Chỉ vừa mới giao chiến một chiêu, sắc mặt của mười một người bên Tinh Túc đều biến trắng.
Lúc trước tuy rằng sắc mặt không tốt, nhưng đó phần lớn cũng là vì đột ngột bị người truy sát.
Nhưng nay khi trực tiếp đối đầu, bọn họ mới cảm nhận được thực lực chân chính của những kẻ áo đen này.
Quá mạnh.
Bọn chúng thật sự quá mạnh.
Giữa người với người, tuy rằng sẽ có sự chênh lệch về ma lực, nhưng sự chênh lệch đó không nhiều.
Ở một độ tuổi nhất định, lượng ma lực một người sở hữu chỉ nên ở trong một phạm vi nhất định.
Mà điểm hơn thua giữa người với người là nằm ở thiên phú điều khiển và khống chế ma lực của bọn họ.
Giống như những người mang trong mình dòng máu hoàng gia, cho dù dùng cùng một chiêu thức và một lượng ma lực như người thường, thì hiệu quả của chú thuật mà bọn họ thi triển vẫn sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Thế nhưng, những kẻ áo đen trước mặt này lại khác.
Mọi mặt của bọn chúng đều cường hãn hơn gấp trăm lần.
Ma lực nhiều hơn mức tối đa một người nên có, độ khống chế tốt hơn cả Hiệu trưởng của bọn họ, người đứng đầu học viện đệ nhất toàn quốc, và hiệu quả phép thuật, còn cao hơn cả người mang trong mình dòng máu hoàng gia thuần khiết nhất.
Những kẻ áo đen này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Khả năng của bọn chúng tựa như đã vượt ra ngoài phạm vi của nhân loại!
Nhận biết được điều này khiến cho tinh thần mọi người uể oải, tựa như bởi vì cảm thấy bản thân không có khả năng đánh bại được bọn chúng nên ý chí chiến đấu cũng giảm, từng chiêu phát ra cũng trở nên do dự không quyết đoán.
Mộ Thống nhìn tình hình như vậy, lo sợ trong lòng tăng cao, hận thù đối với những kẻ áo đen trước mặt cũng càng thêm sâu.
Anh nghiến răng, rốt cuộc hạ quyết tâm, hai tay biến ra đôi câu liêm, toàn thân tỏa ra ánh bạc nhàn nhạt tựa như hai vầng trăng lưỡi liềm.
Trong một khoảnh khắc không ai để ý, giữa trán anh chợt ẩn hiện một sợi dây bạc đính đá đen, hai tròng mắt vốn đen láy cũng chợt ánh lên ánh sáng bạc, ngân sắc đậm đặc đến mức như muốn ngưng đọng thành khí từ khóe mắt tỏa ra ngoài.
Nhưng tất cả những biến đổi này rất nhanh đã biến mất, tựa như vừa rồi chỉ là ảo ảnh thoáng qua mà thôi.
“Nguyệt Ảnh!”
Đôi câu liêm trên tay phóng đi, mỗi thanh phân ra thành năm thanh câu liêm, cả chục thanh như bùa đòi mạng của tử thần lao vun vút đến chỗ bọn người áo đen.
Những thanh câu liêm lóe lên ánh sáng bạc lạnh lẽo, thoắt ẩn thoắt hiện nhanh như cắt dùng đủ loại góc độ quỷ dị mà tấn công bọn chúng.
Cảm nhận được nguy hiểm từ những thanh câu liêm, bọn chúng hốt hoảng đưa vũ khí lên chặn lại, thế nhưng những món vũ khí tưởng chừng như rất cứng rắn kia, những món mà trước đó có thể dễ dàng phá vỡ lớp phòng thủ của mọi người, đánh tan những đòn tấn công mãnh liệt của bọn họ, nay lại như những cọng cỏ dại yếu ớt, keng keng vài tiếng liền bị những thanh câu liêm đánh gãy.
“Á!!!”
“Hự!!”
Những tiếng kêu đau đớn vang lên, một vài người lần lượt gục xuống.
Tên đầu lĩnh nhìn thoáng qua, bọn chúng lần này xuất kích chỉ có mười người, vốn cho rằng để giải quyết những kẻ này, chỉ mười người bọn chúng là đã dư sức.
Vậy mà, thật không thể ngờ tới, những kẻ kia lại giấu diếm sâu đến vậy, cũng dám hy sinh đến vậy!
Chỉ trong vài cái chớp mắt, chỉ bằng một chiêu, bọn chúng mười người thì đã hai chết, ba bị thương!
Mộ Thống nhân lúc đám người áo đen còn đang sững sờ, quay sang gằn giọng với nhóm Hàn Bội Bội lúc này vẫn còn đang ngây người, “Mọi người xốc dậy tinh thần cho tớ! Những kẻ áo đen này chẳng lẽ còn có thể so với quả cầu bóng tối hay lửa thần kia sao?! Những thứ đó chúng ta đều có thể đánh bại, thành công trở ra, vậy thì những tên này đã là cái thá gì chứ? Bọn chúng không phải là bất khả chiến bại, vẫn có thể bị chúng ta làm bị thương, thậm chí là git chết như thường!”
Nghe đến hai từ git chết kia, lại nhìn đến hai cái xác máu me bị chém một đường ngang cổ ngọt xớt, cả đám không khỏi rùng mình, sắc mặt lại tái nhợt mấy phần.
Thế nhưng rất nhanh bọn họ đã lấy lại tinh thần, bởi vì anh nói đúng.
Giết người thì đã sao chứ, nếu không phải bọn chúng bắt đầu trước, ba lần bảy lượt muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết, bọn họ vì sao phải động sát thủ? Nếu bọn họ không giết bọn chúng, vậy người chết nhất định sẽ là bọn họ; vì vậy, bọn họ không thể nhân từ, càng không thể nương tay!
Tên đầu lĩnh nhanh nhạy cảm thấy tình hình không ổn, vội vàng nói với những kẻ còn lại, “Đánh nhanh thắng nhanh! Mặc kệ tên kia, mục tiêu của chúng ta chỉ có một mà thôi!”
Kẻ mà bọn chúng nhất định phải giết không bao gồm Mộ Thống, vì vậy mặc kệ năng lực của anh ra sao, mặc kệ anh khiến bọn chúng bất ngờ đến thế nào, bọn chúng không việc gì phải chú ý đến anh cả! Bởi vì mấy lời vừa rồi của Mộ Thống mà tinh thần và tâm tính của những người khác đã có chút thay đổi, nếu bọn chúng không nhanh lên, chuyến đi lần này chỉ sợ sẽ trở thành công cốc.
Tuy rằng bọn chúng phản ứng lại rất nhanh, những vẫn là đã trễ.
Dương Minh Nhật chắp hai tay lại, nhanh chóng tạo ra một quả cầu khí xoay tròn rồi vỗ mạnh một cái, “Nộ Phong!”
Quả cầu khí nổ tung, một luồng gió như vũ bão cường hãn trào ra tứ phương, đẩy lùi thế tiến của những kẻ áo đen.
Lực gió mạnh mẽ đến mức bọn chúng không mở nổi mắt, chỉ có thể đưa tay lên bảo vệ đôi mắt.
Vì thế, đợi đến lúc bọn chúng lại nhìn rõ được tình hình xung quanh, đập vào mắt bọn chúng chính là một cơn mưa tên cùng một con chim phượng hoàng lửa.
“Băng Thủy Tiễn Vũ!”
“Phượng Hoàng Chi Hỏa!”
Linh Ai Dã và Liêu Huệ Lan đồng thời ra tay, mỗi người một trái một phải.
Linh Ai Dã phóng ra hàng loạt những mũi tên nước mềm mại, nhìn qua tưởng chừng như vô hại, nhưng khi vừa chạm phải vật thể, mũi tên nước đó liền hóa băng, trong nháy mắt đóng băng tất cả mọi vật cản đường.
Dưới cơn mưa tên dày đặc, vài kẻ áo đen không kịp chạy trốn, sống sờ sờ bị hóa thành tượng băng, hoặc không thì cũng bị đóng băng tay chân, không những bị giảm độ linh hoạt mà cái lạnh cắt da cắt thịt kia cũng khiến cho bọn chúng bị phân tâm, thực lực chiến đấu giảm xuống đáng kể.
Bên còn lại, Liêu Huệ Lan tạo ra một con phượng hoàng lửa thật lớn.
Nó giang rộng đôi cánh, bay sà xuống đám người áo đen, miệng phun ra một ngọn hỏa diễm nóng rực không cách nào có thể dập tắt.
Lửa vừa chạm đến đâu liền đốt cháy đến đó, tốc độ cháy và lan tỏa của nó rất lớn, cho dù chỉ sơ sẩy bị lửa chạm trúng mép áo thì chỉ cần vài giây thôi, toàn thân kẻ đó đã bị bao trùm trong ngọn lửa, trở thành ngọn đuốc sống.
Mà không biết vì nguyên do gì, ngọn lửa của cô cực kỳ khó dập tắt, không phải cứ phóng nước ra liền có thể tiêu diệt được nó.
Chỉ với ba chiêu, bên nhóm Thần Phong đã lật ngược được tình thế.
Một phần ba số lượng người áo đen không chết cũng trọng thương, một nửa còn lại đều mang trên mình vết thương không nhẹ, chỉ có một hai tên là lành lặn không tổn hao gì.
Tên đầu lĩnh nhìn qua số thủ hạ ít ỏi còn sót lại, tức tối nghiến răng ken két.
Hắn thật không thể ngờ, bằng vào khả năng của bọn chúng, đối phó với vài ba đứa nhóc còn chưa thức tỉnh lại có thể rơi vào tình trạng chật vật đến mức này.
Rốt cuộc vẫn là do sự cách biệt về huyết thống quá lớn sao?
Lớn đến mức, bọn chúng chỉ đơn giản là thiếu một nửa huyết thống, mà thân là người đã trưởng thành, cũng nắm giữ toàn bộ năng lực, lại vẫn không thể git chết một đám nhóc con không biết tí gì?
Nhìn qua mấy đám nhóc kia, trong lòng hắn hạ quyết định.
Nếu đã không thể giết hết tất cả, vậy thì hắn ít nhất cũng phải giết được người kia.
Chỉ cần giết được một mình cô ta thôi thì kế hoạch của bọn chúng cũng có thể coi như là hoàn thành một nửa rồi!
“Theo ta!”
Hắn ta nói với mấy tên vẫn còn có năng lực chiến đấu rồi xông thẳng đến.
Lôi kiếm trên tay giơ lên, tia điện ánh tím lấp lóe chạy dọc thân kiếm khiến người nổi da gà, hướng thẳng đến cô gái trước mặt đâm xuống.
Hàn Bội Bội cố gắng trấn tĩnh bản thân, hai tay huy động ma lực trong người, tạo ra một quả cầu ánh sáng chói mắt, ném về phía bọn chúng, “Nhật Nguyệt Tinh Quang!”
Chiêu thức này cô lấy cảm hứng từ chiêu thức lúc trước cô đã thi triển lên Thần Kha Triệt lúc bị mất kiểm soát.
Vì là lần đầu tiên thử nghiệm nên chiêu thức vẫn chưa hoàn thiện, tác dụng so với cột ánh sáng khi đó thực sự có thể so như mây với bùn; tuy vậy, uy lực của quả cầu ánh sáng này lại vẫn không thể xem thường.
Ánh sáng chói mắt tỏa ra khiến cho bọn chúng không thể mở nổi mắt, toàn thân đột nhiên nóng rát như bị tia laser chiếu lên, tinh thần và ma lực trong người cũng trở nên bất ổn, nhộn nhạo sôi sục không thôi.
Bọn chúng bất đắc dĩ lùi lại để tránh đi quả cầu ánh sáng, vốn còn đang định thay đổi chiêu thức tấn công, hai bên mé hông đột nhiên vọt tới vài đôi câu liêm như trăng lưỡi liềm đòi mạng.
Vun vút mấy tiếng, không một tiếng động, cứ thế liền gặt hái đầu người.
“Bội Bội, em có sao không?”
“Bội Bội, cậu không sao chứ?”
Mọi người lo lắng chạy đến hỏi han cô.
Tuy rằng từ đầu đến giờ, những kẻ áo đen kia nhìn qua giống như vẫn luôn nhắm vào toàn bộ bọn họ, nhưng ngay tại giây phút vừa rồi, ai nấy đều nhìn ra được, bọn chúng chỉ nhắm vào một mình Hàn Bội Bội mà thôi.
Khí thế khi đó, tựa như dù có chết cũng phải kéo theo cô chết cùng.
Nếu không phải vì cô phản ứng nhanh, nếu không phải vì ánh sáng của cô khắc chế được bọn chúng, lúc này chỉ sợ người nằm xuống đã là cô.
Hàn Bội Bội gượng nở nụ cười trấn an bọn họ, lại quay sang nhìn Mộ Thống nói, “Cám ơn cậu.”
Mộ Thống cười bảo không có gì, yên lặng thu lại hai thanh câu liêm.