Dọc đường về, Tần Xu ngẫm xem ba chữ “Yên tâm rồi” có phải Thẩm Cố lo lắng cho mình không, suy nghĩ này khiến cô không thể kìm được môi mình.
Cô ôm bó hoa, giấu quá nửa gương mặt vào, nhướng mắt trộm nhìn Thẩm Cố, đồng tử nhộn nhạo.
Về đến nhà đã hơn tám giờ.
Hôm nay Tần Xu mang giày cao gót, chân bị bó chặt hàng tiếng đồng hồ. Cơ thể cô mỏi nhừ, hai chân bị cọ xát đau vô cùng, vừa đẩy cửa đã vịn vào Thẩm Cố đứng cạnh, cởi giày.
Vất vả lắm hai chân mới được giải thoát, Tần Xu không muốn mang dép trong nhà, đi chân không vào trong, mới dợm bước đã bị Thẩm Cố nắm cổ tay kéo lại.
Tần Xu ngầm mặc định phải mang dép, định vào bếp cắt bánh ăn, chợt phát hiện đèn trong bếp đã được bật hết, hình như đèn phòng khách hình cũng không phải do Thẩm Cố bật.
– Dì Trần phải không ạ? – Tần Xu nghiêng đầu vào bếp gọi.
Một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề bước ra, cười tít mắt: “Ngài Thẩm và phu nhân đã về”.
Dì Trần là bà vú chăm sóc Thẩm Cố, hồi trước Tần Xu dọn đến cạnh nhà Thẩm Cố chưa gặp. Từ dọn vào ở chung sau kết hôn, mỗi ngày dì Trần đến nấu nướng một ngày ba bữa, có điều trước khi cả hai xuống nhà thì dì đã ra về. Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Xu gặp dì.
Một mùi hương nức mũi bay ra, Tần Xu cảm thán: “Thơm quá, dì nấu món gì thế?”.
Cô vào bếp, dì Trần theo sau: “Người trẻ hay bận tối mắt tối mày, thức đêm lâu thường xuyên nên dì hầm một ít nhân sâm với ba ba giúp ngủ ngon, ngài và phu nhân có muốn ăn một chút không?”.
Ba ba?
Không phải con rùa già á?
Mường tượng ra bộ dạng gớm ghiếc của con rùa, Tần Xu chán ăn ngay tức khắc,cô dừng bước, lắc đầu: “Con ngủ ngon lắm, không cần ăn đâu. Thẩm Cố hay mất ngủ, dì để anh ấy uống nha”.
– Phu nhân đúng là rất yêu thương cậu Thẩm, để dì múc cho cậu Thẩm một chén.
Dì Trần cười, vào bếp múc canh. Công dụng hỗ trợ giấc ngủ đó là bà thuận miệng bịa ra, bà nghe nói canh này giúp bổ thận, Thẩm Cố và Tần Xu mới cưới, mấy ngày nay không ra khỏi nhà nên nấu món này bồi bổ cơ thể.
– Không cần đâu. – Thẩm Cố ngăn dì Trần. “Dì để đó đi, chốc nữa con uống”.
Dì Trần gật đầu: “Vậy bây giờ cô cậu chủ ăn cơm chưa để dì dọn”.
Thẩm Cố đồng ý, quay lại nhìn “thủ phạm” dùng anh đỡ đạn canh ba ba, Tần Xu không hay biết gì, ngồi trên sô pha xắn một miếng bánh ngọt.
– Anh ăn không?
Tần Xu bưng miếng bánh lên, hỏi anh.
– Không.
– Dì Trần, dì muốn ăn bánh không?
– Cảm ơn phu nhân, tôi già rồi, răng hỏng hết nên không ăn được. Phu nhân cứ ăn đi.
Dì Trần dọn thức ăn xong xuôi, cởi tạp dề chuẩn bị về thì sực nhớ, liền dặn dò: “Hôm nay cô cậu chủ nhận được rất nhiều quà cưới, dì cất trong phòng kho nhỏ rồi, đừng quên nhé”.
Tần Xu đáp lời, đợi dì Trần về, cô dùng nĩa xắn một miếng bánh đưa đến trước miệng Thẩm Cố: “Anh ăn thử đi, ngon lắm, ngọt ngây à”.
Thẩm Cố ngửa cổ tránh: “Buổi tối ăn đồ ngọt không tốt, em ăn ít thôi”.
– Đã mở ra rồi, tối nay không ăn hết thì ngày mai không ăn được, phí lắm, em phải ăn cho hết.
Thẩm Cố không lung lay: “Ăn một góc tư thôi”.
Tần Xu lắc đầu phản đối: “Không, em phải ăn hết”.
Cô cúi đầu ngoạm luôn miếng bánh Thẩm Cố không ăn, làu bàu: “Bánh cũng anh mua chứ ai”.
Thẩm Cố phì cười, Tần Xu hiếm thấy cảnh tượng, trơ như phỗng: “Sao anh cười”.
– Nhiều như vậy em ăn hết không?
Tần Xu nghĩ Thẩm Cố không cho mình ăn hết nên đổi tư thế và tay cầm bánh. Cô quay lưng về phía anh, dồn một miếng bánh to, hai má phồng lên: “Hết chứ”..
– Vì tôi mua nên em phải ăn hết à? – Thẩm Cố nghiêng sát vào Tần Xu, giọng nói vui vẻ.
Chính Tần Xu cũng không nhận ra mình chuyện này, bất ngờ bị bắt quả tang nên cô cứng người, hơi khựng lại. Giọng nói Tần Xu bất giác tăng âm lượng: “Ai nói? Em ghiền bánh ngọt mà, bình thường em vẫn ăn hết đó thôi”.
– Bụng em nhỏ mà miệng em to quá nhỉ?
Ngữ khí thong dong, hài lòng.
Cảm giác Thẩm Cố trêu mình, hai tai Tần Xu đỏ lựng, nhìn miếng bánh trong tay do dự nửa phút rồi bỏ cuộc. Cô nổi nóng: “Em không ăn nữa”.
Tần Xu đứng dậy định bỏ đi, Thẩm Cố vươn cánh tay dài chặn ngang, kéo cô lại. Nhìn Tần Xu ôm gương mặt đỏ bừng, anh buồn cười: “Sao thế? Sao em đỏ mặt?”.
Cô trừng mắt qua kẽ tay: “Không cho anh cười”.
Thẩm Cố nhướng mày, Tần Xu thẹn thùng đấm thùm thụp vào ngực anh: “Em nói không cho anh cười”.
– Được, anh không cười – Thẩm Cố cụp mắt, đôi mắt cong cong, ghim một miếng bánh đút Tần Xu. “Em ăn đi”.
Tần Xu há miệng, nhớ Thẩm Cố vừa cười trêu mình, cô phải giữ khoảng cách. Giờ Thẩm Cố lại đút bánh cho, Tần Xu bưng bánh trên bàn, giật lấy nĩa trong tay anh, hằn học: “Ai cần anh đút, em tự ăn không được à? Có miếng bánh ngọt mà đút tới đút lui, thấy ghê!”.
Mắng Thẩm Cố làm Tần Xu khoan khoái hẳn, cô cố ý xắn một miếng to, nhét hết vào họng.
Thẩm Cố có một linh cảm mạnh mẽ, anh đứng dậy vào bếp rót nước. Mới đến máy lọc nước thì sau lưng vang lên tiếng cầu cứu ú ớ của Tần Xu: “Nước, mau lên, nước ——”.
Tần Xu ôm cổ, mặt đỏ gay vì nghẹn, ngay khi Thẩm Cố kề ly nước lên miệng, cô giữ chặt ly tu ừng ực, cạn queo.
Uống hết ly nước, Tần Xu dựa nửa người vào sô pha, nước mắt lưng tròng.
Thẩm Cố nửa bực mình nửa buồn cười, không biết phải nói gì, càng nói Tần Xu càng hơn thua. Anh ngồi cạnh vuốt ngực cho Tần Xu dễ thở.
Tần Xu liếc anh, xấu hổ, không ăn bánh nữa mà muốn lên phòng nghỉ ngơi.
– Ăn tối đã.
Tần Xu mệt phờ: “Em không ăn đâu?”.
– Còn tôi thì sao?
Chiều nay khi shopping Tần Xu đã ăn rồi, thêm vài nĩa bánh dâu nên chưa đói, song Thẩm Cố từ trưa đến giờ chưa có gì bỏ bụng.
Dĩ nhiên Thẩm Cố phải ăn tối, Tần Xu nghĩ anh muốn ăn cùng mình nên xoay người vào bếp.
Thẩm Cố ăn thong thả trong phút, đợi anh buông đũa, Tần Xu đã dần bình tĩnh, cô rủ Thẩm Cố đến nhà kho tầng hai khui quà cưới.
Mở cửa kho, Tần Xu thấy một núi hộp quà na ná nhau chất đống, cô túm váy, ngồi xổm xuống mở đại một hộp.
Trong hộp là một chiếc túi CHANEL thuộc bộ sưu tập mùa mới nhất, hai ngày trước Tần Xu đã thấy nó trên tạp chí, vì túng thiếu nên chưa kịp mua. Người tặng món quà này dường như đã tìm hiểu về sở thích của cô.
Cô đọc tên người gửi trên thiệp chúc mừng.
Bạn—— Hàn Nhậm Bân.
Tần Xu kinh ngạc, cô mừng rỡ nhìn Thẩm Cố dựa cửa: “Hở, là Hàn Nhậm Bân, nam diễn viên xuất sắc à? Anh ấy cũng là bạn anh sao?”.
Thẩm Cố nghe Tần Xu vui vẻ khen ngợi người đàn ông khác, mặt anh thoáng lạnh tanh, giọng không biến sắc: “Em biết anh ta à?”.
– Dĩ nhiên là em biết nam diễn viên hạng S rồi, em xem phim của anh ấy từ nhỏ cơ. Em siêu thích những bộ phim tiên hiệp của anh ấy. – Cô nhấc chiếc túi Hàn Nhậm Bân tặng, xúc động. “Không hổ danh sao hàng top, tặng quà hợp ý em quá”.
Thẩm Cố càng u ám: “Công ty anh định ký hợp đồng với vài ngôi sao hàng top đây”.
Hàn Nhậm Bân là nam diễn viên nổi tiếng, mình là sếp của người nổi tiếng.
– Khác mà. – Tần Xu phản bác. “Hiện tại có vô vàn giải thưởng hữu danh vô thực, chọn ra cơ man “nam diễn viên xuất sắc nhất” nhưng diễn xuất không ra gì. Tất cả dựa vào sức ảnh hưởng và tiền, giải đó trao cho bọn họ như trò cười, sao so với Hàn Nhậm Bân được? Hàn Nhậm Bân thuộc phái thực lực, không chỉ diễn tốt mà còn hát hay, giọng ca vàng đấy”.
– Tần Xu.
– Hả?
Tần Xu cười khanh khách, nghênh mắt với ánh mắt u tối của Thẩm Cố, bấy giờ nhận ra có mùi chua chua. Cô lảng sang chuyện khác: “Chúng ta kết hôn lâu rồi mà sao hôm nay bọn họ mới tặng?”.
Bởi vì ngày Thẩm Cố khoe chứng nhận cưới vợ đã bị đám người độc thân đó cố tình ngó lơ, hôm nay tất cả những người thân thiết với Thẩm Cố ở Nam Thành đã biết vợ anh bị cướp chứng nhận kết hôn nên cố tình gửi quà “chúc mừng”.
Thẩm Cố mím môi, không nói Tần Xu biết sự thật.
Tần Xu lại mở thêm mấy hộp, hầu như là túi xách, trang sức, quà nhiều vô kể. Cô khui không hết, định ngày mai khui tiếp.
Thẩm Cố bước đến, khom lưng chọn một hộp quà, mở ra, bên trong là một tấm vé
Tần Xu nhoài người xem.
[Một tuần trăng mật sang trọng ở resort Đông Thành]
Do Tần Cảnh Diệu tặng.
Cô lật tờ booklet quảng cáo khách sạn, phòng ốc lẫn phong cảnh cực kì hợp mắt. Kể từ ngày gia đình gặp biến cố, Tần Xu chưa từng được đi du lịch.
Gần đây Tần Xu và Thẩm Cố vun đắp tình cảm, mỗi ngày ở nhà chẳng có gì làm. Tim cô hơi loạn nhịp, ngẩng đầu nhìn Thẩm Cố, hỏi: “Công ty anh không bận việc sao?”.
Thẩm Cố nói nhẹ bẫng: “Chúng ta cứ đi nếu em muốn”.