Giải lao, nó và nhỏ xuống cantin mua đồ ăn, mua xong đứa nó kiếm bàn ngồi ăn, mới ngồi xuống thì nghe giọng nói kế bên vang lên:
-ai ya, con người ta học giỏi nha, cười suốt nha, tụi bây đó, ráng học cho giỏi để có ngày bị chèn ép rồi mang bệnh tức nhe
- ờ, mày nói phải đó. Nhưng mà mình học sao bằng người ta đc, hay quá mà. Nhưng tiểu thư tao đây kg có mún bị ép đâu nha- một đứa khác lên tiếng
- tao thấy kg vừa mắt rồi đó- đứa khác lại nói vô
Nó và nhỏ nhìn nhau, rồi nhìn sang bên kia, không nhìn cũng biết là ai rồi, là nhóm bạn Thanh nổi tiếng CHẢNH trong trường,con nhà giàu, suốt ngày ăn chơi, nhờ đút lót mới vô đc cái lớp học dành cho toàn người thi cao điểm vào, nhờ vậy mà lên mặt với người ta. Ghét nó và nhỏ cay đắng vì lúc nào đứa nó cũng là người đứng đầu ( ganh tị ấy mà), đc thầy cô thích, xin j cũng đc, nói j cũng đc đưa ra thảo luận. Còn tụi bạn Thanh thì học luôn theo sau nên càng ngày càng ghét.
Nó nhìn nhỏ rồi lên tiếng hỏi nhẹ nhàng:
- Hy, trường này kg có chó, cantin cũng không nuôi chó mà sao tao nghe văng vẳng tiếng chó ở đâu hoài hà!
- mày ăn lẹ đi, chó hay ruồi muỗi gì nó cũng hay ăn hoặc đậu lên đồ bỏ thôi, ăn uống như vậy làm sao biết nói chuyện, mà chó thì chỉ biết sủa thôi. Mày cần j wan tâm coi có hay không,lỡ có một hồi nó ăn hết đồ của mày bây giờ- nhỏ ‘’la’’ nó
-à à! Tao sợ nó cắn- nó rụt vai
- ở đây có chó chắc chó nhà giàu kg hà, kg cắn đâu vì đc giáo dục rồi, nếu cắn mày thì nó là chó nhà giàu vô giáo dục, như vậy mang tiếng lắm- nhỏ nói
-hihi, tao hiểu rồi- nó gật đầu
-giỏi, ăn nhanh đi
Tụi bạn Thanh ngồi nghe mà nóng máu,tụi nó dám nói mình là chó. ‘’ đứa bây đc lắm’’- Thanh cắn răng đè xuống cục tức. Mấy người kia cung tức nhưng không nói đc, nếu hỏi thì khác nào có tật giật mình sao!
Nó ăn nhưng trong đầu thì nghĩ ‘’ tao bỏ qua dễ vậy sao?’’
Ra về, tình cờ nó thấy bạn Thanh đang quăng cái j đó vào sọt rác. Nó và nhỏ chờ mọi người về hết rồi xuống lượm lại ‘’cái đó’’ xem. Xem xong tụi nó nhìn nhau cười gian hết sức nói
----------------------------------------------------
Tuần sau nữa….
Hôm nay sẽ có bài kiểm tra, nó và nhỏ ngồi xem chuyện vui. Thầy vừa vào lớp thì lớn tiếng gọi:
- bạn Huỳnh Ngoc Thanh
-dạ, thầy gọi em?
-em đã gian lận trong bài kiểm tra tuần rồi đúng không- thầy hỏi
-dạ? không có, em làm sao gain lận đc ak?- Thah chối
-đem quyển tập của em lên đây- thầy bảo
Thanh kg hiểu j, đem tập lên, thầy lấy trong cặp tờ giấy nhỏ ghi đầy chữ rồi đem xuống hỏi vài người trong lớp về chữ viết giữa quyển tập và tờ giấy, ai cũng nói là giống nhau, Thanh xanh mặt, ‘’ai? Ai đã đưa thứ đó cho ông thầy? TAO MÀ BIẾT THÌ CHẾT VỚI TAO’’- thanh nhìn xung quanh.
-Ai cũng nói chữ viết trong giấy và trong tập bạn giống nhau, đều cúng người viết, mà nội dung trong đây là nội dung kiểm tra, em có j nói không?- thầy hỏi
-bao nhiêu người viết chữ giống nhau, làm sao thầy nói em đc- Thanh cãi lại
-nó nằm trong sọt rác của lớp, em đã quăng vào lúc ra về ngày kiểm tra, có bạn đã thấy- thầy nói típ
-dạ, em, em….- Thanh hết chối. Có tật giật mình mà
-Ra về lên gặp tôi- thầy nhìn Thanh rồi nói
Thanh ngồi xuống, tức giận ngút trời, mất mặt wa, Thanh thề sẽ không tha cho đứa khốn kiếp đó!
Nó và nhỏ nhìn nhau nháy mắt liên hồi, cười gian gian. Thì ra hôm đó nó và nhỏ đã lượm đc tai liệu của Thanh rồi lén đi đưa cho thầy, làm bộ khó xử đồ nữa! nhưng trong lòng thì zui mún chết!!!!