Editor: caramela
Beta-er: xiangxiang
_______________________
Tiết đầu của học kì mới sau khai giảng chính là tiết của chủ nhiệm lớp.
Tiếng chuông vào học vừa vang lên không lâu, vẫn còn vương lại một chút âm thanh xì xào bàn tán chưa dừng kịp.
Chủ nhiệm đặt phấn xuống, xoay người, ánh mắt nghiêm khắc nhìn một vòng lớp, mấy học sinh đang châu đầu ghé tai vào nhau lập tức im lặng.
"Tô Nhĩ." Chúc Vân hạ giọng.
"Đừng viết nữa."
Người ngồi cùng bàn Chúc Vân đang múa bút thành văn để làm kịp bài tập kì nghỉ dừng bút lại, nhưng nghĩ đến chỉ còn thiếu một câu cuối cùng, liền cố viết nốt dòng cuối.
Làn gió thổi qua mặt.
Dù có nhiều người chắn ở trước mặt nhưng cũng không ngăn được luồng không khí khác thường, Tô Nhĩ cũng không muốn ngẩng đầu lên vì đã đoán trước được cảnh tượng sẽ xảy ra.
Một bàn tay vươn ra: "Mang lên đây."
Tô Nhĩ trong ánh mắt thương hại của bạn cùng bàn mang bài tập vừa mới làm xong đặt lên bàn.
Chủ nhiệm lớp liếc mắt nhìn hắn: "Viết cái gì đây?"
Tô Nhĩ thành thật trả lời: "Em còn thiếu một quyển kế hoạch học kì mới chưa viết xong."
Chủ nhiệm lớp hơi híp mắt lại, một câu nói quyết định vận mệnh của hắn: "Đọc lên đi."
Tô Nhĩ bất đắc dĩ đành phải nhìn xuống đống chữ viết ngoáy mà đọc lên: "Học kì mới, ta phải học tập thật giỏi, kiên quyết không làm những việc không liên quan đến lớp học..."
Một trận cười vang lên.
Chúc Vân quay đầu đi, bả vai không ngừng run rẩy, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng dở khóc dở cười.
Vốn muốn răn dạy hai câu nhưng thấy quầng thâm in trên khuôn mặt của cậu học trò thì lại không nhẫn tâm nữa....Đây chính là học sinh lớn nhất trong lớp, nghe nói là vì cha mẹ bị tai nạn ngoài ý muốn nên tinh thần bị tổn thương, nghỉ học suốt hai năm, hiệu trưởng còn đặc biệt dặn dò chiếu cố nhiều hơn.
Lời vốn định nói ra lại nuốt trở về, chủ nhiệm lớp tịch thu quyển kế hoạch học kì mới, lần nữa nhấn mạnh nói: "Cuối cấp rất quan trọng."
Tô Nhĩ gật gật đầu, một bộ dáng thụ giáo.
Làm trễ nải một lúc, tiết học cũng rất nhanh trôi qua.
Sau khi chủ nhiệm rời khỏi lớp học, Chúc Vân trêu chọc: "Đã bảo cậu đừng có viết nữa mà."
Tô Nhĩ nhàm chán mà nghịch bút: "Đã thời đại nào rồi mà còn phải viết kế hoạch học kì mới."
Tục ngữ có câu kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.
Ngoài hành lang có mấy học sinh đang tụ tập cùng một chỗ, bọn họ đứng ngay gần cửa ra vào nên có thể nghe thấy loáng thoáng chuyện mà bọn họ đang bàn tán.
Chúc Vân lấy kem dưỡng tay ra bôi: "Cuốn sách đó đã bị cấm rồi mà bọn họ vẫn còn thảo luận."
Tô Nhĩ: "Sách gì thế?"
"《Bảy ngày bảy đêm》." Chúc Vân nói: "Độ hot siêu khủng, hơn nữa nội dung cực kì hắc ám khủng bố.
Nghe nói còn có người sau khi đọc nó xong đã tự sát, thế nên bây giờ đã bị cấm trên khắp các mạng xã hội."
Tô Nhĩ nhíu mày: "Không nghĩ là cậu còn đọc qua mấy chuyện như này đấy."
Chúc Vân thở dài: "Tớ cũng là nghe người khác nói thôi."
Tô Nhĩ: "Ai nói vậy?"
Chu Vân vừa định mở miệng, thì bỗng nghẹn họng, mãi vẫn không thể nào nhớ nổi.
Tô Nhĩ dùng khuỷu tay đụng nhẹ vào người cô: "Bạn cậu tưởng tượng ra đấy à?"
"Tớ thực sự chưa xem mà." Chúc Vân không giải thích được, cũng chẳng muốn cùng cậu ta nói chuyện nên gục đầu xuống bàn ngủ bù.
Nụ cười trên mặt Tô Nhĩ dần dần biến mất.
Tiểu thuyết 《bảy ngày bảy đêm》 chính thức xuất bản là từ nửa năm trước, có vẻ như mọi người cũng biết, nhưng đều chưa đọc qua.
Ai cũng có tính tò mò, cậu cũng đã từng thử tìm trên mạng, đáng tiếc không thu hoạch được gì.
Bất kì thứ gì đều không có khả năng bị cấm hoàn toàn, chỉ cần có kiên nhẫn là có thể tìm thấy trên mạng.
Nhưng cuốn tiểu thuyết này lại khác biệt, nếu không phải là trang web thì cũng là những trang giả mạo lừa gạt người khác kích vào.
Lắc lắc đầu, cảm thấy bản thân nghi ngờ thái quá.
Xé một tờ giấy ra, bất đắc dĩ bắt đầu ghi lại lần nữa: Học kỳ mới, mình phải học tập thật giỏi, tận dụng thời gian hợp lí, kể cả là giờ ra chơi cũng phải tích cực ôn tập cho tiết học tiếp theo...!
Có lẽ sau khi viết xong một chữ, nhịn không được phát ra một tiếng thở dài, lọt vào trong tai Chúc Vân, cô lộ ra một nửa bên mặt: "Có phải cậu vẫn đang nghi ngờ chuyện lúc nãy không?"
Tô Nhĩ ngừng viết: "Cậu cũng cảm thấy tớ bệnh hoạn như thế sao?"
Nhưng cậu không chỉ nghi ngờ mỗi cuốn tiểu thuyết đấy.
Hôm bạn bè tụ họp lại với nhau mọi người có trộm uống chút rượu, Tô Nhĩ sau khi say khướt cứ liên tục kêu la hoài nghi thân thế của mình, thậm chí còn cảm thấy người thân xung quanh đều là giả, khiến cho mấy bạn cùng lớp lần nữa hoài nghi về trạng thái tinh thần của cậu.
Chúc Vân khẽ lẩm bẩm: "Có lẽ là sự thật đấy."
Tô Nhĩ nhìn chằm chằm về phía cô.
"Cha mẹ cậu qua đời có để lại tiền bồi thường lớn như vậy mà người thân thích xung quanh lại không một ai chủ động thân cận." Chúc Vân bĩu môi: "Cha tớ năm ngoái trong một lần trúng xổ số, cửa nhà suýt nữa đã bị phá rồi."
Tô Nhĩ nghe vậy hít khí lạnh: "Rất có lý!"
Không có bằng chứng thì suy đoán gì cũng có, cuộc sống sinh hoạt vẫn diễn ra bình thường.
Nháy mắt đã trôi qua nửa học kỳ, bản kế hoạch học kì mới Tô Nhĩ vẫn chưa làm được, thấy sắp thi giữa kỳ, không thể không ép bản thân giữ vựng tinh thần ôn tập.
Thịch thịch thịch.
Ban đêm, tiếng gõ quá lớn, như muốn phá cửa đến nơi.
Tô Nhĩ đặt sách xuống, nhíu nhíu mày, cầm theo cái kéo đi đến chỗ mắt mèo nhìn qua.
Ngoài hành lang là một gương mặt trắng bệch đang hoảng loạn, hắn khẽ giật mình, vội vàng mở cửa: "Chúc Vân?"
Nhìn đằng sau cô không có phát hiện ra người nào khả nghi.
"Cất kĩ!" Giọng nói Chúc Vân khàn khàn, từ trong túi áo móc ra một cái súng phóng điện nhỏ, cứng rắn nhét vào trong tay hắn: "Bất kể là ai hỏi cũng không được nhắc đến, cầm nó bảo vệ tính mạng đi."
Đồ chơi gì đây?
Chúc Vân căn bản không cho hắn thời gian phản ứng, quay người liền chạy vội rời đi.
Tô Nhĩ liền vội vàng đuổi theo.
Tố chất thân thể của hắn luôn rất tốt, còn phá cả kỉ lục chạy m của đại hội thể thao toàn trường, nhưng mà lúc này lại không thể đuổi kịp.
Đứng trong chỗ tối ở đầu ngõ, sờ soạng trong túi, chạm đến điện thoại di động liền thở nhẹ, may là có đem theo.
Chuông vang lên hồi lâu vẫn không thấy Chúc Vân nhấc máy, Tô Nhĩ chần chờ một chút, chuẩn bị báo cảnh sát.
Chúc Vân là một người rất lí trí, nếu như không phải gặp tình huống đặc biệt thì sẽ không làm ra chuyện khó hiểu như này.
Cậu không biết là, cha Chúc Vân đã sớm báo cảnh sát.
Cha Chúc buổi tối gọi con gái ra ăn cơm, không thấy trả lời liền đẩy cửa đi vào, trong phòng không có ai, chỉ có một lá thư ở trên bàn.
Bên trong viết cô bị áp lực học tập nên muốn đi ra ngoài giải sầu, không biết ngày trở về, mong cha mẹ đừng nhớ mong.
Cảnh sát tìm Tô Nhĩ lấy lời khai, bỏ qua chuyện về súng phóng điện, Tô Nhĩ cho rằng trạng thái của Chúc Vân lúc đó rất không đúng.
Lăn lộn tới tận nửa đêm, cảnh sát lái xe đưa cậu đến dưới lầu, rồi lại dặn dò vài câu.
Tâm trạng Tô Nhĩ có chút căng thẳng, ngồi ở trên ghế xoay không còn tâm tình đâu mà đọc sách nữa.
Đêm khuya bên ngoài mưa như trút nước, đang lúc nửa mê nửa tỉnh thì chuông điện thoại điên cuồng reo, Tô Nhĩ giật mình tỉnh dậy, trên điện thoại hiển thị một chuỗi số xa lạ.
"Alo."
"Là tớ." Âm thanh đầu bên kia có chút mơ hồ không rõ.
Trong lòng Tô Nhĩ có không ít nghi vấn, như việc cô bạn đang dùng điện thoại của ai gọi điện, đang ở đâu..., không đợi hắn hỏi ra, Chúc Vân nhanh trước một bước cắt ngang miệng: "Cậu còn nhớ rõ cuốn sách 《Bảy ngày bảy đêm》 không?"
" Là cái cuốn tiểu thuyết + bị cấm trên diện rộng đó hả?"
Đối phương bị câu trả lời của cậu làm cho kinh ngạc trong giây lát, chung quy cũng không có giải thích gì mà vội vàng nói: "Bây giờ đã là h sáng, trong nữa cậu sẽ xuyên vào cuốn tiểu thuyết đấy..."
Tiếng nói bắt đầu ngắt quãng: " Nhớ mang theo súng phóng điện bên người..."
Cuộc điện thoại đột ngột kết thúc.
Tô Nhĩ cau mày muốn gọi điện lại nhưng đầu bên kia chỉ vang lên âm thanh báo bận.
Theo phản xạ có điều kiện cầm lấy súng phóng điện sờ một chút, vừa rồi ở cục cảnh sát cậu vô ý không có đề cập đến cái này.
Bỏ qua câu dặn dò của Chúc Vân mà bản thân cậu cũng có tiền lệ từng bị ảnh hưởng đến tinh thần, thế nên đầu đuôi câu chuyện nói ra không chính xác cậu còn có thể bị hiểu lầm là đang lợi dụng Chúc Vân làm việc gì đó.
Rõ ràng không có nguồn điện nhưng toàn thân cậu như có dòng điện kịch liệt chạy qua.
Nửa thân người đã lập tức tê dại, Tô Nhĩ khó khăn giật giật ngón tay muốn gọi xe cấp cứu nhưng cơ thể như bị sóng biển dâng trào điên cuồng đè ép xuống, không thể cử động được, bị cưỡng ép cuốn vào trong vòng xoáy.
Rò điện rồi!
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Tô Nhĩ trước khi chìm vào trong bóng tối.
Lần nữa mở mắt ra là ở một thế giới tối tăm mờ mịt.
Tô Nhĩ mãnh liệt nhắm mắt lại rồi mở ra lần nữa, và nhìn thấy xung quanh cũng có mấy người giống mình.
"Đây là nơi nào?" Có người giúp cậu hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Quả thật, không ai biết được.
"Phía đó có người!" Một nữ sinh đột ngột chỉ về phía trước.
Nhìn theo phương hướng cô bé chỉ, thấy phía trước bày biện rất nhiều bàn nhỏ, nhìn giống như hiện trường chiêu sinh.
Nữ sinh nói chuyện kìm nén không được mà chạy tới, những người khác cũng vội vã đuổi theo.
Tô Nhĩ đi ở chính giữa đội ngũ, không nhanh không chậm theo sát, ánh mắt xem xét xung quanh, tính cả bản thân thì có tổng cộng người.
Chạy đến chỗ người gần nhất trước bàn, nữ sinh thở hồng hộc bắt đầu đưa ra câu hỏi.
"Cấm mở miệng!" Người đàn ông ngồi bắt chéo hai chân mạnh mẽ vỗ xuống bàn, nữ sinh sợ tới mức lui về phía sau một bước.
Ngược lại ở bàn đối diện là một nữ sĩ có vẻ hòa nhã hơn: "Trên mặt bàn có các sách tuyên truyền mà các tiền bối tổng kết được, các người có thể tự mình lấy ra xem."
Tô Nhĩ cùng một người đàn ông khác là phản ứng nhanh nhất, tay đồng thời chạm đến mép quyển sách.
"Cậu trước đi." Người đàn ông trưởng thành chủ động nhường trước, dù sao cũng có cả một chồng sách nên không cần phải tranh đoạt.
Từ Tô Nhĩ bắt đầu, mỗi người theo thứ tự cầm lên một quyển.
"Đám người mới này không tệ." Người đàn ông ngồi bắt chéo hai chân thổi phồng lên, ngữ khí mang chút trào phúng: "Không như cái đám ngu xuẩn trước, bị đánh đến gần chết rồi mới chịu tiếp nhận sự thật."
Lúc hắn nói chuyện, Tô Nhĩ đã mở ra trang thứ nhất.
Tiêu đề viết chữ lớn BẢY NGÀY BẢY ĐÊM, thứ tự mục lục rõ ràng:
Tóm tắt.........!
Tổ chức.........!
. Các tổ chức lớn.........!
. Yêu cầu khi tuyển thành viên mới.........!
Yêu ma quỷ quái
. Cách đối phó.........!
...!
Thời điểm Tô Nhĩ cúi đầu xem, tàn nhẫn cắn môi, cho đến khi nếm thấy vị máu, mới giả bộ vô ý liếm liếm miệng vết thương.
Đau, có vết thương, không có khả năng đây là nằm mơ.
Vì vậy bây giờ người xuyên sách đều nhiều như vậy sao? Sớm đã có người truyền tin, còn giới thiệu sách này cho cả thế giới.
"Sắp bắt đầu rồi." Tô Nhĩ thính lực tốt, nghe được một người phụ trách chiêu sinh trong đó lầm bầm.
Cùng lúc đó, ở xa hiện lên một màn nước cực lớn.
Sắc mặt người đàn ông ngồi bắt chéo hai chân có chút nghiêm túc: "Tôi sẽ chỉ nói ngắn gọn nên các người nghe cho kỹ, biểu hiện của trận đầu tiên sẽ được công bố chi tiết trên màn nước này, tất cả các tổ chức lớn sẽ theo đó mà nhận người."
Công bố?
Tô Nhĩ nhíu mày, giở đến trang mục lục tương ứng, thấy chỉ có lần biểu hiện đầu tiên được công bố liền thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông chú ý đến hành động của cậu, cười nhạo một tiếng: "Nếu mỗi trận đều công bố chi tiết thì chẳng phải là không có bí mật sao?"
Mà nếu muốn sống sót trong cái thế giới này, ai cũng đều có bí mật hoặc một con át chủ bài để bảo vệ tính mạng..