Mắt Tử Khê choáng váng, Lâu Tử Hoán nói gió thì chính là mưa, lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Tề. Cô cũng không cắt ngang hắn nữa, tình hình hiện tại của hắn rất không tốt, cô thấy sợ, lo lắng, còn có sốt ruột. Cô khẳng định Lâu Ngọc Đường đã cùng hắn nói gì đó, chuyện này đối với hắn mà nói là đả kích rất lớn, lớn đến nỗi hắn sợ mất đi cô, lớn đến nỗi hắn vội vàng muốn cùng cô kết hôn ngay bây giờ. Cô nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, lòng bàn tay hắn rất nhiều mồ hôi, hắn đang khẩn trương. Cùng cô kết hôn, hắn rất vội vã, thế nhưng hắn lại căng thẳng.
Hắn nói chuyện điện thoại xong, nắm tay cô, môi hôn lên nó: "Tiêu Tề lập tức sẽ đưa công chứng viên cùng luật sư tới, bọn họ sẽ làm chứng cho chúng ta, chúng ta rất nhanh thôi sẽ là vợ chồng rồi, ai cũng không thể chia rẽ chúng ta được."
Tử Khê cười, hắn không chịu nói cho cô đã xảy ra chuyện gì? Thế nhưng, nếu như hiện tại kết hôn làm cho hắn vui vẻ hơn nữa là an tâm, cô cũng sẽ nguyện ý.
Lâu Tử Hoán báo cho Thạch Nam , Thạch Nam mang theo hai người trở lại, đứng chặn ở cửa phòng Tử Khê, không để cho bất luận kẻ nào tiến vào. Hắn trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, hắn không thể để cho hôn sự của hắn cùng Tử Khê bị phá hỏng, hắn muốn Tử Khê, Tử Khê chỉ có thể là vợ của hắn.
Trong chốc lát, Tiêu Tề mang theo công chứng viên cùng luật sư đi vào. Thế nhưng bên ngoài cũng nhanh chóng náo động lên, chính là An Dạ Vũ ầm ĩ đòi vào trong.
"Tử Hoán, vì sao không cho mẹ em vào? Em kết hôn, để mẹ làm chứng đi!" Nét mặt Tử Khê nhìn qua cửa sổ nhỏ trong suốt thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ, nhưng không nghe được giọng nói của bà.
Lâu Tử Hoán để công chứng viên cùng luật sư chuẩn bị tài liệu, nói với cô "Chúng ta kết hôn có luật sư là tốt rồi, hơn nữa, có Nhạc Nhạc ở đây mà! Em hỏi Nhạc Nhạc một chút, có đồng ý để anh làm ba nó hay không?"
Nhạc Nhạc vẫn đang im lặng ngồi yên ở trên sô pha, khi Lâu Tử Hoán nhắc đến tên nó, nó mới ngẩng đầu. Nó mơ màng nhìn Lâu Tử Hoán, rồi nhìn A Tử, hơn nửa ngày mới nói: "Nhạc Nhạc muốn chú xấu xa làm ba ba, thế nhưng, chú xấu xa không thể bắt nạt A Tử nữa nha!"
"Nhạc Nhạc!" Lâu Tử Hoán ôm lấy Nhạc Nhạc, âu yếm hôn nó, "Chú sẽ không bao giờ ... bắt nạt A Tử, đổi lại, từ nay về sau, con cùng A Tử đều là báu vật trong lòng của chú, chú yêu thường còn không đủ nữa là."
Lúc này Nhạc Nhạc mới nở nụ cười, nó ôm lấy cổ Lâu Tử Hoán: "Con đây sau này có thể gọi chú xấu xa là ba ba rồi, Nhạc Nhạc có ba với mẹ rồi!"
Tử Khê cũng cười, đúng vậy! Cô có khả năng cho Nhạc Nhạc một gia đình hoàn chỉnh rồi, cô nên nghĩ đến, Nhạc Nhạc kỳ thực rất khát vọng có một người cha, một gia đình trọn vẹn. "Tử Hoán, để mẹ em vào đi? Em muốn mẹ chứng kiến chúng ta kết hôn."
Lâu Tử Hoán nói không lại cô, buông Nhạc Nhạc rồi nói: "Anh ra bảo bà ta vào!"
"Có thể mời ba anh tới không? Có người lớn của hai bên ở đây, hôn lễ của chúng ta càng trọn vẹn hơn, không phải sao?" Tử Khê còn nói, bác Lâu đã đồng ý cho bọn họ kết hôn, tin tưởng ông sẽ rất sẵn sàng làm chứng cho bọn họ.
Lâu Tử Hoán biến sắc, hắn thấy được khát vọng trong mắt Tử Khê. Cô mong muốn hôn lễ của mình được chúc phúc, cô khát vọng sự trọn vẹn. Hắn nắm chặt tay, nếu như cô biết quan hệ của bọn họ, hắn đưa ra quyết định như vậy, cô có thể hận hắn hay không. Hắn đưa cô đi vào một con đường không lối thoát, đó là cửa vào địa ngục, không có bất kì một đường lui nào, cũng không có bất kì một tia hy vọng nào. Hắn lưỡng lự, thế nhưng bắt hắn buông tha cũng không có khả năng.
Lâu Tử Hoán cười cười: "Anh đi gọi ba anh cùng bà ta đến."
Hắn ra cửa, kéo An Dạ Vũ hướng về phòng Lâu Ngọc Đường. Đi vào trong phòng hắn liền tuyên bố: "Con muốn cùng Tử Khê kết hôn, luật sư cùng công chứng viên đều đến, Tử Khê mong muốn hai người đều có mặt. Hai người nếu nguyện ý tham dự, sẽ không được nói gì, chúc phúc chúng con. Không muốn tham dự, con cũng không miễn cưỡng."
Lâu Ngọc Đường sau khi nghe xong, sợ đến nỗi nhảy từ trên giường xuống, ông vội la lên: "Tử Hoán, con điên rồi? Con biết con đang làm cái gì không? Tử Khê là em gái của con, vậy mà con lại muốn kết hôn với nó, đây là loạn luân con biết không?"
"Con nói rồi, Tử Khê không phải là em gái con, con sẽ không tin, hai người cũng đừng tưởng rằng dùng thủ đoạn như vậy là có thể chia rẽ chúng con. Xem ra ba không muốn tham gia rồi, con cũng không miễn cưỡng, hai người nghỉ ngơi cho tốt!" Lâu Tử Hoán mặt không biểu tình, kéo cửa ra khỏi phòng.
Lâu Ngọc Đường vội vàng từ trên giường leo xuống, bước nhanh lên kéo hắn: "Tử Hoán, con không thể làm chuyện như vậy! Tử Khê là em của con, mặc kệ con tin hay không, con bé là em ruột của con. Sự thật này sẽ không bởi vì con trốn tránh mà thay đổi được. Con phải bình tĩnh, không thể xúc động, con cùng Tử Khê kết hôn đúng là loạn luân. Nếu như có một ngày Tử Khê biết, nó cũng sẽ không tha thứ cho con."
"Cô ấy vĩnh viễn sẽ không biết, bởi vì chuyện ba nói không phải là sự thật" Lâu Tử Hoán lần thứ hai phủ nhận lời cha nói, "Con nhất định phải cùng Tử Khê kết hôn, ba, nếu như ba còn coi con là con ba, thì không được nói đến chuyện Tử Khê là em gái con. Càng không thể để lộ ra dù chỉ một chữ, nếu không con sẽ không bao giờ tha thứ cho ba nữa."
"Lâu Tử Hoán, con làm như vậy sẽ hại chết Tử Khê!" An Dạ Vũ bắt đầu kéo hắn, "Con không thể cùng Tử Khê kết hôn, tuyệt đối không thể được!"
"Con đã hết lời, hai người không nên có ý đồ đi vào phòng bệnh của Tử Khê, nếu ai nói lời bịa đặt với Tử Khê con là anh trai của cô ấy, con Lâu tử hoán tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Coi như là cha con, con cùng lắm thì đoạn tuyệt quan hệ cha con." Hắn hung hăng buông ra một câu, sau đó đẩy cửa đi. Thạch Nam phái người chắn giữ ở cửa phòng bệnh bọn họ, không để cho bọn họ đi ra ngoài.
Lâu Tử Hoán vội vàng trở lại, hắn muốn dẹp sạch mọi cản trở. Nhưng lại thấy Lâu Nhược Hi trên hành lang. Lâu Nhược Hi bộ dáng tươi cười, đi tới trước mặt hắn: "Anh, chúng ta thật sự là anh em ruột. Việc anh làm bây giờ, so với việc em làm trước kia, không có gì khác nhau cả."
Lâu Tử Hoán cả người chấn động, đúng vậy, hắn hiện tại không khác gì Lâu Nhược Hi. Thân thể hắn cứng ngắc, không thể nói chuyện, cũng không thể phản ứng.
Lâu Nhược Hi yêu thương nhìn hắn, bộ dạng hiện tại của hắn kỳ thực chính là bộ dạng của cô, rốt cục anh trai cũng phải nếm qua đau khổ mà cô đã nếm qua. "Em đang suy nghĩ, không biết có phải người nhà họ Lâu sinh ra đã có gen loạn luân hay không. Không phải chỉ có em yêu đúng anh ruột mình, mà là anh, cũng yêu chính em gái mình. Có lẽ là do ông trời đã định trước, cũng có thể họ Lâu bị nguyền rủa."
"Nhược Hi, anh không biết em đang nói cái gì?" Lâu Tử Hoán đi sát bên vai cô, "Tử Khê cùng Lâu gia một chút quan hệ cũng không có, cô ấy càng không có khả năng là em gái ruột của anh."
"Anh trai à, anh so với em còn hèn nhát hơn!" Lâu Nhược Hi quay đầu lại nhìn hắn, "Em tốt xấu gì cũng dám làm dám nhận, mà anh thì sao? Chỉ biết trốn tránh. Trong lòng anh đã tin ba! Thế nhưng anh lại lừa mình dối người."
"Nhược Hi, đừng làm cho anh hận em, đừng làm cho anh chán ghét em!" Lâu Tử Hoán quay đầu lại, cắn răng hướng cô gầm nhẹ.
Nhược Hi cười nhạt: "Anh, em chỉ không hiểu, cùng là em gái, vì sao An Tử Khê thì được, em lại không được. Em yêu anh so với An Tử Khê sẽ không thua kém."
"Lâu Nhược Hi, em câm miệng!" Lâu Tử Hoán rống lên, "Anh nói cho em, sự tình trước kia anh sẽ quên hết. Thế nhưng em nếu như dám ở trước mặt Tử Khê nói nhăng nói cuội, anh thực sự sẽ không tha thứ cho em." Hắn nói xong, đi nhanh về phía trước.
Nhược Hi nhìn bóng lưng hắn, mấy ngày nay, cô nhìn thấy nhiều nhất chính là thấy bóng lưng hắn. Anh trai, anh thật sự sẽ không quay đầu lại nhìn em sao? Sẽ không, em sẽ khiến anh quay đầu lại, hơn nữa chỉ nhìn duy nhất một mình em.
Lâu Tử Hoán trở lại phòng bệnh của Tử Khê, Tử Khê thấy hắn một mình trở về, lòng trầm xuống: "Làm sao vậy, mẹ em cùng bác Lâu không muốn tới sao?"
"Đương nhiên là không phải!" Lâu Tử Hoán ngồi vào bên giường, "Ba anh bây giờ còn chưa bình phục, không thích hợp đi lại. Bọn họ nói chúc phúc chúng ta là đủ rồi, cái khác chúng ta tự mình quyết định là được."
Tử Khê thấy không thích hợp, thế nhưng biểu tình của Lâu Tử Hoán không có một chút kẽ hở nào, cô đành phải tin. Không thể làm gì khác ngoài việc miễn cưỡng gật đầu.
Lâu Ngọc Đường dĩ nhiên không thể để cho bọn họ kết hôn như thế. An Dạ Vũ một mực gõ cửa, thế nhưng bên ngoài Thạch Nam và bảo vệ không hề có động tĩnh, Lâu Ngọc Đường cũng gõ cửa: "Thạch Nam, ngươi mở cửa ra. Ngươi từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Tử Hoán. Ngươi hẳn là rất rõ ràng, việc làm hiện tại của nó là sai, ta không thể khiến nó buông tay, không phải là suốt đời nó sẽ bị hủy sao. Ngươi mở cửa, ta muốn đi ngăn cản bọn họ, không cho nó làm việc sai."
Thạch Nam ngập ngừng, tình cảm của cậu chủ cùng An tiểu thư như thế nào hắn đều rõ, hôn lễ này thực sự không dễ dàng. Thế nhưng không ai ngờ, An Tử Khê lại là em gái Lâu Tử Hoán. Tử Hoán lấy chính là em ruột mình, việc này là scandal lớn nhất của xã hội thượng lưu. Sau đó nếu như truyền ra, không chỉ có cậu chủ bị hủy hoại, Lâu thị cũng sẽ bị liên lụy.
"Thạch Nam, coi như ta van cầu ngươi. Ta đời này, đã có lỗi với Tử Hoán cùng Nhược Hi rồi. Ta muốn bồi thường cho nó thật tốt, nó không thể cùng Tử khê kết hôn. Ngươi để ta vào có được không, coi như là ngươi suy nghĩ cho cậu chủ của mình." Lâu Ngọc Đường nói ra lời cuối cùng, gần như lời cầu xin khẩn thiết.
"Lão gia, thân thể ông không khỏe, về nghỉ ngơi trước, tôi đi nói với nó!" An Dạ Vũ đỡ hắn nói.
"Cô im miệng!" Lâu Ngọc Đường chán ghét không cho An Dạ Vũ xen vào. "Thạch Nam xem như ta van cầu ngươi, Tử Hoán cùng Tử Khê không thể kết hôn."
Lúc này, cửa mở, ngoài cửa đã không còn ai.
Lâu Tử Hoán cẩn thận đẩy giường đi, Tử Khê tựa ở trên giường. Bây giờ sắc mặt cô khẳng định là không tốt, chết tiệt là trong bệnh viện lại không có đồ trang điểm. Tuy rằng chỉ là công chứng kết hôn, nhưng Tử Khê mong muốn nghi thức chính thức này long trọng một chút. Cô chỉnh lại tóc rồi hỏi hắn: "Sắc mặt em bây giờ có tốt không? Có phải là xấu lắm không!"
Lâu Tử Hoán nâng khuôn mặt của cô, hôn lên môi cô một cái: "Bây giờ trong lòng anh, em là người đẹp nhất, yêu nhất!"
Cô lần đầu tiên nghe được hắn nói như vậy, mặt cô như bị dính cái gì, càng thêm không dám nhìn hắn.
"A Tử một chút cũng không xấu, A Tử chính là cô dâu đẹp nhất trên thế giới." Nhạc Nhạc ghé vào trên giường, mở to mắt nói với cô.
Cô thật muốn hôn con gái, nhưng mà hoàn cảnh bây giờ không thích hợp. Hơn nữa cô rất nhanh nghe được âm thanh bên ngoài. Chính là giọng nói của mẹ cô.