Tử Khê cuộn mình tại trong lòng hắn, mỗi một giọt nước mắt cô rơi xuống đều bị hắn hôn trọn, thế nhưng nước mắt của cô dường như bất tận, bất luận hắn hôn thế nào vẫn còn rất nhiều. Hắn đem bản thân mạnh mẽ tiến vào thân thể cô, mỗi một tấc thân thể đều dính sát, không ngờ cô chặt như thế, hắn dần tiến đến nơi sâu nhất trong thân thể cô. Tử Khê chỉ cần thông minh một chút, sẽ biết hắn cần cô nhiều đến bao nhiêu. Một nhân vật như Lâu Tử Hoán đây, hắn sẽ không để bản thân bị một người đàn bà thân cận như vậy, trừ phi là người hắn đặt lên hàng đầu trong tim.
Một chút sức lực cuối cùng của Tử Khê cũng đã bị hắn ăn sạch, thân thể cô ẩm ướt không còn chút khí lực, cô chính là khóc đến mệt mỏi đã ngủ thiếp đi trong lòng hắn.
Lâu Tử Hoán hết lần này tới lần khác ra vào trong cơ thể cô, sau khi hoàn toàn thoả mãn, lúc này hắn mới xác thực cô thuộc về hắn mà thôi, hắn sẽ không cho cô biết hắn yêu cô bao nhiêu, cô lại càng không có cơ hội nắm bắt được nội tâm hắn, hắn muốn cô thực giày vò, không để cô rời khỏi hắn. Hắn biết như vậy đối với cô rất tàn nhẫn, thế nhưng ngoại trừ như vậy hắn không có biện pháp khác.
Tử Khê không biết tối hôm qua lúc nào thì mình ngủ, chỉ là cô rất đau cũng như mệt mỏi cực độ, cuối cùng ngủ thiếp đi trong nước mắt, lúc tỉnh lại thì cô còn đang ở trong lòng Lâu Tử Hoán, hắn ôm cô rất chặt, cô không có một chút cơ hội chạy trốn.
Cô mở mắt ra thì Lâu Tử Hoán cũng mở mắt, hắn cười nhìn cô: "Rốt cục đã tỉnh, Nhạc Nhạc ở bên ngoài chờ chúng ta, ngày hôm nay chúng ta phải đi cô nhi viện thăm bọn trẻ ở đó.
Giọng Tử Khê khàn khàn: "Em, em còn phải tập luyện!"
"Anh đã gọi điện rồi!" Lâu Tử Hoán buông cô ra, bắt đầu xuống giường mặc quần áo, "Dậy nhanh lên chút, thật vất vả cả tuần, cuối tuần chẳng lẽ em không muốn chơi cùng Nhạc Nhạc"
Đi chơi với Nhạc Nhạc! Quan hệ của cô và Nhạc Nhạc thành ra như vậy, cô rất muốn đi chơi với nó. Cô vừa khẽ động, phần eo đau nhức làm cô căn bản không đứng dậy nổi, hơn nữa hai chân mềm nhũn không có một chút khí lực.
Lâu Tử Hoán mặc một bộ đồ đi chơi, đắc ý nhìn bộ dạng cô suy yếu, một tay hắn ôm lấy cô đi tới phòng tắm, miệng còn không quên nói một câu ác độc: "An Tử Khê, em thật vô dụng."
Tử Khê không muốn cùng hắn tranh luận, cô đã rất mệt, trải qua đêm qua cô đã rất hiểu rõ là đối kháng với hắn, cuối cùng người bị thương cũng chính là mình.
Lâu Tử Hoán cư nhiên thực sự rất kiên nhẫn giúp cô tắm, giúp cô mặc từng cái quần áo, sau đó ôm cô đến trước bàn trang điểm, thay cô chải tóc, đánh phấn giúp cô che đi sắc mặt tái nhợt nhưng cũng không kém phần mỹ lệ.
Lòng Tử Khê hơi rung động, hắn giúp cô để ý tất cả, một người đàn ông vì đàn bà mà để ý cẩn thận tỉ mỉ như thế này là có ý gì, Lâu Tử Hoán rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Tối hôm qua thì hắn là ác ma, hiện tại hắn lại biến thành một người tri kỷ.
Hắn nhịn không được hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô, hôn mãi cho đến khi hắn phát giác nếu còn hôn nữa, có khả năng không thể ra khỏi phòng.
Lâu Tử Hoán muốn ôm cô ra khỏi phòng, Tử Khê liền đẩy ra, không muốn để Nhạc Nhạc thấy bộ dạng này của cô: "Em, tự mình em có thể đi!" Tuy rằng hai chân vẫn rất mềm yếu chưa hoàn toàn lấy lại sức.
Lâu Tử Hoán không miễn cưỡng cô, hắn biết rõ cô quan tâm Nhạc Nhạc rất nhiều. Hắn ôm lấy thắt lưng của cô, để toàn thân cô dựa vào người hắn.
Nhạc Nhạc ngồi ở sô pha, nó thấy sắc mặt Tử Khê tái nhợt thì có chút lo lắng, thế nhưng nó vẫn chưa có dũng khí nói chào cô. Buổi sáng nay,nó gõ cửa phòng bọn họ, Tử Khê ngủ rất trầm, Lâu Tử Hoán bảo nó đi ăn bữa sáng trước, ăn xong bữa sáng rồi bọn họ vẫn còn chưa đi ra, nó không thể làm gì khác hơn là ngồi trên sô pha coi TV, thế nhưng lại không dám mở tiếng TV to, sợ ảnh hưởng tới A Tử nghỉ ngơi.
"Nhạc Nhạc, con ăn sáng xong rồi?" Lâu Tử Hoán hỏi.
Nhạc Nhạc gật đầu, mắt nó nhìn Tử Khê nói: "Trên bàn còn có bánh quẩy và sữa đậu nành, ba ba bại hoại, hai người có muốn ăn hay không?"
Nó nói chính là hai người, Tử Khê nghe ra Nhạc Nhạc không phải hoàn toàn không quan tâm cô, cô vui mừng nở nụ cười, hơn nữa cô cũng thật là đói bụng.
Lâu Tử Hoán khẽ nhếch miệng cười nhưng khó nhìn ra, Hắn đem cô đến bàn ăn, múc cho cô một chén cháo: "Ăn nhanh lên, hiện tại không còn sớm!"
"Anh không phải đi làm sao?" Từ Bắc Kinh trở về, hắn đáng lẽ phải nhiều việc mới đúng chứ.
"Yên tâm, Lâu thị luôn vận hành tốt, nuôi sống em và Nhạc Nhạc là không có vấn đề." Lâu Tử Hoán đem chén cháo đặt trước mặt cô : "Ăn nhanh đi! Nhạc Nhạc chờ chúng ta đã rất lâu rồi!"
Tử Khê hoa mắt sao, không thể tin được Lâu Tử Hoán săn sóc ôn nhu như một người cha tốt, rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của hắn? Tử Khê cảm thấy rất hoang mang.
"Nhìn anh để làm gì!" Lòng của cô hắn hoàn toàn hiểu rõ, trái lại chỉ cần cô ngoan ngoãn, hắn sẽ đem cô và Nhạc Nhạc đặt lên trên hết trong tim mà yêu chiều. "Mau ăn đi, chẳng lẽ em còn muốn anh đút cho em?"
Tử Khê vội vàng cúi đầu ăn. Nhạc Nhạc nghi hoặc nhìn bọn họ, ba ba bại hoại hẳn là nên giận A Tử không phải sao, thế nhưng ba ba bại hoại đối với A Tử rất dịu dàng nha! Lẽ nào ba ba bại hoại đã tha thứ cho A Tử rồi sao, vậy có phải nó cũng có thể tha thứ cho mẹ rồi hay không!
Sau khi ăn xong bữa sáng, bọn họ xuất phát. Lâu Tử Hoán tự mình lái xe, Nhạc Nhạc tự động ngồi ở phía sau, Tử Khê ngồi ở bên cạnh hắn. Lâu Tử Hoán có tâm tình rất tốt, âm nhạc vang lên êm dịu trong xe cũng làm cho cô yên bình hơn rất nhiều.
"Chúng ta có cần mua quà không?" Tử Khê ngồi trên xe, một hồi mới nhớ tới nếu đi thăm đám trẻ, không phải cần có quà mới thích hợp sao.
Lâu Tử Hoán nở nụ cười, hắn thật muốn bắt lấy cô mà hôn một cái.
"Sáng nay, chú Thạch Nam đã tới, chú mua rất nhiều quà, đã chuẩn bị xong hết rồi" Nhạc Nhạc mở miệng nói.
Tử Khê kinh ngạc mà vui mừng, Nhạc Nhạc bằng lòng mở miệng nói chuyện với cô, cô cười nhìn Nhạc Nhạc qua kình chiếu hậu, vẻ mặt Nhạc Nhạc không được tự nhiên lắm.
Lâu Tử Hoán vừa chú ý tình hình giao thông vừa nhìn cô: "Nếu như còn đợi đến em nhắc nhở, chắc ngày hôm nay chúng ta cũng không đi được! Hôm nay, quà rất nhiều, đều là do Nhạc Nhạc dụng tâm đích thân chọn lựa."
Tử Khê quả thật rất xấu hổ, cô nhi viện là nơi đã từng nuôi nấng Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc muốn quay lại thăm là bình thường, trước đây vậy mà cô không nhận ra được tâm tư của nó, thật là thua xa Lâu Tử Hoán! Hắn đối với Nhạc Nhạc rất là quan tâm, thảo nào Nhạc Nhạc lại tin cậy như vậy hắn. Nhạc Nhạc cảm nhận đích xác Lâu Tử Hoán là thật lòng cưng chiều thật lòng thương yêu Nhạc Nhạc, càng không cần phải nói hiện tại hắn đã biết Nhạc Nhạc là con hắn.
"Lâu Tử Hoán, cảm ơn anh!" Hắn là một ông chủ suốt ngày bận rộn như vậy còn có thể rút bớt thời gian, nên vị trí trong lòng Nhạc Nhạc còn hơn cô nhiều.
Lâu Tử Hoán hơi nhếch miệng, hắn thấy sự vui vẻ trong mắt Nhạc Nhạc, vì vậy mọi cái hắn làm đều đáng giá.