Vương Thuật đủ đói meo từ lâu lắm rồi, trưa hôm qua uống rượu chuếnh choáng, tối còn chẳng ăn gì, sáng ra cũng. chưa ăn, đói đến mức ngực dính vào lưng suốt từ đó cho đến tân bây giờ.
Tay trái vặt một cái đùi gà nhét vào mồm trước, rồi tay phải thuận theo nâng tách trà lên làm một ngụm đã, ngửa cổ hít một hơi thật sâu, quả là sung sướng!
Anh khiến bảy cô gái xinh đẹp trên bàn há mồm trợn mắt nhìn, cái tên này đã bao lâu rồi chưa được än cái gì sao!
Vương Thuật vừa ăn, vừa chỉ huy: “Nào nào nào, tôi thích tôm hùm nhỏ, bạn học này, phiền bạn xê cái đĩa qua cho tôi”
Anh dùng tay chỉ vào cái đĩa trước mặt bạn nữ, bạn nữ bực bội đến sống đến chết, chửi rủa ngay ở trong lòng, cô bạn cũng, thích tôm hùm nhỏ, đã đặc biệt có ý chuyển đến trước mặt mình. Nghe thấy Vương Thuật la lên, giả vờ như không thấy, ngồi bất động
'Vương Thuật đưa tay ra: “Úi ngại quá, vẫn nên là tôi tự qua lấy. ” Ông tướng đứng dậy, không hề khách sáo mà bê tôm hùm nhỏ ra trước mắt mình.
Kể ra bàn ăn có thể quay được phải không, cậu để nó ở trước mặt thì đế ở trước mặt đi, chuyện này có làm sao?
Tiếp theo, mấy cô gái trợn trừng mắt nhìn Vương Thuật bưng tôm hùm nhỏ tới trước mặt mình, sau đó không hề. khách sáo, trút hết toàn bộ vào đĩa của mình.
“Ăn đi ăn đi, ai ăn thì gắp đi”
Vương Thuật cầm đũa gắp một con tôm hùm bỏ vào miệng, sau đó bập bập môi mấy hơi rồi nuốt, đầu lẫn đít đều không cả nhố ra.
Trời ạ!
Mấy cô gái nhìn Vương Thuật như nhìn yêu quái, biểu cảm trong giây lát không thể nào đặc sắc hơn, từ trước tới giờ chưa từng thấy tướng ăn nào như này.
Cùng lúc đó anh cũng khiến các bạn học bàn bàn bên hoảng hốt,
Trên bàn toàn là các người đẹp ngồi, một vài bạn học không ngừng nhìn về chỗ này, vừa hay nhìn thấy tướng ăn của Vương Thuật, lại nghe thấy Vương Thuật nói câu này: “Ăn gì gấp nấy nào!”
Đây là màn chòng ghẹo phụ nữ của Xích Quả Quả, hơn thế. còn đang đủa giỡn một bàn mỹ nữ, khi đó mấy người này đã không làm gì rồi, Vương Thuật trong giây lát đã trở thành kẻ thù chung của cả lớp,
“Đúng là cái loại hãm tài”
“Thể loại người gì vậy, trông qua là biết tuổi trẻ chưa trải sự đời”
“Đúng đấy, chị Hướng Văn và Âu Dương lấy đâu ra một người như vậy từ chỗ đó thế?"
“Mày coi cái tướng ăn của nó, có khác nào mấy đời rồi chưa ăn cơm”
“Vãi thật, loại người thế này, vậy mà lại ngồi tụ cùng một nhóm với chúng ta, thật khiến người khác phải bận lòng”
“Các anh em, chỉnh đốn nó đi, rèn nó đi”
Vài bạn nam ở mấy bàn bên ngoài cũng nháy mắt ra hiệu với nhau, thanh niên cách Vương Thuật một bàn đứng dậy, cơ thể cao lớn, mặt vuông chữ điền, đưa tay chỉ Vương Thuật “Bạn học này:
Vương Thuật đang cảm đầu ăn quyết liệt, căn bản không nhìn thấy anh ta, Mạc Hướng Vãn và Âu Dương ở bên cạnh vội vàng lấy củi chỏ huých vào Vương Thuật: “Này này, có người tìm anh đấy! Đừng ăn nữa”
Há? Lúc này Vương Thuật mới ngẩng đầu lên. Cậu bạn học đó với vóc dáng cao to cùng nét mặt buồn bực, từ trước tới giờ chưa từng thấy đứa nào da mặt dày như. thế.
“Đây là cái thứ người gì vậy?” Chưa được đi ăn tiệc bao giờ chắc, cũng phải, nhìn cậu ta ăn mặc thế này, chắc hẳn là chưa từng dự tiệc tùng lớn như vậy, đưa tay chỉ vào Vương Thuật: “Bạn học này, chúng ta là lần đầu gặp mặt nhỉ?”
Vương Thuật gật đầu: “Đúng vậy?”
Mặt vuông chữ điền nói: “Tôi giới thiệu bản thân chút, tôi tên là Trương Bưu, lớp trưởng lớp thiết kế 86, đại diện cho lớp thiết kế 86 bọn tôi, kính cậu một ly, mượn cơ hội này để làm quen nhau chút”'
Vương Thuật vội vàng đáp: “Chào anh! Tôi tên Vương Thuật, Vương trong “cách bích lão Vương”, Thuật trong “bất học vô thuật”. Nói rồi rót một chén trà uống cạn một hơi: “Ngại quá, tôi không biết uống rượu”
Hê hê hê!
Chiêu này của Vương Thuật, mấy cô bạn học suýt chút nữa phun mưa, lần đầu thấy người ta giới thiệu bản thân như. thế, Vương trong “cách bích lão Vương”, Thuật trong “bất học vô thuật”?
Mặt Trương Bưu tối lại: “Vương Thuật, thứ tôi kính cậu là rượu, không phải trà.
Vương Thuật ngại ngùng đáp: “Người anh em, tôi thực sự. không uống được rượu”
“Vương Thuật, đây còn là một chai Mao Đài có giá vài triệu, đối với cậu mà nói, nghìn năm khó thấy nhỉ? Hơn nữa, là một thắng đàn ông, sao lại có thể không biết uống rượu chứ, hôm nay cậu mà không uống chén rượu này thì cậu không phải đàn ông.”
Đậu mái Sao vẫn vướng víu với lũ đàn ông vậy?
Vương Thuật nhìn Mạc Hướng Văn, anh thực sự không muốn uống, không có sức uống với mấy người này.
Mạc Hướng Văn chỉ có thế giảng hòa: “Trương Bưu, Vương Thuật thật sự không thế uống rượu”
Không phải che đậy cho Vương Thuật, Mạc Hướng Vấn cảm thấy Vương Thuật uống rượu thì hoàn toàn là một sự lãng phí.
Tên nhóc này lúc mới vài tuổi ranh đã có thể chuốc say. mấy nữ thần băng cả vò rượu lớn mà lúc đó đám mấy chị em. uống một một chén nhỏ đã say bí tỉ rồi
Theo như tỉ lệ này, tửu lượng của Vương Thuật ít cũng phải gấp trăm lần đám con gái bọn họ, nhưng lúc đó Vương Thuật chỉ có mấy tuổi, hai mươi năm trôi qua rồi, không có cách nào. đong đếm được lượng rượu ông mãnh đã uống rốt cục là bao nhiêu.
Cho nên cô cũng không muốn để Vương Thuật uống, quả là lãng phí đồ ăn