Bảy Thanh Hung Giản

quyển 3 chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một Vạn Ba nằm bò trên cửa động, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, ban đầu còn có chút âm thanh hỗn tạp, loáng thoáng, sau đó thì lặng bặt.

Hắn từ từ lùi về trong động, hồi trước, lúc ở chung với nhiều người và lúc có Tào Mập bên cạnh, hắn đều có thể nghiễm nhiên không cần phải bỏ ra quá nhiều sức lực, chỉ việc sợ chết và kinh hãi, nhưng hiện giờ, chỉ còn lại một mình hắn.

Phải làm gì mới được, phải làm gì đây.

Đống lửa trong động vẫn đang cháy, có thứ còn sáng hơn cả ánh lửa, là ánh mắt gần như có phần đáng sợ của hắn.

Ông đây sẽ không ngồi chờ chết, hắn nghĩ, cùng lắm thì đồng quy vu tận, dáng người người rừng to lớn như vậy, theo cân mà tính, hắn còn được lời nữa kìa.

Cũng không biết là đợi mất bao lâu, bên ngoài rốt cuộc cũng có động tĩnh, như thường lệ, là tiếng sỏi đá lăn xuống vách núi khi leo lên trên, chỉ có điều, lần này, leo lên dường như không nhanh nhẹn như trước, đến cuối còn kèm theo tiếng thở nặng nề, một bàn tay bám lên cửa động.

Chỉ bám như vậy, không lập tức đi lên.

Một Vạn Ba nhìn bàn tay đó chằm chằm, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ: Nếu gỡ tay nó ra, nó có ngã chết không?

Cổ họng hắn hơi khô khô, nhưng ý nghĩ này đột nhiên phồng lên, làm cách nào cũng không đè xuống được, hắn chần chừ một hồi, cuối cùng cũng nhổm người đứng lên.

Đúng lúc đó, một tiếng hừ nặng nề thở hắt ra, người rừng chống mép động rướn mạnh người lên, nửa thân trên vạm vỡ hiện ra.

Một Vạn Ba bị dọa, lại ngồi xuống.

Người rừng tập tễnh vào động, lông trên người nó dài nên không nhìn thấy được cơ thể, nhưng lại có thể nhìn ra vết máu đầm đìa, là do Tào Mập gây ra?

Một Vạn Ba hỏi nó: “Bạn tôi đâu?”

Người rừng nghe không hiểu, đảo mắt sang nhìn hắn.

Một Vạn Ba cảm thấy máu huyết toàn thân ầm ầm xộc lên đầu, hắn đứng dây, nhìn xung quanh một vòng, nhặt một hòn đá cạnh đống củi lên cắp dưới nách, chạy ra ngoài, lúc chạy tới bên cửa động thì làm một động tác nhảy giả, sau đó quay lại, chỉ vào hòn đá, hỏi người rừng: “Bạn tôi đâu?”

Lặp lại mấy lần, người rừng cuối cùng cũng xem hiểu, mặt nó bất chợt nhăn tít lại, biểu cảm dữ tợn căm tức, mũi thở ra từng hơi hổn hển, chỉ vào chân mình trước, là chỗ từng trúng đạn.

Sau đó chỉ vào hòn đá, ý nói Tào Nghiêm Hoa.

Tiếp nữa làm điệu bộ bóp mạnh chân, phối hợp với biểu cảm trên mặt, rất đau.

Một Vạn Ba xem hiểu, Tào Nghiêm Hoa bóp chân nó.

Hắn lặng người đứng yên, nhìn chằm chằm vào vết thương, bỗng nhớ tới tiếng kêu như bị động kinh của Tào Nghiêm Hoa lúc bị cắp đi.

“Tam Tam, tôi tiêu rồi, tôi sẽ đồng quy vu tận với nó! Cậu phải nắm chặt lấy cơ hội này chạy đi đó!”

Sợ chết như Tào Mập mà lại dám thò tay bóp vết thương của người rừng dù biết rõ làm vậy sẽ khiến người rừng tức giận.

Đúng là liều mạng, liều để đồng quy vu tận.

Một Vạn Ba thấy mũi mình cay cay, bỗng nhớ lại rất nhiều chuyện, lúc lưu lạc bên ngoài phải ở trong thùng rác, đám đồng bọn choai choai quần rách áo manh dưới gầm cầu vượt, hắn đói đến thắt ruột đi trộm bánh nướng, lúc hắn ôm cái bánh nướng nóng co giò chạy bạt mạng, đồng bọn của hắn giữ chặt lấy chủ sạp đang tức đến phì ra khói, hét lên: “Giang Chiếu, Giang Chiếu, chạy nhanh lên…”

Yết hầu Một Vạn Ba cuộn lên, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Người rừng ngẫm nghĩ, giơ hai tay lên rồi lăn đùng ra ngã mạnh xuống đất.

Cũng phải, lúc đó đùi nó bị đau, mang theo Tào Nghiêm Hoa ngã bổ nhào xuống đất, đã ngã hệt như vậy.

Một Vạn Ba không nói gì nữa, hắn ngồi xuống đối diện đống lửa, tựa lưng vào vách đá, sắc mặt được ánh lửa hắt lên, âm u khó đoán.

Người rừng bắt hắn làm gì? Giữ hắn làm gì? Chưa chắc đã là chuyện gì tốt, giây trước vừa cho kẹo, giây sau đã trở mặt, sự việc xảy ra với Tào Mập không phải chính là ví dụ điển hình sao?

Mẹ kiếp.

Một Vạn Ba nghiến răng, đột nhiên ôm bụng ngã lăn ra đất, mặt nhăn nhó, đau đớn lớn tiếng rên rỉ.

Người rừng phát hoảng, kinh ngạc quay sang nhìn hắn, Một Vạn Ba không để ý, diễn sâu như thật, hai má phồng to, mắt trợn ngược, môi mím chặt, nhổ nước bọt ra làm bọt mép.

Bịp bợm lừa gạt, giả bệnh thoát thân, là cái ngón bất kì tên côn đồ nào cũng phải thành thạo, đánh đâu thắng đó, nhiều năm không dùng tới, vẫn là gươm báu chưa từng cùn.

Người rừng dường như hơi hoang mang, thò ngón tay ra chọc chọc hắn thăm dò, hắn co quắp một hồi, vươn tay lên ôm lấy cổ họng mình, làm bộ không thở được.

Người rừng bắt đầu nôn nóng, đi tới đi lui trong động một vòng, lại qua chỗ ngủ lục lọi gì đó, một lúc sau vươn tay ra đưa đồ cho hắn.

Lúc này tất nhiên là không thể đánh mắt đi xem được rồi, giả chết bà, Một Vạn Ba ra vẻ đau đến không thể nhịn được nữa, vung tay hất đồ vật trên tay người rừng đi, vật kia lộc cộc lăn mất, không phải hạt thông thì cũng là trái phỉ.

Hắn không đói, hắn bị đau, đau muốn chết ấy, phải ra ngoài khám chữa, đi gặp bác sĩ.

Để tăng thêm hiệu quả, Một Vạn Ba bắt đầu bò ra ngoài, trong họng bật ra những tiếng như nức nở, ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa.

Người rừng giật mình, như đang lo lắng đến cuống cuồng, lát sau, nọ hạ quyết tâm, đi qua nắm lấy cánh tay Một Vạn Ba, cõng hắn lên lưng.

Một Vạn Ba “yếu ớt” nhũn người, gục đầu nằm rũ, lợi dụng lúc người rừng không để ý, vụt mở mắt một thoáng.

Nếu hắn giả bộ bệnh tật sắp chết, chỉ có hai kết quả, một là, người rừng ngại hắn phiền phức, vứt hắn ra khỏi động, hai là, người rừng sẽ đưa hắn đi xin cứu giúp.

Bước này, xem ra cược thắng rồi.

Sau đó thì sao?

Người rừng khó nhọc leo xuống, gió đêm táp vào người lạnh buốt, thân thể Một Vạn Ba lung lay giữa không trung, hơi chột dạ.

Tiếp theo nên làm gì?

Hắn nhất thời không nghĩ ra, chỉ có thể ra sức lớn tiếng rên rỉ đau đớn.

Tốc độ leo xuống của người rừng nhanh hơn.

Đuốc đốt lên, hang động trên cao tối mịt yên ắng, nhỏ như một con mắt.

Tiếng cười sang lạnh lẽo vọng khắp bốn phía, Mộc Đại ngờ vực nhìn Tào Nghiêm Hoa.

Tào Nghiêm Hoa trỗi dậy bi thương: “Xong rồi! Người rừng xách Tam Tam chạy mất rồi! Nếu nó trốn mất mười năm tám năm…”

La Nhận giơ đuốc soi lên vách đá trên cao, ngần ngừ: Trên vách đá có vết máu có vẻ còn mới, theo lý người rừng hẳn là đã trở về, nhưng vì sao bên trên lại không có động tĩnh gì?

Mộc Đại thắt chặt dây quấn trên hông: “Tôi lên xem thử xem sao.”

Nhất thời không tìm được dây nên chỉ đành nhặt những sợi dây tìm được quanh đó nối thành hai sợi dây dài, một dây Mộc Đại dùng, dây còn lại để cho Một Vạn Ba, đều buộc lên lưng Mộc Đại.

La Nhận giúp cô cắm đèn pin ra sau thắt lưng, thấp giọng nói: “Cẩn thận.”

Mộc Đại nhoẻn cười, hít sâu một hơi, tay không trèo lên, kỳ thực vách đá dễ leo hơn mặt tường trơn nhẵn nhiều, có rất nhiều chỗ lồi lõm để đặt chân, cô leo rất nhanh, giữa chừng quay đầu lại, ra dấu với La Nhận bảo anh yên tâm.

La Nhận nhìn cô cười, nhưng lúc cô quay đi, trong mắt anh lại không kìm được lo lắng.

Rất nhanh sau đó, Mộc Đại đã vào được động.

La Nhận bắt đầu căng thẳng, mu bàn tay mơ hồ lạnh toát, cũng may, ngay sau đó, Mộc Đại thò đầu ra, từ trên cao xua tay biên độ lớn với họ.

Ý là, không có.

Tim La Nhận đầu tiên là vững vàng đáp đất, ngay sau đó lại thất vọng chìm xuống đáy.

Tào Nghiêm Hoa ngã ngồi xuống đất.

Với tình hình này, người rừng tới tấn công đã chẳng còn gì đáng sợ nữa mà sợ nhất là nó trốn mất, núi rừng bát ngát như vậy, ai biết nó trốn đi đâu.

Ánh đèn pin chập chờn phía trên, Mộc Đại bắt đầu leo xuống, La Nhận đi qua, lúc cô sắp xuống tới nơi thì đón lấy cô.

Lúc Mộc Đại đáp đất, nghe thấy tiếng Tào Nghiêm Hoa đang rưng rức nức nở, cầm hòn đá lên chìa cho Viêm Hồng Sa xem, nói: “Em xem, hòn đá anh viết cứu mạng…”

Viêm Hồng Sa cũng không biết nên làm gì bây giờ, ngẩng đầu nhìn La Nhận và Mộc Đại,

Tào Nghiêm Hoa bỗng nổi khùng: “Nhất định phải tìm cho ra Tam Tam! Sống phải thấy người chết phải thấy xác! Không thể nào bỏ cậu ấy lại nơi quỷ quái này với con người rừng thần kinh kia được!”

La Nhận cất lời.

“Chúng ta không còn thức ăn, trang bị cũng không đủ.”

Tào Nghiêm Hoa ngạc nhiên ngẩng lên: “Anh Tiểu La, ý anh là sao? Không tìm Tam Tam nữa sao!”

La Nhận không hé răng.

Mặt Tào Nghiêm Hoa lúc trắng lúc đỏ: “La Nhận, có phải anh chỉ cần tìm được Hung Giản là đi ngay không, mọi người cùng vào cùng ra, Tam Tam còn chưa rõ sống chết…”

Gã bắt lấy cánh tay Viêm Hồng Sa: “Em Hồng Sa, em nói gì đi.”

Viêm Hồng Sa không mở miệng, sau khi mọi chuyện xảy ra, cô đã thành thói quen nghe theo La Nhận.

La Nhận nói: “Không phải tôi muốn bỏ lại Một Vạn Ba, nhưng chúng ta lăn lộn trong rừng đã rất lâu rồi, quần áo ướt, bụng đói, còn tiếp tục nữa, thể lực sẽ càng ngày càng hao tổn. Anh cũng thấy người rừng rồi đấy, trúng dao trúng đạn cũng chẳng hề ảnh hưởng gì tới sức chiến đấu của nó. Chúng ta cần có trợ giúp, nhiều người hơn, nhiều vũ khí hơn.”

Tào Nghiêm Hoa há miệng, tìm không ra lời gì để phản bác, biết rõ La Nhận nói có lý nhưng vẫn cố tìm đồng minh.

“Em tiểu sư phụ, em quen Một Vạn Ba lâu nhất, em…”

Mộc Đại im lặng một lúc, nói: “Thôn Thất Cử gần đây nhất, chúng ta mau ra ngoài trước đã, bởi vì…”

Cô đột nhiên thêm “bởi vì” vào, mọi người đều nhìn cô.

La Nhận hỏi cô: “Bởi vì gì?”

“Hình như…không chỉ có một người rừng.”

Câu này vừa nói ra, tất cả đều lặng thing mấy giây, Viêm Hồng Sa cảnh giác nhìn xung quanh, rụt người co ro, giọng Tào Nghiêm Hoa cũng nhỏ xuống, nói: “Anh và Tam Tam ở trong động mấy ngày nay, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một nữ người rừng thôi.”

Mộc Đại hỏi một đằng đáp một nẻo: “Lúc anh và Một Vạn Ba ở trong động, có thấy hình vẽ trên vách đá không?”

“Có.”

“Trên trần động thì sao?”

Trên trần cũng có? Tào Nghiêm Hoa ngỡ ngàng há miệng ra rồi lại đóng vào, trong động rất tối, mỗi lần nhóm lửa đều chỉ rọi sáng được một góc nhỏ, gã chưa từng nghĩ đến chuyện nhìn lên trần. Hình như Một Vạn Ba cũng chưa từng để ý tới đó.

“Ban nãy tôi lên đấy, đèn pin chiếu lên trần, tôi thấy, trên trần cũng có hình vẽ, một người phụ nữ xách làn, bên cạnh có hai đứa nhỏ vây quanh. Sau đó, tôi chợt nhớ ra, búp bê vải trong động của người phụ nữ kia cũng có hai con.”

La Nhận cảm thấy không thuyết phục: “Nhưng Tào Mập nói cũng không sai, từ đầu đến cuối, chúng ta chỉ gặp có một người rừng.”

Mộc Đại nói: “Ban đầu chúng ta cũng chỉ cho rằng Hung Giản ám lên người rừng, người phụ nữ kia rất lâu sau đó mới xuất hiện, nhưng đâu có nghĩ là bà ấy không tồn tại.”

Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã khiến cả người Tào Nghiêm Hoa nổi hết cả da gà da vịt lên.

Gã lắp bắp: “Vậy vậy vậy… Ra ngoài, chúng ta tìm trợ giúp…”

Rồi nhìn La Nhận như cầu khẩn: “Anh Tiểu La, chúng ta nhất định sẽ vào lại đúng không? Sẽ không bỏ rơi Tam Tam đúng không?”

La Nhận trấn an gã: “Anh yên tâm đi, bất kể trong núi còn bao nhiêu người rừng, miễn là chưa tìm được Một Vạn Ba, tôi sẽ còn dẫn người vào tiếp.”

Ở lại lâu chẳng có ích lợi gì, cả đám quyết định đi suốt đêm, tuy tốc độ đi đêm không thể bằng ban ngày, nhưng có đi nhiều hơn nữa thì đoạn đường cũng chỉ có thế.

La Nhận định vị chủ yếu dựa vào sao và dấu vết đánh dấu, kết hợp với ký ức còn sót lại, có lúc, Mộc Đại nghe thấy anh nhỏ giọng lẩm bẩm chữ số, hoặc .

Lặng lẽ hỏi anh, La Nhận nói, cái này phải dựa vào học thuộc, nói đơn giản thì là, trước khi rẽ vào một ngã rẽ trong mê cung, để không đi vòng ngược về thì phải ghi nhớ mỗi đoạn đường, phương hướng trong mê cung tương đối đơn giản, chỉ có sang trái hoặc sang phải, sang trái là , sang phải là , một dãy số nhìn thì đơn giản, , kỳ thực chính là một tuyến đường.

Phức tạp hơn một chút, lên cao hoặc xuống thấp, thì thêm số hướng vào, thêm thêm , như vậy sẽ trở thành bản đồ lập thể.

Mộc Đại nghe mà trố mắt, thử tự ghi nhớ, mới đi được một đoạn đầu óc đã quay cuồng.

Lúc nói với La Nhận, La Nhận cười: “Loại não bé như em…”

Anh chợt ngừng lại không nói nữa, trong lòng Mộc Đại đánh thịch một tiếng, ngẩng đầu nhìn, sắc mặt La Nhận vẫn như thường, nắm tay cô, nhắc cô cẩn thận dưới chân.

Trong lòng Mộc Đại hơi trống rỗng, mấy lần nhìn mặt La Nhận.

Cứ cảm thấy, một số chuyện mình không muốn nói ra, anh đã biết rồi.

Tờ mờ sáng, ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, khu rừng sáng sớm sương mù bốc lên, gần xa đều mờ mịt, cách hai ba mét thôi đã nhìn không rõ được nữa rồi, ai cũng thấp thỏm, La Nhận cũng nhíu mày: Lúc đầu định đợi bao giờ trời sáng sẽ tăng tốc, nhưng thời tiết thế này, càng khó phân biệt phương hướng.

Chút nữa phải bảo Tào Mập theo sát họ một chút mới được.

Đương nghĩ ngợi, phía trước chợt có tiếng động vọng tới.

Mộc Đại cũng nghe thấy, cả người căng thẳng, La Nhận thở dài, nằm sấp xuống áp tai lên đất nghe.

Đúng là tiếng bước chân, hơi lộn xộn, nhưng cũng không nặng nề, không giống như là người rừng.

La Nhận đứng lên, ra hiệu bảo đám Tào Nghiêm Hoa ra sau lưng mình.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong sương mù thấp thoáng hiện ra bóng người, người kia dường như cũng trông thấy họ, rảo bước mau hơn, ha ha cười, từ trong sương mù lao tới.

La Nhận thở phào một hơi, khẽ cười.

Là Trát Ma.

Trên lưng hắn đeo cung, bên hông cắm một con dao bầu, tay xách súng săn, hoa chân múa tay, gọi to: “Ở đây, tìm được rồi, ở đây!”

Rồi dùng tiếng địa phương nói lại một lần nữa.

Tiếng bước chân lớn hơn, vài người đàn ông bản xứ lần lượt chạy tới, đều trang bị võ trang như Trát Ma, vẻ mặt cười ngượng ngùng, quan sát đám La Nhận và Mộc Đại.

La Nhận cảm thấy có chỗ không đúng: “Cậu tới tìm bọn tôi?”

Trát Ma gật đầu: “Đúng vậy, bạn anh nói bọn anh còn trong núi, có thể sẽ gặp nguy hiểm nên chúng tôi vào đây.”

Bạn? Một Vạn Ba?

Chuyện gì đã xảy ra? La Nhận cảm thấy có phần khó chắp nối được, Tào Nghiêm Hoa chen lên, kích động đến độ nói cũng không mạch lạc được: “Là Tam Tam? Cậu ấy thoát nạn rồi? Cậu ấy trốn ra được khỏi tay người rừng?”

Trát Ma nghe không hiểu Tam Tam là ai, nhưng hãi chữ “người rừng” thì hiểu, hắn kiêu hãnh ưỡn ngực, khua khua súng săn trong tay: “Người rừng đã bị chúng tôi đánh chết rồi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio