13
Mười phút sau, tôi bế Đa Đa ngồi trên chiếc Porsche của Cận Lan. Điều hòa trong xe chỉnh rất thấp, thời tiết tháng tám khiến nhiệt độ ở trong xe và ngoài trời rất khác nhau. Cảm giác nóng bức biến mất, tôi khẽ ậm ừ nói: “Anh muốn đưa mẹ con tôi đi đâu?”
Cận Lan liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu. Không biết có phải do trí tưởng tượng của tôi hay không nhưng giọng của hắn có vẻ nhẹ nhàng hơn một chút: “Về nhà.”
Nhà?
Nhà của tôi với Đa Đa là căn hộ nhỏ ở khu dân cư cũ, giá thuê chưa tới một nghìn nhân dân tệ một tháng. Không có thang máy, không có khí gas.
Ngày đầu tiên chuyển đến, vì phải vác bình gas lên tầng 5 mà tôi đã ngồi xổm ở cầu thang bật khóc.
Khi ở cùng Cận Lan, tôi thậm chí còn không cần mang túi xách. Tôi lấy điện thoại ra và chuẩn bị gọi cho Cận Lan nhưng số điện thoại của hắn không liên lạc được, bởi vì hắn đã sớm kéo tôi vào danh sách đen.
Bây giờ, đường nét khuôn mặt của Cận Lan vẫn như trước. Khi tâm trạng không tốt, lông mày hắn sẽ nhíu lại. Tôi ho nhẹ: “Không cần đâu, anh cũng sắp kết hôn rồi. Hơn nữa ba của thằng bé vẫn đang đợi tôi ở nhà.”
14
Chiếc xe đột nhiên phanh gấp lại bên đường. Tôi nhìn thấy bàn tay đang cầm vô lăng của Cận Lan nổi đầy gân xanh, hắn nhìn tôi nói: “Lâm Thất Thất! Không nói dối thì em sẽ chết hả?”
Tôi bị đâm trúng vào chỗ đau.
Tôi bế Đa Đa trên tay muốn mở cửa xuống xe nhưng cửa xe bị khóa mất rồi. Sắc mặt Cận Lan tối sầm, mím môi lại không nói gì. Giống như sự tức giận đã sắp đốt cháy da thịt hắn.
Tôi không dám lên tiếng. Hắn ta nhìn thấy dáng vẻ này của tôi thì hình như càng tức giận hơn, đạp chân ga phóng xe đi tiếp.
Đường đi quá dài, tôi và Đa Đa đã ngủ quên từ lúc nào. Không biết qua bao lâu, tôi cảm thấy có một bóng người đang bao quanh tôi, thậm chí còn trực tiếp ôm lấy tôi.
Mặc dù hắn rất nhẹ nhàng nhưng tôi vẫn tỉnh dậy sau khi đi được hai bước. Tôi đang nép mình trong vòng tay của Cận Lan, hắn cúi đầu nhìn tôi nói: ‘’Em có thể ngủ thêm một chút.”
Tôi lắc đầu: “Để tôi xuống đi.”
Tôi cảm thấy những ngón tay của hắn siết chặt rồi lại thả lỏng.
“Đa Đa đâu?”
Hắn hất cằm chỉ sang một bên: “Ngủ rồi.”
Tôi nhìn qua, thấy trợ lý của hắn bế Đa Đa đi phía sau.
15
Khi say giấc, khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đỏ bừng lên trông rất đáng yêu. Tôi nhớ lúc tôi vừa sinh Đa Đa đã bị rụng tóc, mất ngủ, mỗi ngày cứ cách hai ba tiếng đều phải dậy cho con bú.
Lúc đêm khuya vắng lặng, tôi cảm thấy đó là khoảnh khắc yên bình nhất trong cuộc đời mình. Nhưng đầu tôi lại ngập tràn sự buồn bực khó chịu khiến tôi muốn điên lên.
Vì thiếu ngủ trầm trọng nên sau khi bị thằng bé đánh thức, tim tôi đập loạn xạ và cảm giác khó chịu lan khắp cơ thể. Tôi cảm thấy tôi sắp phát điên rồi.
Có một lần, tôi đã không thể chịu được mà ném Đa Đa lên giường. Thằng bé khóc rất đáng thương, khuôn mặt nhỏ nhăn nheo không đẹp chút nào. Cứ khóc mãi khóc mãi, rồi tôi cũng khóc theo. Tôi vừa cảm thấy có lỗi lại vừa ân hận, lần nữa ôm con vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành. Rất nhanh sau đó Đa Đa đã ngủ rồi.
Đến tháng thứ sáu, Đa Đa đột nhiên không còn bú đêm nữa, ngủ liền một mạch tới sáng. Dường như thằng bé cũng đang nỗ lực trưởng thành, mong muốn chia sẻ áp lực với tôi, muốn để tôi ngủ thêm một chú. Giống như em bé thiên sứ trên internet nhắc đến vậy.
Đa Đa cử động nhẹ, hình như sắp tỉnh rồi.
Tôi bước đến: “Thằng bé cứ đưa cho tôi đi, nó quen được tôi ôm rồi.”
Đa Đa sáu tuổi nên việc bồng bế khá tốn sức.
Sau khi vào thang máy đứng một lúc, hơi thở của tôi bắt đầu trở nên khó khăn. Cận Lan đột nhiên đưa tay đỡ lấy Đa Đa: “Để anh.”
Đa Đa nằm trong vòng tay của hắn ngủ rất say. Hắn cụp mắt xuống nhẹ nhàng vỗ về sau lưng thằng bé, trên mặt có một chút dịu dàng.
16
Đây chính là căn nhà mà tôi đã bán sau khi được Cận Lan tặng.
Lúc Đa Đa một tuổi, thằng bé bị bệnh nặng nên tôi đã thế chấp căn nhà cho người khác để lấy tiền chữa bệnh. Cuối cùng cả tiền và nhà đều bị lừa mất.
Có rất nhiều người là nạn nhân của kẻ lừa đảo kia, và tôi là một trong số đó. Kẻ lừa đảo mang theo một số tiền lớn, trốn ra nước ngoài đến giờ vẫn chưa bị bắt. Tôi không phải người đặc biệt nhất, còn có rất nhiều gia đình còn khó khăn hơn cả tôi. Khi tôi cõng Đa Đa đến tòa án, còn thấy một ông lão hấp hối bị đưa đến trước cửa, con trai ông tóc đã bạc trắng và bị cụt một chân.
Quán bar đã đóng của, tôi cũng không thể tìm thấy sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Đồng lương ít ỏi đó không thể trả nổi chi phí thuốc men nên tôi chỉ đành mang theo Đa Đa đi vay tiền, hầu như tất cả những người thân tôi đều đã mượn qua.
Tôi từ một Lâm Thất Thất xinh đẹp, trẻ trung đầy sức sống biến thành một con nợ.
Tôi chỉ còn cách chuyển nhà để trốn tránh, sau đó đi tìm một số việc lặt vặt và trả dần số nợ đó.
Mọi đồ đạc trong nhà vẫn như cũ, mấy năm nay cứ như một giấc mơ vậy.
Ban đêm, Đa Đa đã nằm trong phòng trẻ con ngủ say. Khi bán đi, căn nhà vốn dĩ không phải như thế này, bởi vì tôi và Cận Lan đều không thích trẻ con nên dự định không sinh con.
Cận Lan rót một cốc nước ấm đưa tôi: “Lâm Thất Thất, chúng ta nói chuyện đi.”
17
Khi hắn gọi tên tôi đã không còn mang theo sự dịu dàng như trước nữa. Sự nhiệt tình vừa dâng lên trong lòng tôi lập tức bị dập tắt. Chúng tôi cứ như đối thủ kinh doanh sắp đàm phán, không mang theo bất kỳ cảm xúc cá nhân nào.
Tôi nói trước: “Đa Đa không thể đưa cho anh, tuyệt đối không thể.”
“Rõ ràng em mang thai con của anh, tại sao trước đây lại nói dối?”
Tôi mỉm cười, họng khô rát: “Bởi vì hồi đó tôi thực sự đã ngủ với Thẩm Kỳ.”
Cận Lan im lặng nhìn tôi. Trước đây hắn ta cũng như thế này, cực kỳ tức giận thì sẽ im lặng. Giống như cái ngày hắn xông vào quán bar, bắt gặp tôi đang ngủ cùng người đàn ông khác.
Mắt của hắn đỏ lên, giống như con sói hung ác một mình đi kiếm ăn và trở về với đôi mắt nhuốm đầy máu. Dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng tôi vẫn vô thức lao đến ôm lấy hắn sau đó bảo người kia rời đi, nếu không thì hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Sẽ chết người.
Sau khi người kia rời đi, tôi như bị ai đó hút hết sức lực mà ngồi bệt xuống đất. Bởi vì chuyện tối qua tôi không nhớ được tí gì.
Cận Lan nhẹ nhàng xoa đầu tôi: “Lâm Thất Thất, chúng ta ly hôn đi.”
Tôi bất lực lắc đầu, giọng hắn bình tĩnh đến đáng sợ: “Không ly hôn, em muốn anh giết em sao?”
18
Sau đó mọi chuyện được sáng tỏ. Có người cố tình tráo đổi ly rượu của tôi, mà Thẩm Kỳ đã thích tôi từ lâu nên lý trí của cậu ta bị dục vọng lấn át.
Sau khi tôi ly hôn, Thẩm Kỳ muốn cầu hôn tôi. Trong thời gian đó, tôi đã giày vò bản thân đến mức suýt chết, tôi nói với cậu ta: “Chúng ta sẽ không bao giờ có khả năng, cậu biết tại sao không?”
“Bởi vì khi nhìn thấy cậu, tôi cảm thấy bản thân thật bẩn thỉu.”
Cuối cùng có một ngày Thẩm Kỳ nhìn thấy tôi mua thuốc ngủ, cậu ta hoảng loạn quỳ xuống nói với tôi rằng đêm đó giữa chúng tôi không có chuyện gì xảy ra, cậu ta chưa từng chạm vào tôi. Chỉ vì cậu ta cảm thấy Cận Lan không xứng với tôi nên mới muốn chia cắt chúng tôi bằng sự hiểu lầm này.
Tôi cực kì háo hức đi tìm Cận Lan, nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở cửa căn hộ của hắn nhận chuyển phát nhanh.
Người đó đi chân trần, đầu tóc hơi rối, mặc áo thun của Cận Lan và để lộ đôi chân dài thon thả.
Là Lê Thu.
19
Thưc ra Cận Lan có vẻ bề ngoài ngây ngô nhưng khả năng học tập và làm việc lại rất đỉnh.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn không dựa vào sự hỗ trợ của gia đình mà cùng bạn bè thành lập một phòng làm việc, tới cuối năm đã dành được khoản lợi nhuận đầu tiên trong cuộc đời.
Mà con đường của tôi càng ngày càng lệch hướng, cuối cùng phải mở một quán bar nhỏ, mỗi ngày đều sống cuộc sống ngày đêm lẫn lộn. Giống như đang cùng Cận Lan cầm ngược lá bài vận mệnh vậy.
Cận Lan rất bận rộn nhưng vì phòng làm việc là do cùng bạn bè mở ra nên quy mô cũng lớn dần trở thành công ty.
Em gái của bạn hắn – Lê Thu luôn lấy danh nghĩa trợ lý để đi theo họ cả ngày lẫn đêm.
20
Lê Thu như một cô gái trà xanh rình rập tìm cơ hội chen chân vào bất cứ lúc nào. Tôi rất khó chịu với cô ta, đến nỗi gặp cô ấy là trợn mắt lên.Tôi thậm chí không hề che giấu sự khó chịu của mình đối với cô ta.
Tiệc mừng ngày công ty Cận Lan mở rộng, tôi cố tình ngăn cản không cho hắn đi đâu cả. Công ty của hắn chuyển đến địa chỉ mới. Trước đây không gian văn phòng chật chội, những chiếc quạt kêu cót két.
Hắn ép tôi vào tường hôn môi.
“Lâm Thất Thất, anh thật sự phục em rồi. Gọi anh đến đây chỉ để xem đôi tất mới của em sao?”
Tôi bật cười.
Cánh tay của hắn dùng chút lực, chiếc tất bị rách rồi.
21
Chết tiệt!
“3000 tệ của em đó!” Lòng đau như cắt, tôi lập tức nắm lấy cánh tay hắn, lưu lại vài dấu răng trên đó để trút giận.
“Mua đôi mới.” Hắn hôn lên trán tôi nói: “Chỉ được mặc ở nhà cho anh ngắm.”
Tôi lẩm bẩm, cuối cùng vì mệt quá nên hắn đã khoác áo lên cho tôi rồi đi vào thang máy xuống bãi gửi xe. May mắn trên đường không có ai.
Sau khi được Cận Lan đưa về nhà, tôi ngủ một giấc đến nửa đêm, khi tỉnh lại đã thấy không có ai bên cạnh. Hắn để lại lời nhắn: “Ngủ trước đi, anh phải đến công ty một chuyến.”
Trời sáng mới thấy hắn trở về.
22
Cả hai chúng tôi đều rất bận rộn nhưng có sự khác biệt là:
Cận Lan thực sự bận rộn, còn tôi chỉ đang sống qua ngày. Vốn dĩ chúng tôi cách nhau cả con sông nhưng cả hai lại nhắm mắt giả vờ làm ngơ chuyện đó. Tôi biết cuối cùng sẽ có một ngày, con sông đó kéo tôi xuống vực thẳm.
Trong quán bar, loại người nào cũng có. Khi đối mặt với họ thì phải thay đổi bộ mặt bất cứ lúc nào. Tôi mặc những bộ quần áo Cận Lan không thích, trang điểm đậm, tiếp đón những người đến quán kiếm sự an ủi.
Cận Lan rất ít khi đến quán tôi. Hắn nói khi thấy những người đàn ông khác nhìn chằm chằm vào tôi khiến hắn rất tức giận.
Hắn đã yêu cầu tôi đóng quán rất nhiều lần nhưng tôi không đồng ý: “Cận Lan, em là một người vô tích sự, không làm được gì cả. Thành tựu duy nhất của cuộc đời em là anh. Nếu ngay cả quán bar này cũng không được mở, em thực sự không có đủ tự tin đứng bên cạnh anh.”
Hắn ngập ngừng định nói gì đó. Tôi biết quán bar này không đáng tiền, nhưng người nghèo cũng cần có thể diện. Cuối cùng vào một ngày đẹp trời, mâu thuẫn của tôi và Cận Lan đã bị Lê Thu châm ngòi.
23
Đêm đó trong quán tôi xảy ra một vụ ẩu đả, chai rượu bay khắp nơi. Mảnh vỡ văng vào bắp chân khiến tôi phải khâu mười hai mũi.
Thực sự những ngày thường tôi không hề yếu đuối như vậy, nhưng hôm đó không biết tại sao tôi rất muốn Cận Lan ở bên cạnh mình.
Rất muốn thấy hắn bảo vệ tôi.
Thẩm Kỳ là ca sĩ mới đến quán, cậu ta ít nói nhưng khá đáng tin. Sau khi gọi cảnh sát, cậu ta cúi xuống ôm lấy tôi: “Chị Thất, tôi đưa chị đến bệnh viện.”
Tôi nghiến răng chịu đựng, ra hiệu cho cậu ta đừng nói nữa, tôi đang gọi điện thoại cho Cận Lan.
Ba giờ sáng, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối. Đầu bên kia vậy mà lại là Lê Thu: “Anh Lan hôm qua uống hơi nhiều, nôn khắp nơi nên quần áo em đã gửi đến tiệm giặt khô. Anh ấy đang ngủ ở phòng bên cạnh, chị Thất Thất đừng hiểu lầm nhé...”