Lão Trương ném Vương Thuật xuống đất, chê bai nhìn một lúc.
Lúc Vương Thuật uống say, quần áo trên người đều bẩn.
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Lão Trương theo lệnh của Long Hoa, lấy giấy bút, viết một tờ giấy: “Quần áo ở sân thượng, sau khi tỉnh lại cầm hắc long lệnh lập tức rời đi.”
Sau đó đặt tờ giấy trên tủ đầu giường, dùng hắc long lệnh chặn lại.
Tự nhủ: “Thủ trưởng vảo tôi giặt quần áo cho cậu, cho cậu tắm, nếu không bẩn như vậy, nằm trên giường tiểu thư, lỡ bị tiểu thư phát hiện thì người xui xẻo là tôi.”
Lão Trương này làm việc cũng rất là tỉ mỉ.
Ông ta nói thầm, cúi người, cởi quần áo của Vương Thuật, ngay cả quần lót cũng cởi, lúc này mới ném Vương Thuật trên giường ngà voi, sau đó đắp chăn cho hạ bộ của Vương Thuật không bị lạnh, mở máy điều hòa ra, sau đó cầm quần áo của 'Vương Thuật vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có một máy giặt tự động, lão Trương cho quần áo của Vương Thuật vào máy giặt, nhấn nút kích hoạt, bắt đầu giặt quần áo của Vương Thuật.
Không ngờ mát giặt vừa khởi động, Long Hoa đã gọi điện tới: “Lão Trương tôi quên mất, lúc nãy tôi vừa uống rượu, không thể lái xe, bây giờ cậu đi ra đi.”
“Vâng thủ trưởng.” Lão Trương nhìn máy giạt một chút, máy giặt quần áo hoàn toàn tự động, không cần phải để ý, vắt khô xong sẽ từ dừng lại, cho dù là quần áo chưa khô.
Sau khi suy nghĩ một chút cảm thấy lệnh của thủ trưởng vẫn quan trọng hơn, lão mở máy giặt rồi rời đi.
Long Hoa đã đoán sai tố chất thân thể của Vương Thuật.
Ông ta cảm thấy túy bắt tiên tác dụng chậm mà ngấm, một khi say, không ngủ hai ba ngày thì không thể tỉnh lại, huống chỉ còn là một vò.
Nhưng ông ta không biết năng lực của Vương Thuật, sức đề kháng với rượu của Vương Thuật đã vượt qua người bình thường.
Chưa tới sáu giờ sáng hôm sau, Vương Thuật đã tỉnh. Mở mắt ra có hơi sững sờ: “Đây là nơi nào? Thật là thơm!”
Trong phòng chưng bày rất sang trọng, cũng rất trang nhã, anh đang năm trên chiếc giường ngà voi đắt tiền, quay đầu nhìn lại thì thấy điện thoại di động ở ngay bên cạnh, thuận tay cầm lên, vội gọi cho Long Nghị.
“Alo! Nhóc con, câu tỉnh rồi à? Không nghĩ tới tửu lưởng của cậu lại lớn như vậy đấy?”
“Chú Long, tôi làm sao vậy?” Long Nghị nói: “Chuyện gì?”
Vương Thuật đen mặt: “Chú Long, hôm qua tôi liều mình bồi rượu, ngày hôm qua uống đến mơ mơ màng màng, chú không thể qua cầu rút ván chứ, chuyện phê duyệt văn kiện thì sao?"
Bên kia truyền tới tiếng cười và tiếng măng của Long Nghị: “Cái thăng nhóc này, cầm cái hắc long lệnh kia, cậu muốn loại xe đạp nào, đồ chơi nào, phê duyệt văn kiện nào đều là chó mái"
“Häc long lệnh?” Vương Thuật sờ đầu.
Bên kia Long Nghị đang giải thích: “Có hắc long lệnh, cậu có thể trằng trợn làm bất kỳ chuyện gì, thậm chí giết người, đừng nói là kinh doanh thông thường, cậu con mẹ nó còn dùng. phi cơ đại pháo cũng chả ai thèm quản.
Nhóc con, chớ được tiện nghỉ mà kiêu ngạo, chỗ này của tôi còn có việc, cúp máy trước, đúng rồi, rảnh rỗi cùng tôi đi †ìm mấy viên đá tốt”
Ba!
Điện thoại bị cúp máy. “Em gái ông, hắc long lệnh cái gì?”
Vương Thuật ngồi dậy, nhìn xung quanh một chút, phát hiện trên tủ đầu giường có một cái thẻ màu đen, sau đó lại thấy một tờ giấy: “Quần áo đã giặt sạch để ở sân thượng, tỉnh dậy cầm hắc long lệnh lập tức rời đi”
“Đây chính là hắc long lệnh?”
Vương Thuật cầm häc long lệnh lăn qua lăn lại, không nhìn ra có gì đặc biệt, nhưng Long Nghị đã nói nó hữu dụng, vậy chắc chắn hữu dụng.
Vương Thuật đặt hắc long lệnh cùng điện thoại chung một chỗ, lúc chuẩn bị cầm lên, chợt ngồi xuống giường.
Khi anh đứng dậy mới phát hiện mình không một mảnh vải che thân.
Con mẹ nói Ai cởi quần áo của tôi?
Vương Thuật lấy tay che cậu nhỏ, đứng dậy đi tìm quần áo.
Vừa đứng dậy, chuông điện thoại reo lên, sau khi bắt mắt truyền đến giọng nói lo lắng của Mạc Hướng Vấn: “Tiểu Thuật, tại sao không nghe điện thoại, em làm chúng ta lo lắng muốn chết”
Vương Thuật nhìn điện thoại, ước chừng có ba mươi cuộc gọi nhỡ từ Mạc Hướng Vấn, Cố Tâm Di và La Hiểu, còn có mấy số lạ, vội vàng nói: “Chị, em uống nhiều, nên không nghe thấy, yên tâm đi, em không sao, em lập tức về đây.”
Mạc Hướng Văn nói: “Khong sao thì tốt, em không cần trở lại, chị đi báo bình an với mọi người, sau đó lên trực thăng lập tức bay qua đó.”
Vương Thuật sửng sốt: “Bay đến thủ đô làm gì, không phải mới đi mấy ngày trước sao?”
“Nói nhảm, hôm nay chị đi họp lớp, em cũng phải đi.”
“Chị cả, chị đi họp lớp, liên quan gì đến em”
“Nhóc con, em đừng giả ngu, không phải em và Âu Dương đã đồng ý rồi sao, không phải nói hôm nay đi sao?”