Loại người gì mà lại chỉ rửa một chân thôi chứ?
La Nhận trầm ngâm: “Cái chân còn lại liệu có phải là chân giả?”
Mộc Đại không tiếp lời, vùi đầu vào ăn bánh bao hấp lồng đã nguội ngắt của mình – giao câu đố lại cho La Nhận, anh cũng sẽ không chú ý truy hỏi chuyện mình leo tường nữa.
Có điều cô vẫn thắc mắc, rất nhiều người đeo chân tay giả thường sẽ tháo xuống lúc ở một mình hoặc sau lưng người khác – Đinh Quốc Hoa quanh năm không ra khỏi cửa, cần gì phải từ sáng đến tối, thậm chí đi ngủ cũng không tháo chân giả xuống vậy chứ?
La Nhận nói: “Có khả năng không phải là để thay thế chức năng bộ phận mà thực sự coi thành một cái chân.”
Nếu như thực sự coi thành một cái chân, vậy thì gánh nặng của hành vi không còn quá nặng nề nữa, có vài người có khuynh hướng nhiều năm không tháo xuống, lưu lại một cảm tưởng giả và xoa dịu tâm lí tàn tật.
Nghe như nguyệt túc vậy.
Nhưng trong vụ con rối dây câu, người bị nguyệt túc đều chết, hơn nữa…
Mộc Đại nhìn La Nhận: “Những vụ có liên quan đến Hung Giản sau đó mà chúng ta trải qua, con trai ngọc kia và cả người phụ nữ trong trại, sau khi chết vì sao lại không bị chặt chân?”
Cô không biết trai ngọc không có chân, nhưng người phụ nữ kia thì đúng là được mai táng toàn thây.
La Nhận nói: “Chuyện này cũng không khó giải thích. Thần Côn từng nói, thế lực của lồng Phượng Hoàng Loan đã dời lên chúng ta.”
Trước họ, có khả năng hoàn toàn không có ai chú ý tới sự tồn tại của Hung Giản, bởi vậy nên lồng Phượng Hoàng Loan chỉ có thể tự dùng sức mạnh của mình đi thực hiện trừng phạt – chuyện trừng phạt này trong mắt La Nhận chỉ như vẽ rắn thêm chân, hung thủ đã chết, tới chém một chân, ngoài để đưa ra một tuyên cáo lừa mình dối người ra thì còn có tác dụng gì khác đâu?
Mà sau khi họ tham dự thì chuyện truy nã Hung Giản mới coi như là đi lên con đường chính đáng.
Có điều quả thưc là người bị nguyệt túc đều chết, Đinh Quốc Hoa vì sao vẫn còn sống êm đẹp vậy?
La Nhận ngẩng đầu, nhìn ô cửa sổ tầng sáu đã tắt đèn, nói: “Trực tiếp lên hỏi ông ta thôi.”
Sau tiếng đập cửa thình thình, trong nhà cuối cùng cũng sáng đèn, giọng Đinh Quốc Hoa rất nóng nảy: “Ai thế?”
Cửa nhà không trang bị mắt mèo, chỉ có thể mở ra xem.
La Nhận cười: “Lại là cháu đây.”
Sắc mặt Đinh Quốc Hoa rất khó coi, đang định sập cửa, La Nhận đã chống một tay chặn lại.
“Muốn hỏi bác về một ca chẩn đoán AIDS ở huyện Nam Điền hai mươi năm trước.”
Đinh Quốc Hoa giận dữ: “Đã bảo là không biết rồi, các cậu còn quầy rầy tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.
La Nhận nói: “Trên lưng bác có phải thiếu mất một mảng da không?”
Đinh Quốc Hoa ngẩn người rõ rệt, môi ông hơi run lên, sắc máu trên mặt hơi rút đi.
La Nhận lại cúi đầu: “Chân trái có phải đột nhiên bị chặt mất, chính bác cũng không rõ rốt cuộc là ai làm phải không?”
Lực đè cửa đối kháng với anh dần yếu đi.
La Nhận buông tay ra: “Người tương tự như bác, cháu cũng quen vài người, có hứng thú trao đổi một chút không?”
Đợi một lúc, trên cửa vọng ra tiếng yếm khóa xích trượt trong rãnh gỡ xuống.
La Nhận và Mộc Đại liếc nhau, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Căn hộ của Đinh Quốc Hoa là kiểu cũ, trên bàn còn trải khăn móc bằng len trắng, TV nhỏ kiểu hộp màn hình đen trắng, phích nước trên thân vẽ hình hoa mẫu đơn.
Ông lê thân thể hành động bất tiện, dùng ca sứ rót nước cho hai người, sau đó kéo ghế ngồi xuống đối diện, hai tay bất an nắm lấy lớp vải quần đùi.
“Ban nãy cậu nói, còn có những người khác giống tôi?”
“Chú của cháu, tự sát. Lúc phát hiện ra thi thể, chân trái bị chặt mất, sau lưng thiếu một miếng da, hình chữ nhật giống hình dạng thẻ tre.”
Miệng Đinh Quốc Hoa hơi há ra, hồi lâu sau mới “a” khẽ một tiếng.
La Nhận chỉ vào một bên chân của ông: “Chuyện xảy ra thế nào?”
Đinh Quốc Hoa cười khổ: “Nói ra các cậu cũng không tin.”
Còn nói: “Là vào lúc ngủ trưa ở nhà, bỗng thấy đau, đau đến độ cả người co rút, lúc tỉnh lại, toàn bộ nửa người dưới đều ướt…”
Khi đó còn tưởng là mình đái dầm, kết quả vừa mới vén chăn ra, mùi máu đã xộc vào mũi, chỗ cắt đứt còn có thể nhìn thấy đầu khớp xương trắng nhởn dính máu.
“Hai hôm đó tôi cãi nhau với vợ, bà ấy bỏ về nhà mẹ đẻ, trong nhà chỉ có mình tôi, cửa sổ đóng, cửa ra vào chốt then, chăn chưa từng bị xốc lên, không có bất kì một dâu hiệu gì, một chân cứ thế biến mất.”
Cũng may ông là bác sĩ, biết rõ phải cấp cứu thế nào, vội vàng tìm băng vải trong nhà bao lại đùi, cầm máu trước – chỗ đó rất đau, bởi vậy nên cảm giác bất thường trên lưng, ông chỉ cho là ngứa, mấy ngày sau mới phát hiện ra lúc đi tắm.
La Nhận hỏi: “Cùng ngày đó, trước lúc ngủ trưa, có xảy ra chuyện gì không?”
Đinh Quốc Hoa ngẫm nghĩ: “Có một người phụ nữ tìm đến… Chính là chuyện chẩn đoán AIDS mà các cậu muốn hỏi.”
“Người phụ nữ đó tâm trạng không ổn định, giây trước đang đau khổ cầu xin tôi chữa bệnh cho, giây sau bỗng thay đổi tâm tính, sẽ nhảy dựng lên thóa mạ cậu, đạp cửa, cầm gạch đập cửa kính nhà cậu.”
“Luôn có những người bệnh như vậy, cậu không chữa được bệnh cho cô ta, cô ta sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cậu, tìm không được chỗ để trút giận sẽ lôi bác sĩ ra trút.”
“Trưa hôm đó, cô ta lại tới trước cửa nhà tôi ầm ĩ, lại đập cửa lại đập kính, tôi không để ý tới cô ta, lên giường đi ngủ, lúc mơ màng còn nghe thấy tiếng cô ta cào cửa gào khóc.”
Con ngươi La Nhận dần co thít lại.
Dựa theo kinh nghiệm, lúc Hung Giản rời khỏi người, kẻ kế tiếp bị ám thường ở ngay trong khu vực gần đó, trường hợp này vừa khớp.
Mộc Đại đột nhiên hỏi ông ấy: “Trước đó bọn cháu đã hỏi thăm người khác về bác, tin tức rất khan hiếm, thậm chí còn không đề cập gì đến chuyện bác bị chặt chân, những người khác không biết chuyện này ạ?”
Mộc Đại mà lại hỏi ra một câu như thế, La Nhận hơi bất ngờ, chính anh cũng chưa từng nghĩ đến mặt này.
Đinh Quốc Hoa cười khổ: “Tôi không nói ra ngoài… Vết thương là do tôi tự xử lý, ban đầu tôi xin nghỉ ốm, về sau nếu bất đắc dĩ phải ra ngoài, tôi sẽ đeo chân giả, nếu có ai hỏi vì sao tôi đi đứng không tự nhiên, tôi sẽ nói là bị ngã…”
La Nhận bình tĩnh nhìn ông: “Vì sao?”
Đinh Quốc Hoa hơi ngơ ngẩn: “Tôi cũng không nói rõ ra được, lần đó đã xảy ra rất nhiều…chuyện lạ, bị chặt chân rồi, tôi cảm thấy, như gặp báo ứng.”
Chuyện lạ bắt đầu xảy ra lúc nào, ông cũng không rõ nữa.
Ban đầu, chỉ là chút vấn đề nhỏ trong chẩn đoán bệnh, ví dụ như, gặp được một bệnh nhân quen mặt, đang chờ mua thuốc ở cửa lấy thuốc, lúc ông đi qua sẽ thuận tiện liếc xem đơn thuốc rồi kiến nghị: Tình trạng của anh tốt nhất là không nên uống XXX, bị nhờn thuốc sẽ càng dễ xảy ra vấn đề hơn.
Bệnh nhân còn kinh ngạc hơn ông: “Bác sĩ Đinh, thuốc này là bác kê mà.”
Tôi kê à? Sao có thể? Chắc là lúc kê thuốc viết ngoáy quá rồi.
Ông cầm đơn thuốc lên xem, đúng là vô cùng chính xác.
Còn tưởng là mình quá mệt mỏi, lúc ở một mình còn tự nhắc nhở: Lão Đinh à, làm nghề thầy thuốc này, đầu óc không thể lơ mơ được, nói bừa một câu cũng có thể lấy mạng người ta đó.
Nhưng, tình hình càng lúc càng nghiêm trọng.
Ban đầu là kê sai thuốc, về sau còn bừa bãi giải thích sai bệnh chứng, cố ý thổi phồng, bịa đặt.
Giọng Đinh Quốc Hoa nặng nề vô cùng: “Giống như là bị thứ gì đó không chế vậy, biết rất rõ nhưng cũng không có sức lực phản kháng. Cũng chính trong khoảng thời gian đó, quan hệ giữa tôi và vợ dần căng thẳng, bà ấy cảm thấy tôi tính khí nóng nảy, giống như biến thành người khác vậy…”
Những người bị Hung Giản ám mà La Nhận lần lượt tiếp xúc, hoặc chết, hoặc là không thể giao tiếp được nữa, đây là lần đầu tiên được nghe đương sự tự thuật lại hồi ức.
Anh nhớ tới chú mình La Văn Miểu, nhớ tới câu nói không biết đã mất bao sức lực mới nói ra được kia “La Nhận, không được để chú giết người”.
Sự vùng vẫy của Đinh Quốc Hoa hẳn là còn mãnh liệt hơn so với chú, bởi ông cũng coi như một bác sĩ có y đức, một thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ, mỗi ngày đều đem tuyệt vọng đến cho bệnh nhân, nội tâm ông phải chịu giày vò thế nào là điều hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Hơn nữa, khi đó Nam Điền còn rất nghèo, chẩn đoán của bệnh viện gần như đã là quyết định rồi, rất ít ai còn có điều kiện hay không cam lòng mà tới thành phố lớn hơn thử vận may.
Người phụ nữ đó ông vẫn còn nhớ, họ Hạng, Hạng Tư Lan, cô ta mắc một căn bệnh lây nhiễm qua đường tình dục, cũng không có hiểu biết gì với AIDS, lần đầu nghe thấy, còn hỏi ông: “Phải uống thuốc gì?”
Sau nữa, khi biết đây là bệnh hiểm nghèo, cô ta trở nên hơi điên dại.
Nghe nói, cô ta nhỏ máu vào nồi cơm nhà hàng xóm, độc ác kêu la, Dựa vào đâu mà chỉ mình tôi phải chết, muốn chết mọi người đều phải cùng chết.
Lúc Đinh Quốc Hoa nhắc tới Hạng Tư Lan, La Nhận lo lắng nhìn sang Mộc Đại, khi ánh mắt chạm nhau, cô mỉm cười, dường như muốn nói, Em không sao.
Đinh Quốc Hoa ho khan hai tiếng, quay lại chủ đề chính.
“Tất cả những chuyện này, sự khống chế đó, sau khi tôi mất một chân, đều như đột ngột biến mất.”
“Vậy nhưng tôi cảm thấy, con người tôi cũng không xứng tiếp tục làm bác sĩ, tôi cũng rất sợ gặp lại những bệnh nhân từng bị tôi chẩn đoán, trễ nải. Không thích gặp người, cũng không thích người ta tới thăm mình.”
Ông cúi đầu, gắng sức nhúc nhích chân trái của mình: “Có đôi khi nhìn cái chân này, cảm thấy như trời phạt vậy, sửa chữa cái nghiệt mình tạo ra.”
Lại nhìn La Nhận: “Cậu nói chú cậu cũng giống tôi – tôi nghĩ mãi mà không ra, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
La Nhận không thể nào nói rõ chi tiết căn nguyên về Hung Giản, hơi khựng lại rồi nói lấp lửng: “Là một loại bệnh, khiến người ta không thể nào tự điều khiển bản thân, gây nên chứng thất thường trong lời nói và hành vi, chú cháu không thể vượt qua được nên đã tự sát.”
“Sau khi tự sát thì không hiểu sao bị chặt mất một chân?”
“Đúng vậy, không có cách nào giải thích, có lẽ chân tướng giống như chú nói, là trời phạt.”
Ra khỏi nhà Đinh Quốc Hoa đã là nửa đêm, trong nhóm chat có tin nhắn mới, là Viêm Hồng Sa thay ca cho Tào Nghiêm Hoa.
Tào Nghiêm Hoa canh giữ cả một ngày ở bệnh viện, cũng buồn chán cả một ngày, sau khi giao ca thì lại hưng phấn giữa đêm, đã nghĩ ra chút chuyện kích thích để làm.
Đi đài tượng ngựa không? Tiếng tim đập vẫn còn đấy, nếu may mắn còn có thể trông thấy giày cao gót đỏ nữa.
Không ai đáp lại gã, gã cũng không hỏi lại nữa, Viêm Hồng Sa không thể đi cùng, đoán chừng Tào Nghiêm Hoa đã trộm kéo Một Vạn Ba đi rồi.
La Nhận để ý quan sát Mộc Đại, không thể không lo lắng cho cô, lâu vậy rồi, tới tận giờ, chỉ sợ đây là lần đầu tiên cô trực tiếp biết được tin tức của mẹ mình.
Thì ra mẹ cô tên là Hạng Tư Lan, thì ra bà ấy cũng không mắc AIDS, điều này cũng chứng tỏ, Hạng Tư Lan rất có thể vẫn còn sống.
Cái tên Mộc Đại này là Hoắc Tử Hồng đặt cho cô, trước đó, cũng không biết Hạng Tư Lan có đặt tên cho cô không nữa, Mộc Đại từng mang máng đề cập rằng, rất nhiều người gọi cô là bé.
Bé, đây là cái tên ở nhà rất quen thuộc, cũng rất thuận miệng.
Dưới đèn đường, bóng hai người đều bị kéo ra rất dài, Mộc Đại đá bay một cục đá nhỏ bên chân: “Nghe Đinh Quốc Hoa nói nhiều như vậy, có manh mối gì không?”
La Nhận hỏi ngược lại: “Em thì sao?”
Mộc Đại đáp: “Em nghĩ tới một số chuyện.”
Cô dừng bước, bẻ ngón tay: “Trương Quang Hoa là bị dì Hồng đẩy xuống sông chết chìm, sau khi Hung Giản rời khỏi y đã tìm tới Lưu Thụ Hải.”
“Lưu Thụ Hải ốm chết trong một nhà trọ nhỏ ở Tế Nam, Hung Giản theo đó tìm đến chú anh, La Văn Miểu. Sau khi chú anh tự sát, Hung Giản lại ám lên Sính Đình.”
“Sau đó chúng ta đã kết luận, sau khi kí chủ đời trước chết đi, Hung Giản sẽ tìm đến kí chủ mới, chúng ta thậm chí còn dựa vào kết luận này mà thành công ép thanh Hung Giản thứ nhất ra khỏi người Sính Đình.”
La Nhận đã đoán ra cô muốn nói gì.
Mộc Đại nói: “Nhưng chúng ta vì thế cũng đã rơi vào một lối mòn tư duy, cảm thấy chỉ khi kí chủ chết, Hung Giản mới rời đi.”
Nếu Hung Giản có quyền tự do lựa chọn thì sao?
“Mẹ em…Hạng Tư La, là đối tượng ám thân tốt hơn Đinh Quốc Hoa.”
Lúc chưa bị Hung Giản ám, bà ấy đã ôm một ý nghĩ xấu xa như vậy: Dựa vào đâu mà chỉ mình tôi phải chết, muốn chết mọi người đều phải cùng chết.
Thanh Hung Giản thứ nhất, Trương Quang Hoa, Lưu Thụ Hải, La Văn Miểu, đều là tuyển chọn ngẫu nhiên, những người này bản tính còn có thể gọi là lương thiện, La Văn Miểu thậm chí còn thử vùng vẫy đôi lần.
Thanh thứ hai, bởi vì chỉ là con trai ngọc nên không thể hiểu được, không có cách nào giao tiếp. Chỉ cảm thấy tương tự như một kiểu thông minh nhanh nhẹn – Hung Giản sợ nước, vậy nhưng lại một mực ám lên một sinh vật có thể đi lại trong nước không gặp trở ngại gì.
Thanh thứ ba, là người phụ nữ may Tảo Tình Nương, bà ấy kết hợp với Hung Giản, là bởi ôm trong mình nỗi tuyệt vọng tìm kiếm cách sống sót, bà ấy muốn báo thù, không có Hung Giản thì không thể sống nổi.
Thanh thứ tư, vứt bỏ Đinh Quốc Hoa, lựa chọn Hạng Tư Lan đúng gu nó hơn.
Hung Giản không phải thật sự là một thanh thẻ tre cứng nhắc, nó đang suy nghĩ, đang thử nghiệm, cũng đang bài bố, bài bố một trận địa mà đến nay họ ngay cả một góc cũng chưa chạm vào được.
Cô hỏi La Nhận: “Sau này liệu có gặp phải kiểu người chủ động muốn bị Hung Giản ám, muốn hợp tác với Hung Giản không?”
La Nhận gật đầu: “Anh không ôm kỳ vọng lạc quan với lòng người cho lắm, anh cảm thấy nhất định rồi sẽ gặp phải.”
Mộc Đại như suy tư điều gì: “Vậy chúng ta phải cẩn thận.”
“Chúng ta vẫn luôn rất cẩn thận.”
Mộc Đại lắc đầu: “Ý em là, nếu có một thanh Hung Giản có đầy đủ sức mạnh, thậm chí còn nhận được sự giúp sức của người chủ động bằng lòng đi theo nó cùng bày mưu tính kế, lẽ nào nó không muốn lấy lại những thanh khác sao?”
Trong lòng La Nhận đánh thịch một tiếng.
Dù cho đến giờ vẫn chưa phát hiện ra dấu hiệu gì, nhưng Thần Côn quả thực cũng từng đề cập, giữa các Hung Giản có thể sẽ có liên hệ và trao đổi.
Ba thanh kia, ba thanh bị máu của họ hóa thành hình bóng lồng Phượng Hoàng Loan khóa lại, chỉ để trong một bể cá chứa nước, mà bể cá đó lại đặt trong một căn phòng bình thường ở Lệ Giang, cửa phòng tuy được khóa lại, những cũng không kiên cố, đạp một cái là bật ra.