Dạo này nhỏ thấy nó cứ như thế nào ý, lạ lắm, lâu lâu ngồi ngần ra rồi trong đôi mắt lạnh ấy xuất hiện vài tia bối rối. Bối rối? nó mà cũng bối rối ư? Nó không làm người khác quê độ, ngại ngùng thôi chứ nó làm sao biết bối rối! A, phải hỏi cho ra mới đc!
-này, con kia, mày làm sao vậy?- nhỏ đánh vào vai nó
-hả…hả, à, có j đâu, tao bình thường mà- nó cuối mặt nói
-bình thường. Cưng ơi, chị đây hiểu cưng hơn cả bà hàng xóm nhá- nhỏ bĩu môi nói
-không có j mà- nó hút ly nước cái rột
- xạo xạo, khai mau!- nhỏ nắm cổ áo nó
-a, con quỷ, có j đâu mà nói- nó gỡ tay nhỏ ra
-KHAI MAU- nhỏ gằn giọng
-không có mà, không có làm sao nói- nó chống chế
-không tin- nhỏ
-không tin thì thôi mày- nó cho mieg bánh vào miệng
Nhỏ nheo mắt nhìn nó, chối như vậy mà bắt nhỏ tin à?! Không cứng thì mềm thôi:
-Vy, nói tao nghe đi, nha- giọng nhỏ nhẹ
-nói cái j/- nó
-thì chuyện j của mày á- nhỏ
-mày bị lãng tai à, tao nói không có j mà- nó
-đáng ghét, giận rồi!- nhỏ xụ mặt nói
-cảm ơn à- nó
Nó biết nói sao chứ, chẳng lẽ lại nói nó… nó… “hơi’ thích người ta à?! Sao mà nói đc chứ! Đối với nhỏ nó như cục đá, làm j biết chuyện yêu đương chứ, nói ra nhỏ cười rớt răng cho à!!!. Thật ra nó cũng có chút “rung rinh” với anh. Từ hôm tình cờ gặp nhau trên phố, anh thường hay đứng trc cổng chỗ lớp võ của nó, nó dạy trong sân trường của trường tiểu học, đôi khi anh cũng có vào trong rồi nói chuyện với nó nhưng đa số là anh đứng bên ngoài, khi nó đi ra thì nhìn nó trìu mến, vẫy tay cười, xong lại lên xe về. Nó có chút khó hiểu, anh sao vậy, cách vài ngày lại đến, chờ nó ra rồi cười với nó cái xong lại về. Những hôm anh không đến, đi ra về nó cũng vô thức nhìn về chỗ anh hay đậu xe rổi khẽ giật mình tự hỏi lòng “ làm sao vậy”! mỗi khi anh vào trong ngồi, nó lại cảm thấy vui vui, nhưng những lúc đó hay là lúc sắp tan về, nó chỉ có thể lại bắt chuyện vài câu với anh. Mưa dầm thì thấm đất, anh đối với nó cũng như cơn mưa nhỏ khẽ rơi vào tim nó, đôi lúc anh cũng hay noi những câu hàm ý lắm, ý tứ lắm, nó hiểu nhưng không hỏi lại anh là ý j vì nếu như anh chỉ xem nó như người bạn mà nó hỏi vậy thì kì lắm. Nhưng bây giờ nó thật sự không thể dối lòng mình rằng anh- đã đi vào lòng nó từ lúc nào mất rồi!!!
Còn anh, anh xác định rằng mình có tình cảm với nó. Những ngày không gặp nó, anh nhớ nó cồn cào, chỉ mong xong việc để chạy đến lớp võ gặp nó dù chỉ vài phút ngắn ngủi. Anh hay nói gợi ý cho nó, hay những câu vừa đùa vừa thật nhưng chẳng bao giờ nó hỏi anh ý j để mà anh có cơ hội nói rõ với nó. Lúc này anh bận lắm, anh không có thời gian để nói chuyện với nó, hôm nào xong việc sớm, anh lái xe đến cũng đã đến giờ tan, anh chỉ có thể nhìn nó cho thõa mãn nổi nhớ rồi đi về. Mỗi khi thấy anh vẫy tay, nó cũng cười lại làm anh rất vui vẻ. Ngọc cũng hay gặp anh trc cổng rồi hỏi anh, anh cũng không giấu j Ngọc hay bất cứ ai hỏi, Ngọc chỉ cười nói với anh: -“ anh à, năm rồi em mới nghe anh nói vậy đấy, cơ hội không phải lúc nào cũng có nên anh phải tranh thủ đó”!!! Ngọc còn bà tám với mẹ anh nữa chứ, làm bà mừng quá trời quá đất!!! Long cũng nghe giang hồ đồn đại rồi đt hỏi anh, anh cũng nói nhưng dặn cậu đừng nói cho “ bà nhà cậu” biết. Anh muốn mọi chuyện đến thật tự nhiên, anh không muốn làm nó ngại và nghĩ anh trêu chọc nó.
__________________
-Quân, mẹ nghe Ngọc nói con để ý ai à?- mẹ anh hỏi
-mẹ cũng thông tin mau nhỉ? Dạ, đúng rồi mẹ- anh tl
-A, con thật không làm ba mẹ thất vọng ,mà haha, đúng không ông- mẹ anh cười vui vẻ
-uh, có chuyển biến tốt rồi đó- ba anh đùa
-mà con bé ntn? Hôm nào dẫn nó về chơi- mẹ anh mắt sáng rỡ
-con còn chưa có ngỏ lời với người ta, con cung đâu có biết người ta chịu con không chứ mẹ- anh
-sao không nói, để có trục trặc j thì sao!- mẹ anh nhíu mày
-con muốn để cô ấy từ từ nhận ra tình cảm của con, cô ấy không phải dạng con gái ham mê tiền bạc, địa vị, cũng không phải dạng “ thích thì nhích” đâu ba mẹ. Cô ấy rất dễ thương, tuy bề ngoài hơi khó gần nhưng tiếp xúc mới biết cô ấy rất vui vẻ và hòa nhã và giàu nghị lực. Cô ấy rất ít nói, là bạn thân của người iu thằng Long ấy.- anh giải thích
-à, vậy ba mẹ con bé ntn?
-dạ ba cô ấy mất rất sớm, mẹ cô ấy thì làm ở công ti may bình thường nuôi cô ấy lớn, không khá giả cho mấy nhưng không đến nỗi nào. Ba mẹ có ý kiến j không?- anh hỏi
-ôi, thật tội cho con bé- mẹ anh cảm thán
-ba mẹ không cần chuyện môn đăng hộ đối như xưa nữa. Ba mẹ chỉ cần nàng dâu tốt và biết lo cho gia đình, không cần giàu có hay j j đó. Ba mẹ chỉ có mình con, ba mẹ chỉ mong con hạnh phúc!- ba anh nhẹ nhàng nói
-uh, mẹ cũng vậy, chỉ cần nó có thể trò chuyện với mẹ là đc rồi- mẹ anh nói thêm
-dạ, con hiểu rồi, con cảm ơn ba mẹ- anh mỉm cười nhìn người già, anh biết ba mẹ anh sẽ tôn trọng quyết định của anh mà.
-nhớ đó,phải nhanh nhanh nói cho con bé biết, mẹ và ba con chờ tin tốt của con đấy. Mau mau sinh cho ông bà già này cục cưng để cưng là đc rồi- mẹ anh nói
-dạ! thôi ba mẹ đi nghỉ đi, con cũng đi làm việc đây- anh
-uh, con đi đi
ông bà già cười đến ngoác cả miệng, kì này người sắp có cháu cưng rồi. Trông năm rồi mới nghe đc con trai iu quý nói có đối tượng, hoho, thiệt là cao hứng mà!!!!