Ngày đó rốt cục cũng tới, Tử Khê phải đi trang điểm, còn Hắc Diệu Tư tới nhà hàng trước. An Dạ Vũ ở cùng cô toàn bộ quá trình, mặt Tử Khê không chút biểu tình mặc cho thợ trang điểm loay hoay. Sắc mặt cô không tốt, An Dạ Vũ cũng không thể nói gì với cô.
Trang điểm xong, cô ngồi lên xe tới nhà hàng, Hắc Chí Cương mở xe tới đón họ. Tử Khê nắm chặt tay Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc rất bình tĩnh, nó mặc váy công chúa, luôn sát bên người Tử Khê. Phía sau xe bọn họ còn có xe theo, đó là người của Hắc Diệu Tư.
Hiện tại là giờ cao điểm vào buổi sáng ở trên đường. Tử Khê biết cơ hội của cô tới rồi. Cô quay đầu đối với An Dạ vũ: "Mẹ, từ nhỏ đến lớn, con không có cầu mẹ làm cái gì cho con? Ngày hôm nay, con muốn cầu mẹ một việc."
An Dạ Vũ nhìn cô, vừa nhìn thấy, bà cũng cảm giác được Tử Khê có chút không bình thường, bà đề phòng: "Con, Tử Khê, con lập tức kết hôn rồi, có chuyện gì mà không thể đợi sau kết hôn rồi mới nói."
"Con không thể gả cho Hắc Diệu Tư." Tử Khê cầm tay mẹ, rưng rưng khẩn cầu, "Mẹ, mẹ hãy giúp con, đây là cơ hội duy nhất của con. Con muốn rời khỏi đây, thế nhưng con cần người tới giúp con. Mẹ, nếu như mẹ không giúp con, sẽ không có ai có thể giúp con!"
An Dạ Vũ khẩn trương rút tay về: " Tử Khê, con bình tĩnh một chút. Diệu Tư thực sự rất thích con, gả vào Hắc gia không tốt sao? Ta mong muốn cả đời mà cũng mong không được. Tử Khê, nghe lời, hôm nay con kết hôn, không nên suy nghĩ bậy bạ."
"Mẹ, coi như con cầu xin mẹ." Tử Khê gấp đến độ khóc nấc, "Mẹ giúp con đi, mẹ biết con thực sự không thể gả cho Hắc Diệu Tư đúng không, con làm không được, mà cũng không thể làm vậy. Mẹ, nếu như con thực sự gả cho Hắc Diệu Tư, một ngày nào đó con sẽ điên mất. Mẹ, duy nhất một lần này thôi, mẹ hãy lo lắng một lần cho con gái mẹ. Mẹ thương con, phản bội con, con cũng không thực sự hận mẹ, nhưng lúc này đây, mẹ cứu con một lần, cứu con gái mẹ duy nhất một lần này đi."
Viền mắt An Dạ Vũ cũng đỏ, đúng vậy! Tử Khê chính là con gái của bà, bà thực sự muốn đem con gái đẩy vào hố sao? "Vậy con muốn ta giúp con thế nào?"
Tử Khê đi qua nhìn Hắc Chí Cương sau cửa kính, cuối cùng lòng cô cũng thả lỏng.
Xe tăng tốc về phía trước, chỉ một lát sau, xe họ dừng lại. An Dạ Vũ đi ra trước, Tử Khê ôm Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc sắc mặt tái nhợt, tựa hồ muốn nôn. Xe đuổi theo sau bọn họ cũng ngừng, bọn họ chỉ phụ trách theo, cũng không tiến lên. Trong lúc nhất thời, xe của bọn họ chạy càng lợi hại hơn.Xe phía sau vang lên tiếng còi, không ít người xuống xe vây quanh nhìn xem là chuyện gì.
Một lúc sau, Nhạc Nhạc tựa hồ ói ra. Tử Khê ôm Nhạc Nhạc đi xa, An Dạ Vũ cũng đi theo. Những người khác cũng tản ra, xe cứ như vậy chạy về trước.
Lúc này, Tử Khê đã ngồi trên một chiếc xe khác, đang trên đường cao tốc tới sân bay. Cô ôm Nhạc Nhạc, tim đập cực nhanh.
"A Tử, chúng ta sẽ vĩnh viễn rời khỏi đây sao?" Nhạc Nhạc ở trong lòng cô hỏi.
Tử Khê gật đầu, vẫn đang hoảng hồn chưa thể bình tĩnh.
"Vậy, con muốn gọi điện thoại nói cho ba ba bại hoại." Nhạc Nhạc liền khởi động máy gọi điện.
Tử Khê ngăn cản nó: " Nhạc Nhạc, tới sân bay rồi, mau đăng ký rồi gọi sau được không?"
Nhạc Nhạc khó hiểu gật đầu.
Bọn họ tới sân bay rồi, Hắc Chí Cương một ngày trước đã đưa cho cô vé máy bay, máy bay còn một giờ nữa là bay, bọn họ đã đến bàn chuẩn bị đăng kí. Vào phòng chờ, Nhạc Nhạc vẫn ngồi bên cạnh cô. Sau khi làm tốt mọi thủ tục, Tử Khê mượn điện thoại một hành khách bên cạnh. Cô vẫn không dám mở điện thoại, Hắc Diệu Tư có trang bị vệ tinh theo dõi trên điện thoại của cô, cho dù còn phút nữa nhưng cô cũng không thể thư giãn.
Cô kết nối cuộc gọi với điện thoại của Tử Hoán, sau một hồi lâu điện thoại có tín hiệu, chính là giọng Lâu Tử Hoán: "Xin hỏi ai vậy?"
Vừa nghe giọng hắn, toàn thân Tử Khê run lên. Cô đi lần này, có lẽ là vĩnh viễn cũng không trở về, cuộc đời này có lẽ cô sẽ không gặp lại hắn. Trong lúc nhất thời, cô cực kỳ bi ai, nắm điện thoại không tiếng động mà rơi lệ, nói không nên lời.
"Ai vậy?" Lâu Tử Hoán sốt ruột, hắn có linh cảm rất lạ, hắn ý thức được điện thoại đang nói ở một chỗ khác. Hắn trầm mặc , gắt gao nắm lấy điện thoại. Hắn ở trên xe, đang trên đường hướng tới buổi tiệc kết hôn của Hắc Diệu Tư. Sau khi Hắc Diệu Tư xác định được thời gian kết hôn liền đắc ý đưa cho hắn thư mời đầu tiên.Hắn không phải thực sự muốn đi ăn cưới mà là muốn đi ngăn cản bọn họ kết hôn. Bất luận An Tử Khê đã làm cái gì đối với hắn, hắn cũng không thể để cô gả cho Hắc Diệu Tư, hắn không chịu nổi, một khắc cũng chịu không nổi.
Hai người cứ trầm mặc như thế, nước mắt Tử Khê càng ngày càng nhiều, tay nắm lại bắt đầu run run. Đáy lòng cô kêu lên, Lâu Tử Hoán! Tử Hoán, Tử Hoán, Tử Hoán! ! Thế nhưng, cô không kêu lên được.
Lâu Tử Hoán trầm mặc không nổi nữa, hắn vừa lái xe vừa nói: " An Tử Khê, em nghe đây. Anh không cho em kết hôn cùng Hắc Diệu Tư, có nghe hay không. Em lập tức ra khỏi nhà hàng, anh ở bên ngoài đón em. Sự tình chết tiệt này, anh tạm thời không tính với em, em ở chỗ nào lập tức đi ra."
Tử Khê nghe xong, khóc càng thêm bi thương. Lâu Tử Hoán, cái kẻ ngu si này, vì sao tới bây giờ rồi mà anh còn không chịu buông tha. Loại đàn bà như em anh hẳn là nên buông tha mới đúng!
Lúc này, tại sân bay vang lên giọng nữ thanh lệ, lại một lần nữa nhắc nhở họ đăng ký. Lâu Tử Hoán nghe thấy được, cô lúc này không ở nhà hàng mà ở sân bay.Hắn gấp đến nỗi chút nữa là lạc tay lái: " An Tử Khê, em sao lại ở sân bay, em muốn làm gì?"
"Lâu Tử Hoán!" Tử Khê thật vất vả tìm về giọng nói của bản thân, cô khóc nức nở,"Anh không nên cố đến. Em sẽ không kết hôn với Hắc Diệu Tư, anh không cần đến nhà hàng, em, em chỉ muốn nói với anh hẹn gặp lại."
"An Tử Khê, An Tử Khê em nghe đây." Lâu Tử Hoán thay đổi tay lái, trực tiếp tới sân bay, "Anh không cho phép em lên máy bay, em có nghe hay không. Em lập tức trở về cho anh, nếu em chạy mất, cả đời anh cũng sẽ không tha thứ cho em."
Tử Khê không thể không chế khóc lên. Nhạc Nhạc cầm điện thoại: "Ba ba bại hoại, con là Nhạc Nhạc."
"Nhạc Nhạc !" Lâu Tử Hoán mở âm thanh lớn khi xe đạt tốc độ cao nhất," Nhạc Nhạc con nghe này, ba ba bại hoại lập tức tới, con nói với A Tử con không đi, con phải ở lại đây.
"Ba ba bại hoại!" Nhạc Nhạc oa oa khóc lớn,"Ba ba bại hoại, Nhạc Nhạc rất nhớ ba, rất nhớ ba."
"Nhạc Nhạc, con hãy nghe ta nói, con không phải rất muốn ta sao? Con không muốn gặp ta sao? Ba ba bại hoại đang chạy tới, nếu con không đợi ta liền không gặp được ta rồi." Lâu Tử Hoán gấp đến nỗi chút nữa đâm vào xe phía trước, hắn nghe được âm thanh sân bay gọi đăng kí vang lên lần thứ hai, gấp đến độ tim như nhảy ra ngoài.
"Lâu Tử Hoán, xin lỗi, em phải đi." Tử Khê tiếp nhận điện thoại, không để ý Lâu Tử Hoán rít gào, đem điện thoại cắt đứt, trả lại cho một hành khách bên cạnh. Cô cầm lấy hành lý, nắm tay Nhạc Nhạc đi đăng ký.
Nhạc Nhạc kéo cô bất động: " A Tử, ba ba bại hoại nói ba lập tức tới, chúng ta chờ ba có được không?"
Tử khê ôm chặt Nhạc Nhạc: " Nhạc Nhạc, mẹ biết con rất luyến tiếc ba ba bại hoại. Thế nhưng, chúng ta nhất định phải đi, ngoan, chúng ta lên máy bay được không?"
Nhạc Nhạc khóc lớn nhưng lại gật đầu. Nó hết lần này đến lần khác quay đầu lại, khi quay đầu lại lần cuối thì cũng là lúc lên máy bay cùng Tử Khê.