Chiều tối hôm ấy thầy lang có đến một lần nữa khám lại cho cô. Từ cái dạo cô bị đập cho một trận nhừ tử ngoài sân thì cậu Cảnh Minh chưa ghé phòng lần nào. Cô cũng chỉ thấy bà Hậu và A Tỳ là ra ra vào vào, cũng không thấy gia nô nào lại gần. Cái danh thiếu phu nhân độc ác độc tài đã dần dần lang xa ra khắp nhà họ Hoàng, ngoài mặt họ dạ thưa dạ thưa, nhưng nói thật cô chỉ cần nhìn vào khẩu hình miệng của họ là đã đoán ra họ nói gì. Cô quăng cái tấm vải thêu xuống cái rồi nói:
"Cái đám đó lại nói xấu ta rồi đấy!"
A Tỳ bước lại nhặt tấm vải lên rồi nói:
"Thiếu phu nhân đừng làm vậy! Không may mắn đâu!"
A Tỳ cẩn thận vuốt ve con phượng hoàng đang thêu dở dang trêи vải mà nhìn buồn bã.
Chợt bắt gặp ánh mắt của tiểu thư Hoàng Hoa trong đôi mắt của A Tỳ cô liền nói:
"Cô vẫn còn đặt nặng về cậu Cảnh Minh à?"
A Tỳ mỉm cười cái rồi nói:
"Đâu có...! Chỉ là tôi thấy tội cho cậu, cậu lấy ai cũng được, nhưng tiểu thư Ánh Dương thì..."
Cô cầm lại tấm vải, chữ Hoàng được vẽ bên dưới còn chưa thêu tới, cô thở dài cái rồi nói:
"Cậu Cảnh Minh thành thân cũng tốt, nghe nói sau hỉ sự này bà Hoàng sẽ ban tặng cho gia nô tiền bạc gửi về quê. Còn nghe nói cho ta về thăm nhà, ta sẽ dẫn theo cô, như vậy chúng ta đều có thể về thăm nhà rồi!"
Nói rồi A Tỳ mỉm cười gượng gạo, cô cầm tấm vải lên vừa thêu vừa nói:
"Ta phải thêu cho xong con phượng hoàng này cho tiểu thư Ánh Dương mặc vào ngày hỉ, còn thêu cả chữ Hoàng, sau này cô ấy cũng sẽ mang họ cậu Cảnh Minh, họ Hoàng!"
Cô nói xong liền vạch tà áo mình lên, cũng là chữ Hoàng, nhưng chỉ thêu trêи y phục của cô màu trắng, trên y phục tiểu thư Ánh Dương lại màu đỏ.
Cô vừa cặm cụi thêu vừa nói chuyện, quay qua nhìn đã thấy A Tỳ ngủ tự bao giờ. Cô im lặng trong phòng, lặng lẽ thêu cho xong, thêu vừa xong cái cánh thì thấy trời đã lạnh dần.
Cô bước lại vươn vai cái rồi mở cửa ra xem, chợt bất ngờ vì hôm nay trời sáng trăng, cô ngó ra nhìn ánh trăng tròn tròn trêи bầu trời mà thầm suy nghĩ, đã qua tháng rồi mà trăng vẫn tròn sao? Vừa suy nghĩ tới đó chợt ở đâu xa xa phát ra một âm thanh khiến cô giật mình, một tiếng chó tru lên từng hồi da diếc. Cô chớp mắt cái rồi liếc quanh cửa chính, trời này không biết đã là canh nào, chỉ cảm thấy xung quanh im lặng như tờ. Không biết xui khiến thế nào, cô lại đóng cửa lại rồi đứng nép vào cánh cửa nghe ngóng, mà đứng một chút thì đã nói gì. Cô lại đứng hằng giờ, như linh cảm nói cho cô biết rằng sẽ xuất hiện cái gì đó thì phải, chợt đúng như cô nghĩ, cô nghe thấy tiếng bước chân, mà là dồn dập không thôi, nó cứ lạch bạch rồi lạch bạch.
Cô nghe như tiếng chân con gì bốn chân chạy ấy, như kiểu con chó, cô hé cánh cửa ra cái rồi nhìn ra ngoài, chợt một ánh mắt sáng quắt xoẹt ngang, tuy giật mình thật nhưng cô vẫn kìm chế không phát ra âm thanh. Cô nhìn vào cái không gian sáng sáng tối tối đó cũng thấy được một bóng đen, rồi bóng đen đó quay mặt nhìn quanh, một con người, có tóc dài tay chân đàng hoàng, cô không hiểu cớ sao lại ngồi xổm xuống dưới đất như chó thế kia.
Biết không bình thường rồi nên chỉ quan sát chứ không làm gì. Lát sau nó liền chạy đi, ôi thật là, một con người rành rành thế kia lại chạy cái tướng của một con chó, mà là một người con gái nữa chứ. Cô thấy chạy đi mất sau mấy bức tường kia, nhưng đi đâu thì thật sự không biết. Không biết bà Hậu có phát hiện ra gì không nhưng hình như cô cảm thấy bà ấy biết. Tuy không dám ra ngoài nhưng cô vẫn đứng đó một lát, chợt quay lại thì giật mình té ngửa ra sau, cô ôm tim cái rồi thở mạnh.
"A Tỳ! Ngươi làm ta giật mình! "
Nó mở to mắt ngồi thẳng dậy, mặt nhìn ra cửa chính một cách nghiêm túc túc nói:
"Tôi cảm thấy có một xác sống vừa đi ngang phòng này!"
Cô suỵt cái rồi quay lại cài cửa cho cẩn thận, quay lại giường ngồi xuống nói:
"Khoan đã! Khoan hãy nói tôi cảm thấy nó đang quanh quẩn phòng chúng ta!"
Nói vừa xong hai cặp mắt của hai người đã đảo quanh quắt. Nhìn xuống dưới như kiểu tìm kiếm một con chó chứ không nhìn lên tìm một con người, hai người cùng nhau đảo mắt quanh mấy cái cửa, tuy được đóng khá chắc chắn nhưng hầu như bây giờ chẳng có gì là chắc chắn cả.
"Cô thấy gì?"
Hoài Thục nói nhỏ bên tai A Tỳ, chợt A Tỳ nói:
"Mùi thối! Còn cô?"
"Một con chó đội lốt người! "
"Thật là điên rồ! Nhưng nếu nhà này bà Dung không còn ở, bà Hà lại quay về ổ do mất một trái tim, căn nhà này còn có ai chứ?"
Hoài Thục nhếch môi nhẹ, câu trả lời đã được in sẵn trong đầu của cô, nhưng tuyệt nhiên cô vẫn giữ im lặng, mắt vẫn đảo quanh phòng. Lát sau cô thấy bóng một cô gái đi ngoài hành lang, lúc ấy còn tưởng hoa mắt cơ, cô nhếch mép lên cái rồi nói:
"Tiểu thư Ánh Dương nóng lòng tìm thú cưng đến mức tìm đến đây rồi!"
A Tỳ liền nhìn ra ngoài, cái bóng ấy đúng là tiểu thư Ánh Dương rồi chứ còn ai, cô liếc mắt cái rồi nói:
"Không có gì tốt hơn ba mặt một lời!"
Nói rồi Hoài Thục bước chân lại cánh cửa, tiến gần lại bóng của tiểu thư Ánh Dương, cô mở cửa ra cái thật mạnh, chợt tiểu thư ấy giật mình quay qua nhìn, rồi lấy lại thần thái bình tĩnh ngay. Cô thấy tiểu thư ấy cúi người xuống chào cô, cô giả vờ ngáp ngủ cái rồi nói:
"Hmm? Tiểu thư Ánh Dương giờ này đi đâu vậy?"
"Tôi...tôi không ngủ được, chỉ là đi hóng gió một chút!"
Nói rồi tiểu thư ấy cũng hỏi lại một câu:
"Vậy thiếu phu nhân thì sao? Sao người không nghỉ ngơi sớm đi?"
"Ta á? À ta vẫn thức thêu tranh, ta làm nhanh cho tiểu thư đây may y phục. Mẹ giao cho ta trọng trách lớn như thế nên ta đâu dám lơ là, biết thân biết phận thêu thùa dở nên phải làm cả đêm thôi, cầu may còn kịp ấy chứ!"
Tiểu thư ấy ra vẻ cảm kích ra mặt, còn định quỳ xuống cảm ơn cô, nhưng cô đã đỡ dậy kịp thời, cô đỡ dậy cái rồi nói:
"Thôi! Miễn lễ đi, ta chỉ nghe theo lời mẹ, nên tiểu thư đừng quá khách sáo làm gì!"
Nói rồi giả vờ mệt mỏi lắm, cô nói tạm biệt tiểu thư ấy rồi đóng cửa lại. Vừa đóng cửa xong tiểu thư ấy đã đứng đó thay đổi sắc mặt, rồi từ từ ngẩn mặt lên nóc nhà, một cặp mắt sáng quắm nhìn xuống, nước dãi rơi cái tạch xuống nền, nhe hàm răng trắng muốt ra trước mặt tiểu thư ấy. Rồi tiểu thư ấy mỉm cười, từ từ quay người nhẹ nhàng bước về phòng, Hoài Thục đóng cửa xong liền mỉm cười, một nụ cười đắc thắng, A Tỳ nhìn không hiểu gì mới hỏi:
"Thiếu phu nhân cười cái gì đấy?"
"Thì ra con chó ấy là của tiểu thư ấy nuôi! Thật là đáng sợ! Còn trẻ như vậy đã biết nuôi quỷ rồi!"
"Thiếu phu nhân không nhớ gì à? Lời của tiểu thư Xuân Nghi từng nói trước khi chết? Nói nhà tiểu thư Ánh Dương là thầy pháp đó! Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh!"
"Dạy cả con cháu học thuật nuôi quỷ thì kinh rồi! Không sợ có ngày bị thú cưng mình ăn thịt ngược lại hay sao?"
"Sao thiếu phu nhân biết tiểu thư Ánh Dương nuôi quỷ? Lại còn chắc chắn như vậy nữa?"
"Linh cảm, giác quan thứ sáu! Và cả ánh mắt của tiểu thư ấy. Không phải là con người bình thường!"
Cô nhớ lúc tiểu thư Ánh Dương lúc nãy có cúi đầu xuống hành lễ, cô có thừa cơ hội đó nhìn lên trần nhà, cô liếc phớt ngang thôi đã thấy được rồi, vả lại có một linh cảm mách bảo rằng, con yêu ma đó là tiểu thư này nuôi, vì lúc trưa cô có đi ngang phòng tiểu thư ấy, chẳng hiểu sao lại ngửi thấy mùi lạ. Và cái mùi trêи mình con chó tinh đó, giống với mùi từ phòng tiểu thư Ánh Dương phát ra.
Cô đang suy nghĩ thì chợt tiếng gõ cửa vang lên, cô còn chưa hết suy nghĩ nên giật mình. A Tỳ lại hỏi thì nghe bà Hậu trả lời, bà ấy được mở cửa vào, vừa vào bà đã trầm ngâm nói:
"Hoài Thục! Cô đã phát hiện ra chưa?"
Cô mỉm cười cái rồi nói:
"Phát hiện ra rồi! Tôi biết bà cũng sẽ phát hiện ra mà!"
"Tôi đã phát hiện ra từ lâu rồi, nhưng tôi muốn đợi đến ngày hôm nay!"
Lúc ấy cô và cả bà Hậu đều cảm nhận chung một điều, thật ra con nghiệt súc kia chỉ mang thú tính của một con vật, không hề có tính người hay có đầu óc, có trí tuệ, vì theo cô thấy, nó chỉ là một con chó thành tinh. Không hiểu tiểu thư ấy luyện nó hay làm gì nó, chỉ biết nó đang dần theo dõi người trong nhà này.
"Bà nghĩ nó có hại không? Hay tiểu thư ấy không yên tâm, chỉ luyện nó canh chừng người xấu, có ý định hại cô ấy?"
"Không! Nó mang bản năng của một con sói! Nó không phải để tự vệ đâu, là để gϊếŧ người đó!"
"Tôi nghĩ nó là cương thi..."
"Cương thi cần máu người, nếu như thế sẽ rất dễ bại lộ, còn nó, chỉ dùng để đi gϊếŧ người thôi! Nhưng thường thấy luyện theo cách này rất mau chết, cũng rất yếu, cương thi tên bắn không chết, lại không có tuổi thọ....tại sao không luyện cương thi? Để chó nhập vào người, không thể giữ được lâu! Lại rất yếu!"
Vừa nói xong cô đã bắt đầu nổi óc quanh xương sống, chợt cô nói:
"Tôi biết rồi! Tiểu thư Ánh Dương thông minh lắm!"
Nói rồi cô ngẩn mặt lên nhìn bà, chợt nở một nụ cười lạnh nhạt.
"Bà có nghe nói chuyện sau khi Cậu Cảnh Minh thành thân, và Hoàng sẽ cho tôi về thăm nhà đúng không?"
Bà Hậu rất thông minh, vừa nghe cô hỏi đã suy nghĩ ra được vấn đề ngay.
"Cô muốn nói, tiểu thư Ánh Dương muốn dùng con chó sói nhập người đó đuổi theo gϊếŧ cô à?"
Cô gật đầu cái rồi nói:
"Có lẽ nó đến đây là để ngửi cho quen mùi, vả lại nếu như luyện cương thi thì sẽ khó mà gϊếŧ, như vậy dễ để lại manh mối, sẽ tìm ra được tiểu thư ấy đứng phía sau, nhưng nếu nó chỉ là chó nhập người, tên bắn chết, thì nó sẽ chết cùng tôi, như vậy tôi chết nó chết, quỷ thần còn không biết ai đứng phía sau! Không phải tự nhiên mà tiểu thư ấy tạo ra một con rối yếu ớt, cái gì cũng được lên kế hoạch cả rồi!"
Bà Hậu ngồi xuống bàn, bà trầm tĩnh nói:
"Thật ra tiểu thư ấy nóng lòng muốn làm gì đó sẽ để ra sơ hở, giống như chiếc vòng cho bà Lệ Hoa sáng nay bị cô đạp nát, lúc ấy tôi nghĩ cô sẽ không để ý, nhưng từ đầu tới cuối, tôi vẫn luôn nhìn thấy, lúc cô đánh hồn của tiểu thư Ân Tình văng ra khỏi xác bà Lệ Hoa, tôi đã thấy sắc mặt tiểu thư Ánh Dương không được tốt. Sắc khí đó chính là người nuôi vong khi vong bị trục ra khỏi xác, phần âm trong người tiểu thư ấy sẽ tăng cao, khiến vầng hào quang của người sống tối lại. Lúc ấy tôi đã biết vong này là tiểu thư Ánh Dương mang về, yểm vào vòng tặng bà Lệ Hoa, may sao cô đạp nát, nếu không không bao lâu sau hồn ấy sẽ chiếm luôn xác bà Lệ Hoa!"
"Tiểu thư ấy rất giỏi, còn rất biết tìm hiểu, còn biết cả chuyện tôi có hận thù với tiểu thư Ân Tình mà tìm đến, còn yểm cả hồn vào vòng thì quá giỏi rồi. Tôi chỉ thắc mắc, bà nói tiểu thư Ân Tình thành quỷ, có thể độn thổ đi nơi khác, vậy có phải xác tiểu thư ấy đã đi nơi khác rồi không?"
Bà Hậu gật đầu.
"Đúng là như vậy! Thường thì xác sẽ biến mất khỏi quan tài, vì thế nhân gian người ta hay lấy cốt nếu như không thấy đâu. Sẽ biết ngay người nhà đã hóa quỷ, độn thổ đi nơi khác tu luyện, nên tiểu thư Ân Tình này không ngoại lệ, tiểu thư ấy chết nước lại còn trẻ, và có sợi dây liên kết rất lớn với cô. Hai người có cùng một ngày sinh tháng sinh, và năm sinh, nên nếu sau này tiểu thư ấy bắt được hồn cô, thì người thành cô hồn dạ quỷ là cô, thay thế vị trí cho tiểu thư ấy làm người!"
"Vì thế đeo bám tôi mãi không nhả đấy sao?"
Cô cười cái lạnh nhạt, cô đưa tay sờ lên trán chợt nói:
"Vậy tính sao với con thú nuôi của tiểu thư Ánh Dương đây? Trước khi lễ cưới xong xuôi, phải tiêu diệt nó trước khi tôi quay về nhà mẹ, để nó không có cơ hội tấn công tôi trước!"
"Một cây dao cũng có thể gϊếŧ nó! Vì thế khi đã phát hiện ra nó rồi, chỉ cần..."
Cô đứng dậy, chợt ngẩn mặt lên nhìn trần nhà, bà Hậu cũng nhìn lên, bà ấy nói:
"Là nóc nhà!"
"Làm sao bắt nó đây?"
.....
Sáng hôm sau cô đang đi trong hoa viên thì chợt thấy tiểu thư Ánh Dương đi ngang, chợt cô nói:
"A Tỳ à, ngươi xem, tối qua ta vừa thêu tranh vừa ngủ gật, báo hại làm cả mấy cuồn chỉ bị nến đổ cháy cả, chỉ để thêu tranh cháy hết cả rồi! Không biết bây giờ kêu người lên kinh thành mua về có kịp hay không nữa? Chỉ sợ thêu không kịp không may y phục đúng thời hạn, hôn sự lại gặp vấn đề! "
Vừa nói tới đó bước chân tiểu thư Ánh Dương đã chợt dừng, cô thấy nhưng đã vội quay đi, còn thêm vào vài câu tự trách bản thân. Tiểu thư Ánh Dương tự mình đi lại, nhẹ nhàng gọi:
"Thiếu phu nhân à, người nói...tranh thêu làm sao?"
"À tiểu thư Ánh Dương, nói thật ra tôi đúng là đáng tội, đáng lẽ tôi định thêu cho mau bức tranh kia, nhưng lại lỡ tay đổ nến làm cháy cả rồi. Tôi không còn chỉ thêu nữa! Loại chỉ đó là loại được đặt làm thủ công đó. Tôi nhất định sẽ nhờ người mua lại!"
"Mua sao? Như vậy thì lâu quá! Hay là...thiếu phu nhân vào phòng tôi, xem có loại nào cần dùng, lấy về được không? Thật ra phong tục nhà mình là dâu trưởng thêu áo cho các em dâu sau, nếu không ta đã tự làm, không dám phiền đến thiếu phu nhân đây!"
Nói rồi tiểu thư ấy đúng là dắt cô về phòng thật, được vào phòng cô ấy khiến cô cảm thấy kế hoạch thành công được bước đầu. Sau đó đi quanh phòng một lượt. Ngoài việc nó quá nhiều đồ nữ công gia chánh ra thì nó không có gì bất thường.
Cô đi quanh phòng, vẫn chưa phát hiện được gì, mặc dù mắt đã liếc quanh cái nóc nhà, nhưng cả một con muỗi cũng chằng thấy đâu nói chi là một con người. Cô lướt qua chỗ vẽ tranh, một bức tranh còn đang vẽ giữa chừng, còn chưa kịp tô màu, chỉ thấy sơ sơ đó là một vườn trúc, xung quanh chỉ có một tảng đá màu đen, bố cục lạ mắt thật đó, giữa rừng trúc lại có một tảng đá. Tiểu thư ấy thấy cô cứ nhìn tranh, liền nói:
"Thiếu phu nhân à, kim chỉ là đi hướng này!"
Tuy tiểu thư ấy đã chỉ qua hướng khác, nhưng cô vẫn ngoái đầu lại nhìn. Rõ ràng bức tranh đó có cái gì lạ lạ, cô chớp mắt cái rồi không biết vô tình hay cố ý thế nào cô lại thấy trong bức tranh ấy có một cái kiệu màu đỏ, còn có một đoàn người khiêng nó. Cô thấy phớt qua một người con gái tóc dài xõa xuống đang ôm mình đu trêи nóc kiệu, đầu nó thò xuống dưới cửa sổ ngay miếng màn phủ lại.
Cảnh tượng y như lúc cô được rước dâu, sau đó gặp phải hồn tiểu thư Ân Tình giữa đường, thật không khác một li. Cô quay mặt lại mà còn thấy trái tim đập loạn nhịp.
Tại sao chỉ là một bức tranh bình thường thôi mà lại nhìn thấy ảo ảnh đó? Cô lại để mắt đến mấy bức tranh được cuộn tròn cột lại dựng phía dưới giá để tranh, cô cảm nhận mỗi bức tranh đó đều là một hồn phách riêng biệt. Cô cảm thấy bức tranh rừng trúc kia giống như có một ma lực hút cô vậy, nhìn nó mới một lát mà tay chân đã run lẩy bẩy.
Cảnh tượng ngày đó hiện lên là do sự trùng hợp hay là đã được tiểu thư Ánh Dương cố tình vẽ lên, cô quay lại nhìn bức tranh ấy thêm một lần nữa. .ần này cố tình nhìn kĩ nó hơn, chợt thấy rõ ràng rành rành cô gái ngồi trêи nóc kiệu ấy. Tiếng móng tay cào vào kiệu vẫn kêu lên két két, rồi một tiếng vỗ tay bốp vang lên:
Bà Hậu nói:
"Thiếu phu nhân! Người làm sao vậy?"
Thấy bà Hậu lo lắng nhìn mình, bà ấy liền quay qua nhìn tiểu thư Ánh Dương, bà nói nhỏ:
"Đừng nhìn bức tranh nữa!"
Cô mở to mắt lên quay qua tiểu thư Ánh Dương, tiểu thư ấy mỉm cười.
Thì ra mời vào phòng là có mục đích, thì ra nơi tiểu thư ấy giấu đi linh hồn của tiểu thư Ân Tình là trong tranh. Vậy có khi nào cả con chó sói nhập người kia, là một trong những bức tranh đó?
Cô quay lại nhìn đống tranh cuộn tròn đó, một luồn âm khí phát ra nghi ngút. Cô còn cảm nhận rõ đến độ, như kiểu có bàn tay người chui ra từ những bức tranh! Đúng là không ngờ thật.