được dáng vẻ anh khi lao động. Mấy lần cô đi lên đi xuống theo anh lại bị anh đuổi về phòng.

Khi cô ra ngoài lần nữa thì anh đã lại không có nhà, chắc chắn là quay về phòng thực nghiệm. Khi nhìn mấy thứ như bồn cầu, vòi hoa sen, tất cả đều đã dùng tốt.

Cứ như vậy, tình trạng ấy duy trì qua Quốc khánh.

Trung thu năm nay áp sát Quốc khánh, ở giữa cũng chỉ có vài ba ngày nghỉ. Nhưng đối với Cố Sơ mà nói, bảy ngày vui chơi của người ta, cô chỉ có thể ở trong nhà ôn luyện, gặm nhấm hết nan đề này tới nan đề khác. Cả Lục Bắc Thần cũng không ngơi nghỉ, đi đi lại lại suốt giữa phòng thực nghiệm, cục cảnh sát và nhà Tây.

Dần dần, nhà Tây như được thay da đổi thịt.

Tuy bề ngoài không nhận ra được điều gì nhưng từ cửa sổ tới cửa ra vào đều đã được đổi thành hệ thống chống trộm giám sát an ninh chuyên nghiệp. Mặc dù Cố Sơ hoàn toàn không hiểu vì sao Lục Bắc Thần phải cẩn thận đến mức đó nhưng nếu anh đã muốn lắp thì cô để mặc anh.

Chỉ có điều cô không ngờ anh còn là cao thủ sửa đồ.

Phàm là mấy món đồ hỏng hóc cô còn muốn giữ lại, qua tay anh đều có thể sửa được.

Khoảng thời gian này, thời gian của Lục Bắc Thần luôn bị chia tách vụn vặt. Cố Sơ biết anh vẫn đang bận rộn vụ án xác vụn suối nước nóng. Từ những nội dung phân tích loáng thoáng qua những cuộc điện thoại anh nhận, vụ án có vẻ rất hóc búa, hình như anh đã điều tra ra một số manh mối rất quan trọng.

Nhưng mỗi lần cô hỏi tới anh lại né tránh. Càng không cần nói tới chuyện cô muốn quay về phòng thực nghiệm giúp đỡ, cái cớ của anh luôn là: Việc quan trọng của em bây giờ là ôn tập, chuyện vụ án đừng xen vào.

Có mấy đêm anh không về, Cố Sơ không cần đoán cũng biết anh ở phòng thực nghiệm bận vụ án. Nghe La Trì nói một thời gian nữa họ phải tới Bắc Kinh, khi nào khởi hành và sẽ ở đó trong bao lâu thì đều chưa xác định.

Cô bận rộn không có thời gian đi mua sắm nên đặt luôn trên mạng đôi dép lê của nam, gạt tàn và rèm cửa.

Gạt tàn đã bày ra lâu lắm rồi mà vẫn sạch trơn. Đa phần anh phải đi làm, có rảnh rỗi quay về cũng ngó xem chỗ nào cần sửa, chỗ nào cần đắp. Ở được vài tiếng là điện thoại lại giục, thế nên từ sau khi mua gạt tàn anh chưa từng hút một điếu nào ở nhà.

Ngược lại rèm cửa đã có tác dụng.

Nếu về nhà, anh luôn về sau khi cô đã ngủ say, sợ làm phiền cô nghỉ ngơi, anh lại ngủ trên sofa. Rèm cửa màu café đậm có tác dụng ngăn ánh sáng rất tốt, có thể bảo đảm anh được ngủ ngon giấc. Khoảng thời gian này, ngoài việc ôn bài Cố Sơ còn đang nghe ngóng tin tức của bác sỹ Smith. Chuyện này tất nhiên phải giấu Lục Bắc Thần, vì trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, trong chuyện này Lục Bắc Thần chắc chắn không nói thật.

Lịch trình của Smith rất khó điều tra, cô chỉ điều tra được những thông tin đại khái. Ông ấy là chuyên gia ngoại khoa nổi tiếng người Mỹ, sở trường về ngoại khoa thần kinh.

Sau Quốc khánh, Thượng Hải náo nhiệt trở lại.

Giờ đi làm và tan tầm buổi sáng buổi chiều lại tắc đường, hơi người lấp đầy khắp đường phố.

Thời tiết cũng mỗi ngày một mát mẻ hơn.

Đẩy cửa sổ nhà Tây ra, phóng tầm mắt ra hàng ngô đồng bên ngoài, có những chiếc lá đã bắt đầu rụng xuống, xào xạc kêu theo từng cơn gió thổi. Tiết trời này vừa đẹp, hai ba tháng nữa thôi là sẽ lại khó chịu. Thượng Hải không ấm áp như các thành phố phương Bắc. Một khi mùa đông ẩm ướt và những ngày mưa rét kéo tới, trong nhà sẽ giá lạnh, ướt át, có mở điều hòa cũng không thể sưởi ấm chân tay.

Cố Sơ hít sâu một hơi, vẫn còn cái ấm áp của nắng. Những ngày như thế này, bình yên đến lạ.

Buổi chiều hôm nay, Kiều Vân Tiêu tới nhà.

Vào cửa, câu đầu tiên anh hỏi là: Nghe nói em sắp quay lại đại học A?

Cố Sơ hoàn toàn không ngạc nhiên về khả năng thông tin nhanh nhạy của anh. Chuyện này Lục Bắc Thần không nói, dì không nói nhưng Tư Tư sẽ kể. Theo cô biết, Tư Tư và Kiều Vân Tiêu vẫn tin tức qua lại. Rất nhiều lúc chuyện của cô đều do Tư Tư tiết lộ cho Kiều Vân Tiêu.

Cô nghiêng người để anh vào nhà, cầm đôi dép lê mới cho anh. Lúc thay giày, anh liếc nhìn thấy đôi dép nam trong tủ bèn ngước mắt lên nhìn Cố Sơ, định nói gì lại thôi. Cố Sơ cũng không có gì phải giấu giếm, nói thẳng: “Thi thoảng anh ấy có tới.”

Kiều Vân Tiêu biết anh ấy mà cô nhắc tới là ai. Sau khi ngồi xuống, sắc mặt anh có phần âm u bất định: “Anh tưởng mục đích em dọn ra ngoài ở là để rời xa cậu ta?”

“Em biết anh lo lắng cho em, nhưng chuyện tình cảm em nghĩ em sẽ giải quyết ổn thỏa.” Cố Sơ pha xong một tách café rồi bưng lên bàn, nhẹ nhàng nói.

Phòng khách chìm trong ánh nắng, cực kỳ ấm áp. Có một cánh cửa thông thẳng ra vườn hoa. Kiều Vân Tiêu nghe cô nói xong bèn đi tới đứng trước cánh cửa ấy. Anh cúi đầu nhìn lớp đá cuội trên bậc thềm, được lát gọn gàng, bóng loáng rồi nhìn những đồ dùng thay đổi trong phòng, cũng tự nhiên hiểu ra. Những chuyện này anh không muốn hiểu, càng không muốn đối diện với dấu ấn lời nói vừa rồi của Cố Sơ in trong lòng mình.

Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, ngay cả căn nhà Tây anh quen thuộc cũng đã khác xưa.

“Em vui là được.” Anh ngồi xuống sofa, bưng café lên, thở dài. Trong không khí có mùi của nắng còn cả mùi café thơm nồng. Nếu có thể, anh rất muốn ở lại đây với cô cho tới già.

Tiếc là có quá nhiều chuyện một khi đã để lỡ thì ngay cả cơ hội vãn hồi cũng không có.

“Chuyện quay lại đại học A em nên báo với anh một tiếng, cùng lắm thì tài trợ một ít tiền, cần gì phải thi?” Từ trước tới nay anh luôn nghĩ rằng cô không muốn quay lại trường học nữa. Rất nhiều lần anh muốn giúp đỡ nhưng bị cô thẳng thừng từ chối.

Tới tận khi Cố Tư gọi điện báo cho anh biết việc này, anh mới bàng hoàng. Thì ra không phải cô sợ nợ ân tình, chỉ sợ nợ tình cảm của anh.

Lòng đau như dao cắt. Cố Sơ của anh, từ năm năm trước cho tới bây giờ đã chịu chia sẻ tâm sự với anh nữa

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio