Chuyển ngữ: Sunshine Team
Tương truyền trong bảy ngày đầu, linh hồn người mất vẫn còn vương vấn ở nhân gian.
Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác bay lơ lửng trên không thế này nên tim bị loạn nhịp trong chốc lát. Bất an nhìn xung quanh, tôi bắt gặp khuôn mặt nhợt nhạt của chính mình.
Bác sĩ điều trị cho tôi – Trần Đức Dân – là một bác sĩ tốt. Từ đôi mắt đầy tơ máu kia có thể thấy ông ấy đã không chợp mắt suốt một ngày một đêm. Giờ phút này, nhìn máy báo nhịp tim hiện một đường thẳng tắp, ông cụp mắt khẽ thở dài.
Tôi cũng không phải một bệnh nhân tốt, không chịu nghe lời ông ấy, năm lần bảy lượt bỏ ngoài tai lời khuyên của ông ấy.
Ông quay người nói với y tá: “Đi thông báo cho người nhà biết đi.”
Người nhà của tôi…
Cụm từ ấy thật mới mẻ làm sao! Cha mẹ tôi đã qua đời từ rất lâu rồi, bao nhiêu năm qua tôi đều cô độc một mình. Mặc dù trên hộ khẩu tôi là người đã có gia đình nhưng giữa căn nhà vừa to vừa rộng ấy luôn luôn chỉ có tôi và dì Dương.
Lúc tôi hôn mê bị đưa vào phòng cấp cứu, không biết là ai đã ký tên cho đây.
Linh hồn tôi lướt nhẹ theo y tá bay ra ngoài. Ánh nắng đầu hạ rực rỡ chói mắt. Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, hoa dâm bụt kiều diễm khoe sắc, gần đó còn có một cô gái nhỏ đang ngồi xích đu.
Phía bên trong cửa sổ có một bóng người đang ngồi trên ghế dài. Dáng người dong dỏng, hai chân tùy ý mở ra.
Nếu hiện giờ tôi còn có tim, có lẽ nó sẽ loạn nhịp vì anh.
Đã lâu không gặp, đó chính là người nhà của tôi, cũng chính là người chồng trên danh nghĩa – Diệp Khâm.
Anh mỉm cười nhìn sắc mặt nghiêm trọng của y tá, hàng lông mi vừa đen vừa dài được ánh sáng rọi vào.
Anh ôn hòa mở miệng: “Sao rồi?’
Y tá không ngờ được mọi chuyện lại như vậy, câu “Xin nén bi thương” vốn đã chuẩn bị rất kỹ phải mất đến nửa ngày mới có thể thốt ra.
Diệp Khâm đáp: “Vâng!”
Hoàn thành nốt các thủ tục cần thiết, anh đeo kính râm, bước chân vững vàng ra khỏi bệnh viện. Một mặt gọi điện cho thư ký sắp xếp công việc tang lễ, một mặt dặn dò cậu ta không cần thông báo cho quá nhiều người. Trong đó, còn đặc biệt dặn dò tôi không còn người thân nên không cần phải thông báo, về phần bạn bè của tôi, chỉ cần thông báo cho Đàm Ninh là được.
Anh vẫn đối xử với tôi lãnh đạm như vậy. Chuyện của tôi khi còn sống anh không muốn tham dự, đến khi tôi chết rồi, anh cũng không muốn thông báo rộng rãi. Có lẽ chỉ vì Đàm Ninh đã gặp anh vài lần nên anh mới biết tôi có một người bạn như vậy.
Tôi không thể nói cho anh biết hai năm trước Đàm Ninh đã rời thành phố, đã lâu lắm rồi chúng tôi không liên lạc với nhau thế nên chưa chắc thư ký của anh có thể liên lạc được với cô ấy.
Xe của anh lao như bay trên đường. Các đường nét bên sườn mặt anh đều toát ra vẻ lạnh lùng nhưng ánh mắt với lông mi lại rất dịu dàng. Chỉ nhìn anh một lúc mà tôi có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không thể.
Anh là người duy nhất trên đời này mà tôi còn vương vấn. Ngoài anh ra, tôi không biết còn gì đáng giá để tôi liếc nhìn thêm chút nữa.
Xe của Diệp Khâm chậm rãi tiến vào biệt thự. Bảo vệ thấy anh đi vào thì rất ngạc nhiên, dì Dương đang tỉa hoa chăm lá trong sân cũng kinh ngạc không kém. Bà tròn mắt ngạc nhiên sau đó kích động vội vàng chạy ra nghênh đón, thấp giọng nói: “Ngài Diệp, cô Kiều còn đang ở trong bệnh viện, không có ở đây!”
Anh “Ừ” một tiếng, bình thản nói với bà ấy: “Dì Dương, bà treo một ít vải trắng trong phòng này đi. Đợi tang sự xong xuôi, tôi muốn tìm người đến đây xem phong thủy.”
Dì Dương lại lần nữa mở to đôi mắt. Một lúc lâu sau bà mới ấp úng vâng dạ, còn loại người không nói đạo lý như Diệp Khâm thì dĩ nhiên là bỏ lên lầu.bg-ssp-{height:px}
Từ sau khi kết hôn, anh chưa từng đặt chân đến nơi này, dù là nửa bước.
Tôi nhớ hôn lễ trước kia của chúng tôi, khi đó khuôn mặt khủng bố của tôi đã khiến cho nhân viên trang điểm tốn không ít sức lực. Lúc đó tay tôi ôm hoa tươi, đeo mạng che mặt đi xuyên qua hành lang còn anh đứng ở cuối đường, trước sau như một đều mỉm cười, hoàn toàn không đoán được anh đang nghĩ gì.
Hai người chúng tôi thành đôi chẳng qua là do mưu tính. Anh thua nên chịu trách nhiệm với tôi, chỉ vậy mà thôi. Anh đã từng ôn hòa nói với tôi như vậy.
Sau đó, tôi ngây người sống ở đây ba năm, bảo vệ lúc nào cũng ở xung quanh như đang trông giữ tội phạm vậy. Đàm Ninh tới đây hai lần, lần nào chúng tôi nói chuyện với nhau cũng có người ghi chép lại. Lần cuối cùng cô ấy đến đây là để tạm biệt. Cô ấy nói được công ty điều động chuyển tới nơi khác.
Tôi đã không còn rõ lần cuối cùng mình cười là lúc nào.
Diệp Khâm lên lầu, dừng lại trước cửa phòng ngủ chính một lúc. Anh không đi vào mà chuyển hướng sang thư phòng.
Tòa biệt thự này vốn dĩ là của anh. Nhưng sau khi tôi chuyển đến đây thì phòng làm việc của anh cũng chuyển đến thành phố khác cách nơi này vạn dặm. Có điều mấy năm nay trang trí trong nhà hầu như không có gì thay đổi, cho nên anh vẫn có thể hành động theo thói quen cũ. Cuối cùng, anh chọn một cái ghế gần cửa sổ, tắt di động, nằm bất động một lúc lâu.
Anh nằm rất lâu, mắt nhắm hờ, trông giống như đang ngủ say. Nếu như tôi còn ở cạnh, nhất định sẽ đắp cho anh một tấm chăn mỏng nhưng trước giờ, anh chưa từng cho phép tôi làm như vậy.
Có lẽ, anh hận tôi đến mức không muốn nhìn thấy mặt tôi lần nào nữa.
Tôi nghe thấy tiếng động nhỏ ở ngoài cửa, ngoài dì Dương thì cũng chẳng còn ai nữa. Đã một giờ trưa, có lẽ bà ấy lên đây nhắc anh xuống ăn cơm nhưng bà đứng một lúc lâu rồi lại im lặng rời đi. Xưa nay Diệp Khâm vẫn luôn mỉm cười hòa nhã với người khác nhưng anh cũng có cái uy của mình, sự bình tĩnh và ung dung của anh đã đánh bại cha và anh cả để trở thành người chèo lái của tập đoàn vì vậy chẳng ai dám làm phật ý anh.
“Kiều Sầm.” Đột nhiên anh mở miệng phá vỡ không khí yên lặng này.
Bỗng nhiên bị điểm danh, tôi giật mình nhìn anh.
Giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Cô có hận tôi không?”
Không hận.
Nhưng tôi lại không thể trả lời anh.
“Nếu hận tôi, sau khi chết có thể đến tìm tôi.” Anh lẩm bẩm. “Tùy cô hết.”
Tôi không hận anh. Bảy ngày tiếp theo, tôi cũng sẽ không quấy rầy đến anh.
Nhắc đến, lòng tôi lại cảm thấy đau xót.
Anh thuận tay cầm một quyển sổ trên bàn. Đó là quyển sổ tôi viết những cảm xúc của mình sau khi đọc sách. Căn nhà này không có internet nên chỉ có thể đọc mấy cuốn sách tiêu khiển. Ba năm qua, gần như tôi đã đọc hết chỗ sách trong thư phòng, thậm chí cả sách hướng dẫn cũng nhớ đầy đủ. Vì vậy mà chiếc bàn bừa bộn một chồng bút kí của tôi.
Anh lần lượt xem các quyển sổ từ trên xuống dưới, mỗi quyển đều mở ra, cho đến quyển thứ hai từ dưới lên.
Cuốn đó không phải là cuốn “review” mà là nhật ký của tôi. Rất dày.
Anh mở trang đầu tiên, trên đó chỉ có hai chữ ngắn gọn: Kết hôn. Trong nhà chỉ có một mình mình, bảo vệ trông coi rất nghiêm ngặt. Sau hôn lễ, Diệp Khâm hoàn toàn không cho mình cơ hội giải thích. Mà cho dù có đi chăng nữa mình cũng không biết nên mở lời thế nào, cũng không thể mặt đối mặt giải thích. Mình mong được gặp Diệp Khâm một lần.
Tôi nhớ khi tôi đặt bút viết những lời này, trời mới vào thu, không còn tiếng côn trùng râm ran, không gian cực kỳ yên tĩnh.
Quá khứ như một thước phim đen trắng, giờ phút này không hẹn mà ùa về.