Chú Trương mua ít hoa quả, dưa hấu đầu xuân, lê nhập khẩu, cả măng cụt nữa, lựa kĩ từng quả, giá không rẻ chút nào, chỉ sợ chủ sạp cân thiếu của mình lạng nào.
Lúc gần về đến câu lạc bộ tư nhân, ngẩng đầu lên, chợt thấy một cái xe.
Hummer đen tuyền, to lớn sừng sững, khí thế hung dữ như một con mãnh thú đang ngồi chồm hổm, trên nóc có một hàng đèn săn, trông hệt như những con mắt ngập lửa thịnh nộ.
Chú Trương đứng sững lại.
La Nhận từ sau xe vòng lên phía trước, ngả người tựa vào xe, tay khoanh trước ngực, ngước mắt lên nhìn trời.
Hôm nay tiết trời không tệ, xanh thẳm trong lành, vài vân mây vắt ngang qua bầu trời.
Rõ ràng là đang chờ ông, nhưng lại không nhìn ông, dáng vẻ ung dung bình thản.
Chú Trương nở nụ cười, ông bắt đầu ưng cậu thanh niên này rồi.
Thú vị, bất kể kết quả ra sao, là đàn ông thì đều nên đuổi theo, đó là bạn gái anh, không thấy đâu thì phải đi tìm, không nên băn khoăn, dè dặt, do dự, còn nếu tức giận, mua say, oán thán hối hận thì càng chẳng ra làm sao.
Chú Trương không hỏi La Nhận làm sao tìm tới được, ông cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, bất kể là trong tối hay ngoài sáng, đàn ông đều nên có chút thủ đoạn.
Chú Trương thở dài.
Ông nói: “Bà chủ ở bên trên, La Nhận, vào trong rồi nói chuyện.”
Nói đoạn, nhấc chân đi vào câu lạc bộ, từng bước từng bước lên thang bộ, mỗi bậc thang đều như đang ra sức nâng lên, kéo dài khoảng cách với thế giới bình thường.
La Nhận ngẩng đầu, nhìn bảng hiệu của câu lạc bộ tâm lí, logo là một vòng tròn màu đen, bên trong là hình phác họa bóng dáng một người phụ nữ, cổ khẽ giương cao, cánh tay vươn ra, chạm vào vòng tròn bao ngoài, tưởng như sắp ra ngoài nhưng chưa ra.
Nói theo một cách nào đó, trên thế giới này, mỗi người đều tự vây khốn trong bóng tối của chính mình, khác nhau là ở chỗ, có người sáng hơn một chút, có người tối hơn một chút, có người phân biệt được rõ ràng, có người mê mang giữa thực ảo, bởi vậy nên có người vào trong bốn bức tường vuông vắn ở, có người lại nhàn nhã du đãng ở bên ngoài.
Điện thoại của Viêm Hồng Sa gọi tới đúng lúc đó.
Hỏi: “La Nhận, có tin tức gì của Mộc Đại chưa?”
Giọng điệu rụt rè, từ sau lần ở trong núi bị La Nhận nói mấy câu gần như trách cứ đó, đối với La Nhận, cô có một sự lảng tránh và kính sợ trong vô thức.
La Nhận đáp: “Có. Chỉ là không biết vì sao lại ở trong câu lạc bộ.”
Trước đó đã suy đoán, có lẽ là chuyển sang một bệnh viện tốt hơn để khám chữa rồi, tuy rằng suy đoán này cũng không mấy vững chắc – đổi bệnh viện thì vì sao phải giấu giấu giếm giếm, không để lộ ra ngoài chứ.
Chú Trương đằng trước quay đầu lại như đang không hiểu vì sao anh lại chậm chạp như vậy.
“Không có chuyện gì khác thì cúp trước đây nhé, liên lạc lại sau.”
Viêm Hồng Sa khựng lại một vài giây, bỗng sốt ruột: “Đừng, đừng, La Nhận, có chuyện cần nói với anh.”
La Nhận ra hiệu bảo chú Trương chờ anh một chút, đứng lại dưới bảng hiệu logo của câu lạc bộ, nhận cho xong cuộc gọi của Viêm Hồng Sa.
Nội dung cuộc điện thoại này thực ra cũng không có gì mới mẻ, nhưng có thể từ đó nghe ra tâm tình bí mật mà hai cô gái đã cẩn thận nơm nớp che giấu trước đây, anh cười cười, nói, Tôi biết rồi.
Trước khi cúp máy, Viêm Hồng Sa chần chừ đôi chốc rồi hỏi: “La Nhận, anh sẽ ghét Mộc Đại chứ?”
La Nhận đáp: “Cô nghĩ nhiều rồi.”
Anh ngắt máy, hít sâu một hơi, rảo bước đuổi kịp chú Trương.
Tâm trạng cũng tạm coi là bình tĩnh, chỉ là, cũng rất khó chịu.
Giống như một người lẻ loi độc hành, cả thế giới đều hắt những ngờ vực vô căn cứ, giấu giếm, tránh né lên mình, dù có là thiện ý nhưng cũng khiến lòng người có cảm giác như tro tàn.
Bước lên tấm thảm in hoa hoa dày dặn trải trên cầu thang dẫn thẳng lên trên, một bên tường treo chân dung của đủ các nhân vật cổ kim nội ngoại, Sigmund Freud, Carl Gustav Jung, Lev Vigotsky, đôi mắt sâu thẳm nhìn ra thế giới của những bậc thầy này đều không có lấy một chút ưu tư.
Điều khiến La Nhận phải dở khóc dở cười là, lại còn có cả một bức họa vẽ LãoTử, dưới bức vẽ có một dòng châm ngôn.
Thắng người là có sức, thắng mình là mạnh.
Ngẫm cũng thấy không sai, bất kể là vấn đề tâm lí gì đi chăng nữa, đại để cũng đều là tự mình giao tranh với mình.
Tới trước một cánh cửa cánh kép tráng lệ, chú Trương ra hiệu bảo La Nhận chờ một chút.
Chờ thì chờ, đã đến ngay trước mặt rồi, anh cũng chẳng nóng vội.
Lát sau, chú Trương đi ra, dẫn anh vào.
Trong phòng dùng tông màu tối, bày trí lộng lẫy, thảm trải sàn vừa mềm mại vừa dày dặn, món đồ dễ vỡ đến độ nào đi chăng nữa rơi xuống cũng không sợ bị hỏng.
La Nhận cảm thấy bày trí vậy cũng tốt, tâm hồn của con người cũng chẳng thua gì bánh quế, bước vào một môi trường thế này sẽ cảm thấy an toàn vững vàng hơn.
Sau một cái bàn lớn xa hoa bằng gỗ tử đàn, một người đàn ông trung niên mặc âu phục nho nhã, La Nhận từng xem ảnh chụp của ông ta, Hà Thụy Hoa.
Hoắc Tử Hồng cũng ở đây, ngồi trên một chiếc sofa bọc da biến đổi hình dáng tùy chỉnh màu nâu nhạt, kiểu sofa này rất được các vị khách ưa chuộng, bởi nó không có đặc thù, không có hình dạng cố định, biết thay đổi hình dáng tùy theo ý thích của người ngồi, thuận theo tâm ý.
La Nhận chào Hoắc Tử Hồng: “Đã lâu không gặp.”
Bà ra ngoài giải sầu lâu như vậy, chưa chắc đã thật sự được yên ổn, trái tim cũng không phải con cừu, thay đổi một đồng cỏ là có thể vô lo vô nghĩ ăn tiếp được.
Lúc chào hỏi, anh để ý thấy, trên tay Hoắc Tử Hồng có vẻ như là một hộp băng ghi hình kiểu cũ.
Hộp băng đen kịt, đối lập với thẻ nhớ số liệu ngày nay, trông có vẻ cồng kềnh nặng nề, nhưng bên trong hẳn cất chứa một bí mật khóa kín đã lâu không được ra ngoài sáng.
La Nhận ngồi xuống một cái sofa khác, trên bàn thấp bên tay ghế có trà ngon đã pha từ trước đó, chú Trương đi đến một cái ghế gần cửa, túi hoa quả đặt bên chân, tựa như một bệnh nhân đang xếp hàng chờ khám bệnh.
Hoắc Tử Hồng cất lời: “Đây là Hà Thụy Hoa tiên sinh, tám năm trước từng làm bác sĩ ở một bệnh viện nổi danh, khi đó, ông ấy chính là bác sĩ trưởng đảm nhận ca bệnh của Mộc Đại, sau đó, tuy ông ấy tự ra ngoài mở câu lạc bộ riêng, nhưng vẫn giữ liên lạc với nhà tôi, vẫn phụ trách ca bệnh của Mộc Đại.”
La Nhận hỏi: “Vẫn?”
“Vẫn.”
“Mộc Đại có biết không?”
“Không biết.”
Trong lòng La Nhận khẽ nhói lên.
Hà Thụy Hoa lên tiếng: “Hay là, các vị kể lại chuyện tám năm trước cho anh La đây nghe trước đã.”
Ừ, tám năm trước.
Một con số rất đáng nghiền ngẫm, Mộc Đại tập võ, tám năm, Hoắc Tử Hồng đột nhiên dời nhà đến Lệ Giang, cũng là tám năm.
Hoắc Tử Hồng lặng im một hồi, có một số chuyện, bà không muốn nghĩ lại nhiều, lòng người vốn có bản tính tránh hại tìm lợi, có một số chuyện, luôn muốn ích kỷ vứt bỏ triệt để.
Mà nay, từng chút quay trở lại vị trí ban đầu, chuyện cũ cũng từ từ quay tơ, còn chưa mở miệng đã đè trái tim bà nặng trĩu.
“Tám năm trước, Mộc Đại…mười lăm tuổi, vẫn còn là một cô bé, khi đó, tôi nhận nuôi con bé cũng đã được chừng mười năm, Mộc Đại rất ngoan, đáng yêu tươi tắm, cũng rất bướng bỉnh láu cá.”
“Trong lớp nó có một cô bạn, tên là Thẩm Văn, hai đứa nó ngoài ngủ chung ra thì làm gì cũng đều cùng nhau, bạn thân, tri kỉ, cậu gọi thế nào cũng đúng.”
“Có một hôm, đã xảy ra một sự việc, thực ra ban đầu cũng chỉ là chuyện nhỏ.”
Dì Hồng than một tiếng, hơi nhếch miệng cười khan, cũng là cái số, tạo hóa trêu ngươi.
Khi đó, có một bộ phim bom tấn Hollywood, Đêm kinh hoàng ở viện bảo tàng (), Mộc Đại hẹn Thẩm Văn cùng đi xem, Mộc Đại còn mua sẵn vé từ trước.
() Night at the Museum () của đạo diễn Shawn Levy.
Nhưng đến hôm đó lại có sự thay đổi.
Thẩm Văn nói, cha mẹ không cho cô bạn đi, sắp tới kì thi vào cấp ba, bắt cô bé phải ở nhà ôn bài.
Đương nhiên là Mộc Đại rất không vui, nhất thời cũng không tìm được bạn khác để rủ, không ai đi cùng, cô lại không muốn đi xem, vé đã trả tiền rồi, cũng không nỡ bỏ.
Cô bèn nghĩ ra một biện pháp.
Cô đeo cặp sách đến nhà Thẩm Văn, gõ cửa, đón lấy ánh mắt kinh ngạc của mẹ Thẩm Văn, nói: “Cháu tìm Văn Văn cùng đi học bổ túc ạ.”
Trước đó không bàn trước nên Thẩm Văn cũng chẳng hiểu ra sao, không thể làm gì khác đành quanh co lấy lệ để Mộc Đại bịa chuyện.
Mộc Đại nói: “Thầy toán nói, có một bộ đề, là thấy giáo ra đề thi cấp ba ra, có khả năng rất lớn trùng với đề thi chính thức, vì chỉ chia sẻ trong phạm vi nhỏ nên gọi vài học sinh khá giỏi trong lớp tới, cùng nhau học bổ túc một buổi.”
Mẹ Thẩm Văn không nghi ngờ gì hết, trong lòng còn rất vui mừng: Mộc Đại và Thẩm Văn học không tệ, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của thầy giáo, có tư liệu tốt, ưu tiên cho học sinh khá giỏi cũng là bình thường.
Lúc ra cửa, mẹ Thẩm Văn dặn dò: “Đi đường lớn, chú ý nhìn xe, nếu bổ túc về muộn thì gọi điện thoại để mẹ đi đón, nghe chưa.”
Nói đến đây, Hoắc Tử Hồng dừng lại chốc lát.
La Nhận thấp giọng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Không tới trường học, đường đi là một đường khác, bởi vì phim đã bắt đầu chiếu nên hai đứa nó đi tắt qua một tòa nhà công trường bỏ hoang, đi một con đường rất ít người qua lại.”
Bàn tay gác trên lưng ghế sofa của La Nhận khẽ siết lại, dù đã sớm biết, nhưng khi nghe bà thuật lại, vẫn cảm thấy rất ngột ngạt, là một bi kịch không thể thay đổi được.
Hoắc Tử Hồng hít sâu một hơi, muốn tóm gọn lại vài ba câu nói cho xong, nhưng dục tốc thì bất đạt, thế nào cũng cảm thấy nói không tới nơi tới chốn.
“Gặp phải một đám lưu manh, toàn du côn, kéo hai đứa nó lên tòa nhà, Mộc Đại khi đó…ừm, tuy là một cô bé, nhưng một số thời điểm, lại là một cô bé đã lớn, biết chuyện gì đang xảy ra, bèn ra sức giãy giụa, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh…”
Giọng Hoắc Tử Hồng run run: “Có lẽ Mộc Đại giãy giụa rất kịch liệt, ngã từ trên tòa nhà xuống. Không biết đó là tầng hai hay tầng ba… Nói chung là rất cao, ót đập xuống đất, chảy rất nhiều máu…”
Bà dừng lại.
La Nhận nhìn sang chú Trương: “Bởi vậy nên lần này Mộc Đại gặp tai nạn giao thông, chú mới một mực đi tìm bác sĩ, hỏi bị đụng đầu liệu có xảy ra vấn đề gì hay không, đúng không?”
Chú Trương lặng lẽ gật đầu, như cảm thấy bứt rứt, chú nhấc túi hoa quả lên ôm vào lòng, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng túi nylon vang lên.
Loạt xoạt loạt xoạt.
“Về sau, lúc bắt được đám du côn kia, tên cầm đầu khai là, ban đầu chỉ định đùa vui một chút, không định giết người. Nhưng lúc đó, chúng cho rằng Mộc Đại đã chết, bèn nghĩ, dù sao cũng đã có người mất mạng, chết một người là chết, chết hai người cũng là chết.”
“Bởi vậy nên, Văn Văn rất thảm, bị làm nhục, rồi bị bóp chết.”
La Nhận nhắm mắt lại, chuyện này còn xa mới bằng những nguy hiểm dữ dội mà anh từng trải qua, thế nhưng, giọng điệu chậm rãi này lại giống như một bàn tay bao lấy cổ, từ từ siết lại, áp lực khiến người ta không thở được.
“Sau đó thì sao?”
Hoắc Tử Hồng hơi thất thần.
Chuyện hôm đó, bà nhớ rất rõ, chừng mười giờ tối, bà nhận được điện thoại của mẹ Thẩm Văn, sốt ruột vô cùng, hỏi bà, hai đứa nhỏ không phải bảo là đi học bổ túc sao, vì sao còn chưa trở về, cũng gọi điện đến trường hỏi thử rồi, thầy giáo nói, căn bản là không có chuyện này.
Khác với mẹ Thẩm Văn, Hoắc Tử Hồng biết chuyện Mộc Đại đi xem phim, cũng lờ mờ đoán được là cô viện cớ dẫn Thẩm Văn đi, bà cảm thấy rất ngại, bèn nói thật rồi thay mặt Mộc Đại xin lỗi.
Nhưng muộn hơn chút nữa, Hoắc Tử Hồng cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.
Phim đã sớm chiếu xong rồi chứ.
Người cả hai nhà cùng gọi bạn bè, thân thích, hàng xóm ra ngoài tìm, khi đó còn chưa nghĩ tới chuyện phải báo cảnh sát.
Tìm đến công trường bỏ hoang.
Tìm thấy Mộc Đại trước, nằm trong một vũng máu, mẹ Thẩm Văn đờ người tại chỗ.
Sau đó thì tìm thấy Thẩm Văn trong tòa nhà.
Thẩm Văn đã tắt thở, nhưng Mộc Đại thì vẫn còn một hơi thở.
Chuyện xảy ra sau đó, Hoắc Tử Hồng cũng không nhớ rõ lắm, chỉ cảm thấy rất hỗn loạn, mỗi ngày đều có vô số cái miệng mở ra đóng vào nói chuyện với bà, thành phố cũng chỉ nho nhỏ, đó lại là một vụ án lớn, điều động toàn bộ cảnh sát, tổ chuyên án cũng tham gia vào, lục tục có tin tức báo về.
Có đầu mối, một tên côn đồ không chịu nổi gánh nặng tâm lí đã ra đầu thú, truy lên tiếp, lại bắt được thêm một tên nữa, có một tên đã trốn ra khỏi thành phố, các đơn vị anh em phối hợp, bắt được.
Lọt lưới, tất cả đều lọt lưới.
Đến ngày thứ ba sau khi phá được án, Mộc Đại tỉnh lại.
Hoắc Tử Hồng nói: “Khi đó, tôi vậy mà lại cảm thấy đây không phải chuyện tốt, thực sự, tôi nghĩ, nếu Mộc Đại đi theo Thẩm Văn, có lẽ sẽ khá hơn phần nào.”
Đám du côn kia bị bắt, bỏ vào tù giam, đợi nhân dân trừng phạt, nhưng ngoài tầm với của nhà họ Thẩm khi đó đang phẫn nộ như răng nanh nhỏ máu.
Mộc Đại tỉnh lại vào đúng lúc đó.
Hoắc Tử Hồng nghẹn ngào, nước mắt ứa ra: “Nhà bị đập mấy lần, Mộc Đại cũng bị đánh rất nhiều lần, có lúc, nó quỳ xuống, tôi cũng quỳ với nó, cơn thịnh nộ của nhà họ Thẩm tôi có thể hiểu được, cũng là chuyện thường tình, bị đánh cũng là chúng tôi đáng đời.”
Chú Trường cúi đầu, siết lấy cái túi nylon, vẫn ngồi bất động.
Khi đó, ông đã là nhân viên trong quán của Hoắc Tử Hồng, bà chủ bị đánh, ông đứng bên cạnh, Hoắc Tử Hồng không cho ông nhúng tay vào.
Ông cũng bị đánh, không biết là người phụ nữ nào cởi giày, đập vào sau đầu ông, đế giày cứng ngắc, đập xuống khiến ông ù cả tai.
Hà Thụy Hoa thở dài đi tới, đưa hộp khăn giấy trên bàn cho Hoắc Tử Hồng.
Hoắc Tử Hồng rút vài tờ ra, lau nước mắt, lại lau nước mũi, La Nhận đưa nước cho bà, bà ngửa đầu một hơi uống hết sạch, trà như đã cạn từ lâu.
“Tiếp tục chịu đựng, nghĩ chỉ cần có thể chịu được thì sẽ qua, cũng bắt Mộc Đại phải nhịn, làm sai thì phải chuộc tội, nhưng có một lần, tôi cảm thấy, không thể nhịn được nữa…”
Trước mắt Hoắc Tử Hồng như nhòa đi.
Lần đó, nhà cũng bị đập phá, bà mệt mỏi cúi đầu, không rên một tiếng, cho đến khi người nhà họ Thẩm rời đi.
Sau khi người nhà họ Thẩm rời đi, bà rót nước từ trong bình giữ nhiệt ra uống, bình giữ nhiệt bị ném vỡ, nước rót ra lẫn theo rất nhiều vụn kính mạ bạc, cảm tưởng như uống vào, bụng sẽ bị đâm xuyên rách bươm.
Hoắc Tử Hồng thở dài đẩy cái cốc ra, ngước lên thì thấy Mộc Đại vẫn còn quỳ ở đó.
Bà đi qua định kéo Mộc Đại đứng dậy, chợt phát hiện ra, trên lưng Mộc Đại có một khoảng cộm lên, sáng bóng, nhìn như áo giáp.
Bà nhất thời không nhận ra, cảm thấy kì quặc, hỏi: “Mộc Đại, gì đây?”
Mộc Đại không hé răng, Hoắc Tử Hồng lại một lần nữa suy sụp.
Đó là đinh mũ.
Sau đó bà có đếm, hai mươi ba cái, từng cái đâm vào da, lại rất ngay ngắn, xếp thành một khoảng.
Hốc mắt La Nhận cay xè, thu hai cánh tay đặt trên lưng ghế lại, hai bàn tay đan chặt vào nhau, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ rệt.
Hoắc Tử Hồng nói: “Tôi cảm thấy, nơi này không thể ở lại được nữa, cục diện này tôi không ứng phó được, vấn đề này tôi cũng không giải quyết được, tôi chỉ muốn trốn đi. Tôi gọi chú Trương lại, nói với chú, dời quán, dọn nhà, ngay lập tức, đi đâu cũng được.”
Bà hít sâu một hơi, nở nụ cười sầu thảm: “Bây giờ nghĩ lại, tôi cũng thật chẳng ra sao, trước giờ tôi chưa từng là một tấm gương tốt cho Mộc Đại, tôi gặp phải chuyện gì đều chỉ muốn trốn, trong nhà gặp chuyện không may, tôi bỏ trốn, Mộc Đại gặp chuyện không may, tôi cũng đưa nó bỏ trốn, nhiều năm về sau, chuyện tra ra manh mối, tôi không đối mặt được với Lý Thản, lại bỏ trốn.”
Hai mươi ba cái đinh mũ, Hoắc Tử Hồng tự mình nhổ từng cái ra, đĩa sứ đặt một bên, từng cái ném vào, từng tiếng lạch cạch vang lên, dính máu.
Mộc Đại không kêu đau, cúi đầu, khoanh chân lại, cũng không biết là nhìn cái gì, giữa chừng chỉ hỏi một câu.
Cô nói: “Dì Hồng, thực ra, con nên chết đi mới phải.”
Trong lòng dậy lên một cảm giác lạnh toát kỳ dị, đến lúc này, bà mới phát hiện ra một việc.
Sau khi gặp chuyện không may, bà chỉ nghĩ đến chuyện bảo Mộc Đại nhẫn nhịn, chuộc tội, sám hối, nhưng chưa từng ý thức đến chuyện, Mộc Đại vẫn còn nhỏ, rất nhiều người trưởng thành tôi luyện được sự kiên trì và tính bền bỉ, nhưng cô thì không có.
Tinh thần của Mộc Đại đã nảy sinh vấn đề.