Mấy hôm nay thằng bé Luân cứ tíu tít chuyện bé sắp đi đánh giải vovinam cấp thành phố từ tiểu học đến đại học. Đây là lần đầu thằng bé đi đc đi thi đấu nên phấn khởi vui cùng. Thằng bé cứ chạy sang khoe với anh, bé còn nhờ anh “thử” vớ ibé nữa chứ. Giỡn à? Nó chỉ đứng tới hông anh mà đỏi đấu với anh. Đấu à? Dễ thôi, anh chỉ cần lấy tay để lên đầu nó đẩy ra là nó đã không chạm đc vào anh rồi, đùa hoài! Không chỉ anh mà cả cha của bé, bé cũng nhờ “thử” và dữ dằn hơn hết là bé rủ cả…. ba của anh nữa cơ!!! Thằng bé đã “ huy động lực lượng” từ gia đình để hôm ấy đi xem bé thi đấu. Thằng bé còn to nhỏ với anh rằng hôm ấy “ chị” nữa đấy! Anh nhìn thằng bé, nói vậy là có ý j chứ?, nó nhỏ như thế thì sao nói chuyện làm người ta hốt hoảng thế không biết!!! Có “ chị” nữa à? Đi thì… đi.
Bé Luân đấu vào buổi tối nên sau khi về nhà anh đã thấy thằng bé ngồi trong nhà, thấy anh bé chạy ra hối anh chuẩn bị. Anh nói nó:
-làm j dữ vậy? không đi lun bây giờ!
Thằng bé rưng rưng nhìn anh, mếu máo nói:
- cậu à, đi đi nhé, đây là “ lần đầu tiên” của con đấy, con đã cố gắng rất nhiều!
Anh nhìn bé, thấy cũng không nỡ nên nhỏ nhẹ:
-uh, cậu biết rồi, là “ lần đầu tiên” của con nên cậu sẽ cố gắng nhìn xem con biểu hiện ntn
-dạ, cậu hứa rồi đó, con về đây, chùng nào đi con sẽ qua gọi cậu- Luân nói rồi đi về
Anh lên phòng tắm rửa, thay quần áo thoải mái, xong xuống ăn cơm. Mẹ anh nói:
-Bé Luân từ chiều giờ cứ hỏi con về chưa, nếu con không đi thì có lẽ nó sẽ bắt ba mẹ đi lun ấy
-dạ, con vừa nói không đi là nó mếu máo sắp khóc tới nơi rồi- anh nói
-uh, con đi đi, theo có j “an ủi” thằng bé, hà hà!- ba anh đùa
-dạ!
______________
- CẬU ƠI, CẬU ƠI- Luân gọi ngoài cổng
-nghe rổi, ra liền- anh nói vọng ra
Anh lái xe ra, thắng bé ngồi trong xe cùng ba mẹ nó ló đầu ra ngoài cười với anh, anh cũng mỉm cười lại với nó. Thật ra thì anh và ba mẹ anh rất yêu thằng bé, đôi khi hơi bướng nhưng rất biết nghe lời, lễ phép, rất biết cách làm nũng với người khác. Mẹ Luân gọi mẹ anh là dì nên anh xem Ngọc- mẹ Luân như em gái ruột, anh rất thích có em gáivì anh chỉ có mình. Ngọc kết hôn lúc tuổi, lúc còn học đại học lun ấy, nên bé Luân lớn như thế này mà Ngọc chỉ bằng tuổi anh. Lúc Ngọc quyết định kết hôn, ai cũng cản vì Ngọc còn quá trẻ, sợ Ngọc bị lừa, nhưng giờ thì ai cũng an tâm vì Ngọc rất hạnh phúc. Mà anh cứ thắc mắc tại sao bên nội ngoại đều sinh ít con như vậy, chỉ hoặc là cùng. Sau này có vợ anh phải sinh , đứa mới đc cho vui nhà vui cửa! (axax ^ ^).
Xe đến nơi thi đấu, Luân liền chạy xuống nhập vô đám bạn, rồi chỉ trỏ giới thiệu người thân cho bạn bè của mình, mấy đứa nhỏ cũng lễ phép thưa! Anh lơ đãng nhìn xung quanh như không có j nhưng thật ra là đang kiếm “ai đó”.Bây giờ gần đến giờ thi đấu nên các vận động viên tập trung rất nhiều kể cả phụ huynh nữa! Anh và ba mẹ Luân tìm chỗ ngồi thoáng, dễ tìm thấy nhất ngồi xuống. Bé Luân đang cùng mấy bạn khởi động đằng kia, lâu lâu cứ vẫy tay với mẹ bé! Anh đang nhìn xung quanh thì thấy Long đang đi vào, anh gọi:
-LONG!
Cậu nhìn xem ai gọi mình, khi thấy anh thì đi lại ngồi chung, chào hỏi vợi chồng Ngọc:
- anh , chị Ngọc, anh Trung ( chồng Ngọc ý), mọi người cũng đi xem à?
-uh, bé Luân cũng thi đấu nên nài nỉ anh Quân đi theo- Trung tl
-vậy mày đi đâu đây?- anh hỏi cậu
-e đến xem Hy diễn!- cậu tl
-vậy à!-anh
Sau đó mọi người tập trung lại nghe khai mạc khoảng ’, sau đó là phần thi biểu diễn. Các vận động viên lên diễn phần thi của mình, sau đó nghe phần cho điểm của bgk. Long ngồi chờ đến lượt nhỏ, khi giám khảo nói “ mời vận động viên Hà An Hy và Triệu Quốc Việt của đại học X với bài tự vệ nữ số ”, cậu chuẩn bị tinh thần nhưng khi nghe thêm cái tên lạ thì khó hiểu, không phải chỉ mình HyHy thôi à?
Nhỏ cùng bạn diễn bước ra, nhỏ đánh mắt về phía cậu nháy cái, cậu nhìn nhỏ mỉm cười. Nhỏ đang mặc đồ võ trông rất mạnh mẽ. Nhưng khi diễn thì Long thật sự không thích tiết mục này nha, làm sao người kia cứ ôm HyHy hoài như thế, nhưng công nhận HyHy của cậu đánh hay thật, hét cũng rất… lớn nữa! Sau khi diễn xong, người chào bgk rồi nghe công bố điểm. Cặp của Hy đạt điểm cơ đấy, Hy và cậu bạn kia ôm nhau mừng rỡ làm cậu khó chịu gần chết! Ôm nhau lun cơ đấy, không thấy cậu ngồi đây à?
-thấy người iu mày chưa? Chọc giận người ta là coi chừng kg còn răng nhé- anh nói với cậu
-anh cứ đùa- cậu nói lại
-uh, mai mốt có j thì đừng nhờ anh dẫn đi đo ni răng nhé- anh hù
-anh , anh hù e hoài- cậu gắt
-haha- anh cười
Sau đó, các tiết mục lại tiếp tục và phần quan trọng nhất cũng đến- phần thi đấu! Nãy giờ anh tìm hoài mà có thấy nó đâu chứ, thằng Luân nó lừa anh rồi! Nhưng khi bgk cho mời cặp đấu đầu tiên, kèm theo đó là tên trọng tài- Hoàng Vy, anh nhìn lên sàn đấu, nó đi ra chào bgk rồi nói hiệu lệnh điều khiển. Nó mặc áo sơ mi trọng tài xanh nhạt, thắt cavart, đóng thùng với quần tây xanh đen, đi giày thể thao nhìn rất đẹp. Anh nhìn nó ngẩn người, bộ quần áo vừa vặn tôn lên dáng người chuẩn của nó, giờ anh mới thấy nó rất cao, cở m chứ không ít. Vài phút sau trận đấu kết thúc, nó đi mặc áo khoác vào. Do Luân nằm ở hạng cân đầu tiên, nên chỉ sau cặp nữa là bé ra sân rồi. Đến lượt Luân là trong tài khác, nó đang chuẩn bị cho bé rồi nói nhỏ vào tai Luân j đó rồi làm chỉ đạo cho Luân. Sau tiếng kẻng, Luân tập trung vào đấu, thằng bé cố gắng đánh vào chỗ có điểm của đối phương, bé đánh rất tốt, anh nhìn nó, nó đang nhìn bé Luân và cùng với nhỏ bàn luận j đó. ’ sau, hiệp kết thúc, Luân khá là mệt, nó cho Luân uống canxi ngay và tháo giáp bảo hộ đầu cho Luân thở. ’ sau đó, hiệp bắt đầu, Luân vào típ. Do hiệp trc hăng quá, lúc này bé bị đánh trả lại, Ngọc ngồi mà cứ như trên lửa, ngồi không yên.Anh thấy nó hét lên j đó với Luân, thằng bé lấy lại tinh thần rồi đánh lại tới tấp. “keng”, tiếng kẻng vang lên, trận đấu kết thúc, và tỉ số - nghiêng về Luân. Thằng bé chạy ra ôm nó, nó cười thật tươi đón lấy thằng bé.
Bé Luân lên khoe với ba mẹ và anh, thấy Long thì kêu “ cậu Long”, Ngọc nhìn mặt thằng bé đỏ cả lên mà xót xa. Luân quay sang anh nói:
-cậu thấy con giỏi không?
- uh, giỏi lắm!- anh xoa cái mũi bé
-hihi, thấy chị không cậu?- Luân hỏi anh
-thấy!- anh tl
Luân ngồi đó chờ trận típ theo, thằng bé lại thắng với tỉ số -, bé cười muốn rớt cả răng! Anh thấy hình như học trò của nó thắng rất nhiều trận, nó đào tạo giỏi như thế cơ à?
Khoảng h tối thì cuộc thi tạm dừng lại, hôm sau sẽ đánh giành huy chương vàng! Anh và ba mẹ bé Luân dẫn bé ra về. Về đến nhà anh thay đồ ngủ, nằm xuống giường nhớ lại nụ cười của ai đó lúc nãy, “ thật đẹp”- anh nghĩ, rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.