Bảy Nàng Dâu

chương 72: kho báu và lòng tham

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trưa hôm ấy tiểu thư Ánh Dương và ông Lê phải nhẫn nhịn đi về, tuy mang lòng uất hận nhưng vẫn phải nhịn. Bây giờ cô mới biết thật ra uy quyền nhà họ Hoàng không phải chỉ đơn giản là danh tiếng, nó mạnh mẽ hơn cô nghĩ rất nhiều. Trưa ấy bà Hoàng vẫn ra tiễn đưa đàng hoàng, vẫn cười cười nói nói, nhưng chung quy là bằng mặt nhưng không bằng lòng.

Cô nhìn theo bóng tiểu thư Ánh Dương mà đôi mắt đâm chiêu. Đến khi bà Hậu khều cô cái rồi cô mới tỉnh ra, bà có hỏi thăm cô mấy thứ nhưng cô chỉ lắc đầu, sau đó nói:

"Không có gì. Chỉ là tôi cảm thấy chuyện này sẽ còn kéo dài"

"Đương nhiên là không kết thúc được rồi. Đâu đơn giản như vậy chứ?"

"Mà bà Hậu à. Chuyện tối qua. Những con dơi đó đã điều tra được gì chưa?"

"Mùi đó thì chỉ có là dơi của bà Hà thôi. Có lẽ những trái tim trong hũ đã được phá huỷ rồi, nên bầy dơi mới chết hết không rõ nguyên nhân như thế"

"Bị phá huỷ sao? Liệu có liên quan gì đến tiểu thư Ánh Dương không nhỉ?"

"Tôi nghĩ có liên quan. Nhưng việc tại sao cô ấy tự tay phá huỷ bầy dơi này thì tôi lại không biết"

Cô khoanh tay lại nhìn ʍôиɠ lung, sau đó liền nói:

"Có khi nào cô ấy suy nghĩ lại rồi không? Nên huỷ đi bầy dơi đó. Để hoàn lương quay về bên Cảnh Minh?"

"Không đâu!"

"Tại sao?"

"Mùi âm khí toả ra từ người tiểu thư ấy càng lúc càng mạnh. Chứng tỏ cô ấy chưa chịu bỏ cuộc"

Bà nói xong thì kéo tay cô đi vào, vừa đi bà vừa nói:

"Có lẽ cô không biết. Ông Lê ngày xưa là bạn buôn hàng với lão gia nhà mình, nên chuyện hôn ước này kia thật sự rất quan trọng. Tiểu thư Ánh Dương lại rất thích cậu Cảnh Minh. Nên cơ hội bỏ cuộc là không. Với lại ông Lê và phụ thân ông ấy lại là thầy bùa giỏi. Thấy ông ấy điềm tĩnh như vậy nhưng thật ra ông ấy rất giỏi, tôi nói cô nghe. Bà bói điên cũng phải dưới ông ấy một bậc"

"Đáng sợ vậy sao?"

Cô nhíu mày cái rồi nhìn bà, bà nghiêm túc gật đầu.

"Nhưng mà bao nhiêu năm nay chưa nghe gì liên quan tới nhà đó. Không biết là tại sao?"

"Không nghe gì là nghe gì?"

"Thời lão gia còn sống hay đi với ông ta. Nói cô nghe cũng không sao. Chuyện đã qua rồi. Ông ấy và lão gia nhà mình thời đó rất ngang tàng, gặp người thì uy hϊế͙p͙ người, gặp của thì chiếm lấy của. Những năm về trước có thể gọi là danh tiếng lẫy lừng. Nhưng người ngoài không ai dám động đến. Cô xem tài sản nhà họ Hoàng. Làm nông cho mướn ruộng đất hay làm gì cũng không thể nhanh trở thành một đế vương vàng bạc tiền của nhanh như vậy được"

"Cướp sao? Vậy là gϊếŧ người cướp của rồi"

"Ai tôi không dám chắc nhưng tôi có thể chắc chắn lão gia không gϊếŧ người, có lẽ đi với ông Lê nên làm cái gì cũng mang tiếng theo"

"Vậy à?"

Cô suy nghĩ một lát rồi lại nói:

"Nhà ông Lê tính ra cũng không phải dạng vừa nhỉ? Nhà họ Hoàng giàu thế này thì nhà họ chắc nhà họ cũng không kém gì đâu"

"Cái đó đúng một phần. Vì nhà họ Lê trước kia có của đều được đốt qua sòng bài, còn lão gia mua đất mua trâu. Mướn gia nhân. Kinh doanh buôn bán. Theo cô ai mau giàu hơn ai?"

Cô không cần suy nghĩ cũng có thể biết được, cô nhìn quanh nhà họ Hoàng cái rồi nói:

"Tôi không biết tài sản nhà họ Hoàng lớn bao nhiêu. Chỉ căn nhà trăm phòng này thôi đã suýt lạc mấy lần rồi. Nhưng mà chuyện bà nói thì liên quan gì đến chuyện này? Chuyện giàu có thì sao?"

"Cô không hiểu ý đồ của ông Lê sao? Tuy bây giờ ông ấy cũng có thể gọi là giàu. Nhưng tài sản nhà họ Hoàng là thứ mà ai cũng thèm khát. Nhất là lúc lão gia chết đi. Như rắn mất đầu. Và có một nguyên nhân nữa"

Mắt cô chợt liếc nhẹ qua bà, sau đó trán bà ấy rịn mồ hôi ra rồi nhìn cô nghiêm túc nói:

"Ngày xưa rộ lên một tin đồn, bảo có một kho báu. Rất nhiều vàng rồng vàng nén, giá trị cực kỳ lớn. Tôi nhớ một lần đi buông lão gia có nhắc tới. Sau đợt đi buôn đó thì lão gia cũng qua đời"

"Vậy thì sao? Bà nghi ngờ ông Lê hại lão gia sao?"

"Không hẳn là hại. Mà là đem lão gia ra làm con chốt thí. Thử nghiệm"

"Bà nói rõ ra hơn đi"

"Cái kho báu đó rất quý giá, còn nghe nói là bị yểm thần giữ của. Ai lại gần hay chạm đến sẽ bị quật. Còn liên luỵ đến gia đình con cái sau này"

"Bà nói ông Lê đem lão gia ra để thử nghiệm sao? Vậy...Bà có nghe nói kho báu đó được cất ở đâu không?"

"Không. Nhưng tôi biết nếu người có căn tu sẽ có cách lấy được. Cô hiểu ý tôi không?"

"Hiểu. Tôi hiểu"

Cô gật đầu cái rồi mồ hôi cũng bắt đầu chảy ra, cô mím môi cái rồi nói:

"Thế bây giờ đối tượng của ông ấy không phải là Cảnh Minh mà là tôi à?"

"Cả hai. Ông ấy sẽ ép Cảnh Minh lấy Ánh Dương trước, sau đó sẽ lấy Cảnh Minh ra tìm đến cô ép cô làm việc cho ông ấy"

"Bà Hậu à, có phải bà suy nghĩ quá nhiều rồi không? Dù sao cũng chưa đến đâu mà"

"Phòng cháy hơn chữa cháy, tôi nói cho cô biết đôi mắt này của cô có thể nói là có một không hai trêи đời này. Huống hồ ông Lê là thầy pháp rất giỏi còn không cách nào lấy được kho báu. Nên cô phải cẩn thận với ông ấy"

"Tôi biết rồi. Nhưng tôi phải làm sao mới đúng đây? Cảnh Minh mất trí nhớ rồi, chúng ta phải làm sao đây bà Hậu?"

"Hoài Thục, trước giờ chuyện lớn chuyện bé gì cô cũng đã trãi qua. Chuyện này nếu như quá sức của cô thì cô hãy nghe tôi, rời khỏi đây đi. Dẫn theo Cảnh Minh cao bay xa chạy. Dù sao bà Hoàng cũng đã quyết định sẽ rã tán cái nhà này. Tranh giành hay quyền lực sẽ không còn nữa. Cô yên tâm rời đi đi, chăm sóc cậu ấy cho tốt"

"Bà nói gì vậy? Bà nghĩ tôi sẽ làm thế sao? Không đâu. Vả lại không chỉ có nhà họ Hoàng bà và mẹ, còn иɦũ ɦσα Nụ và mấy đứa trẻ nữa. Bà nghĩ tôi sẽ ra đi vì ham sống sợ chết sao?"

Bà nhìn cô, lúc đầu đã biết cô sẽ không đồng ý, nhưng bà vẫn nói ra, bây giờ bà mới cảm thấy mình đúng là suy nghĩ không thấu đáo, sau đó bà nói:

"Tôi biết mà. Tôi sai rồi"

Nói rồi bà mỉm cười, cô kéo tay bà rồi ôm bà vào lòng.

"Chẳng phải bà nói ông Lê sẽ cần tôi sao? Chúng ta tương kế tựu kế, lấy gậy ông đập lưng ông thôi. Ông Lê là thầy pháp, vậy bà Hậu đây cũng là thầy pháp, chúng ta lại có hai người, không việc gì phải sợ cả"

"Cô định làm gì?"

Bà lo lắng nhìn cô hỏi, cô mỉm cười cái rồi nói:

"Tôi đã nói rồi. Ông Lê muốn tìm tôi cứ để ông ấy tìm. Chúng ta ngồi chờ là được. Đến lúc đó chúng ra liệu chuyện mà làm. Nếu như ông ấy muốn bắt tôi thì có trốn ở chân trời cũng không thoát. Lòng tham của con người rất đáng sợ, lại đáng sợ hơn nếu như người đó âm mưu từ rất lâu rồi. Nhất định có sự chuẩn bị cả rồi, chúng ta chỉ là thuận theo ông ấy. Cho ông ấy thấy chúng ta không đề phòng, sau đó tìm hiểu điểm yếu rồi hành sự thôi"

"Hoài Thục à, cô lấy đâu ra cái gan đó vậy? Cô không sợ gì thật sao?"

"Tôi? Tôi à thì..."

Cô xoa đầu cái rồi lảng tránh câu hỏi, cô mỉm cười cái rồi nói:

"Thôi, tôi đi đây. Có gì nói sau đi!"

"Cô, cô đi thật sao? Đúng là không biết sợ mà"

"Có gì đâu mà sợ. Có Gia Minh tài giỏi như vậy ở cạnh thì tôi sợ gì?"

Cô mỉm cười cái rồi vừa đi vừa làu bàu. Lát sau không cẩn thận đâm sầm vào Cảnh Minh, cô ngẩn mặt lên cái rồi nói:

"Cậu Cảnh Minh. Cậu có sao không?"

"Tôi không sao. Chị làm sao thế? Đi mà không nhìn đường lại cúi đầu xuống đất thế kia?"

"Không có gì, không có gì đâu. Tôi về phòng đây. Đi nhé?"

Cậu giơ tay ra rồi kéo tay cô lại.

"Nhưng chị dâu à? Mẹ dặn em gọi chị vào phòng nói chuyện đó"

"Mẹ? Mẹ dặn? Có chuyện gì quan trọng sao?"

"Tôi cũng không biết. Chỉ là mẹ nói thế, chúng ta đi thôi"

Cô tự chỉ vào mặt mình, sau đó ngơ ngác ra hỏi:

"Chúng ta? À ừ"

Cô chỉnh đốn y phục lại rồi đi theo cậu. Lát sau vào phòng bà bảo cậu đóng cửa lại, sau đó bà quay mặt lại nhìn cô và cậu mỉm cười dịu dàng.

"Cảnh Minh, Hoài Thục. Hai con ngồi đi, mẹ có chuyện muốn nói"

"Con đứng được rồi mẹ, có gì mẹ nói đi"

Cô nhìn bà hỏi, cậu lại ngơ ngác gương mặt ra không hiểu gì. Lát sau và mỉm cười bước lại gần. Sau đó bà nắm tay cô, rồi nắm lấy tay cậu, sau đó bỏ tay cô vào tay cậu, bà nói:

"Hai đứa con thành thân với nhau đi!"

Một câu nói ngắn gọn thôi đã khiến đầu óc cô dường như có luồn điện chạy qua. Nhất thời không thể phản ứng kịp, cậu chớp mắt cái rồi mấp máy đôi môi:

"Mẹ nói sao?"

Bà mỉm cười cái rồi nói lại lần nữa. Bà nói:

"Mẹ muốn hai đứa thành thân. Mẹ biết Cảnh Minh có ý với Hoài Thục, Hoài Thục cũng vậy đúng không con? Mẹ không quan trọng con và Gia Minh đã lấy nhau. Vì mẹ coi trọng hiện thực hơn quá khứ. Gia Minh mất cũng đã lâu rồi, mẹ không muốn con phải sống như thế đến hết cuộc đời này, các con có ý với nhau mẹ nhìn mẹ biết"

Bà vừa nói trong đầu bà đã hiện lên một hình ảnh, lúc ấy là bà vô tình nhìn thấy Cảnh Minh say rượu sau đó còn giơ tay ôm lấy Hoài Thục, kéo cô vào phòng. Bà nhìn thấy cũng chỉ là để đó, nhưng bây giờ bà muốn hai người họ sẽ đến với nhau.

Mắt cô đứng im đơ ra. Không liếc nhìn bà nổi. Lát sau mới chớp mắt rồi run rẩy nhìn qua Cảnh Minh, nếu bây giờ từ chối thẳng thừng thì sẽ ra sao? Rồi bà Hoàng nữa. Có phải bà đã hiểu lầm gì không?

"Mẹ à chuyện này. Chuyện này"

Cô nhìn bà sau lại quay qua nhìn cậu. Cậu vẫn nhìn cô bằng ánh mắt long lanh, tay cậu ấm áp áp vào bàn tay lạnh buốt của cô. Sau đó cậu nói:

"Chị dâu, mẹ...Chuyện này không được đâu!"

Nói rồi cậu rút tay ra khỏi tay cô. Sau đó cậu lùi ra sau một bước, rồi cậu cúi đầu xuống. Cô liếc qua nhìn cậu rồi quay lại nhìn bà, bà nhìn cô ánh mắt nhân hậu.

"Hoài Thục, con thấy đó. Nếu Cảnh Minh không thành thân thì người nó lấy sẽ là Ánh Dương. Nhưng mẹ biết Ánh Dương không phải người tốt. Ông Lê cũng vậy, Cảnh Minh bây giờ chẳng thể tự bảo vệ mình, mẹ sợ..."

"Mẹ, con có thể bảo vệ Cảnh Minh, Nhưng thành thân không cần thiết đâu mẹ"

"Có thế nào cũng là chị dâu em chồng. Thành thân sau khi làm phu thê rồi mới có thể đường đường chính chính bên cạnh nhau bảo vệ nhau. Con không muốn cạnh bên Cảnh Minh sao?"

"Con...Đương nhiên là..."

Cô quay qua bắt gặp ánh mắt cậu. Tròn xoe sáng chói. Sau đó trong đầu liền hiện lên gương mặt và giọng nói của cậu ngày xưa

"Chị chỉ cần sống hạnh phúc tự khắc tôi sẽ hạnh phúc. Tôi chưa bao giờ bỏ rơi chị. Chưa bao giờ muốn hại chị"

"Tôi lo cho chị!"

Cô chớp mắt cái rồi nhìn bà, bà thấy gương mặt cô có vẻ không đồng ý, bà sợ cô vẫn còn suy nghĩ về chuyện em chồng chị dâu, bà liền tiến lại nói:

"Hoài Thục à? Trước đây Cảnh Minh bảo vệ con. Bây giờ con đừng bỏ thằng bé một mình có được không con. Mẹ không thể bên cạnh nó được. Nhưng con thì khác"

"Không đâu mẹ, không thể. Con không thể ở cạnh Cảnh Minh được"

Cô nói xong thì cậu cúi đầu xuống, một giọt nước trong vắt rơi xuống nền đất. Rồi cậu giơ tay gạt nó đi, cậu nói:

"Con không cần chị dâu bảo vệ!"

Cô quay lại nhìn, cậu liền mỉm cười cái rồi nói:

"Con sẽ bảo vệ chị dâu. Mẹ yên tâm. Chị ấy không muốn mẹ đừng ép chị"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio