Nó về nhà nó thăm mẹ, thấy nó về mình, bà hỏi:
-Quân đâu, sao con về có mình vậy?.
-Anh Quân bận rồi, con tự về - nó nó tới anh là giọng hơi lạnh nhạt.
-Hai đứa có chuyện gì à? – mẹ nó hỏi nó.
-Dạ, cũng không có gì to tát, chỉ là chuyện lặt vặt trong công ti thôi mẹ - nó trả lời.
-Ừ, hai đứa mới cưới, đừng để cãi nhau gây mất hòa khí – bà dặn.
-Dạ, con biết rồi mẹ. Bây giờ con ngủ lát mẹ kêu con nhé- nó.
-Ừ, ngủ đi – bà thấy nó giống có bầu quá mà không dám chắc. Đành gọi điện thoại nói với mẹ anh.
______
Nó và nhỏ hẹn nhau trong quán nước…
-Mày với anh có chuyện gì à? – nhỏ hỏi.
-Tao cũng không biết tao như thế nào nữa. Tao hay cáu gắt với anh Quân lắm. Nhiều lúc cũng thấy hơi quá nhưng mà không thể không cáu – nó nói.
-Đi khám thử đi, xem có gì không – nhỏ.
-Ừ, để rảnh tao đi – nó nói xong uống ngụm nước…. Chanh.
Nhỏ nhíu mày nghi ngờ… không lẽ nó…
-Hôm nào tao với mày đi mua đồ em bé cho baby – nó nói.
-Ừ, cũng được – nhỏ gật đầu.
Hai đứa ngồi bàn về em bé sắp ra đời….
Trên đường về công ti, nó gặp người ta bán me, nó thèm quá, kêu tài xế taxi dừng lại mua mớ ăn. Vị me chua chua ngọt ngọt làm nó ăn hoài không chán. Còn số nó để vào túi xách về ăn tiếp.
-Em ăn gì chưa? – anh hỏi nó.
-Ăn rồi – nó trả lời cục ngủn.
-Em hẹn với Hy à? – anh.
-Ừ, hẹn với nó. – nó làm việc vừa trả lời.
Anh đi ra ngoài, một lát sau nó nghe có tin nhắn của điện thoại anh trên bàn, số lạ:
-“ Anh nghỉ trưa chưa? Em nhớ anh quá, rảnh nhớ qua em nhé. Yêu anh” – nội dung tin nhắn.
Nó giận đỏ cả mặt, anh dám quen bồ nhí bên ngoài. Nó chỉ nói “ vài câu” hơi lớn tiếng với anh là anh phản bội nó liền. Anh không yêu nó nữa rồi.
Nó nhìn tin nhắn mà đau lòng khóc nức nở…
Anh vừa đi vào, thấy nó đang ngồi trên ghế khóc lóc, anh hốt hoảng đi lại hỏi xem chuyện gì.
-Em, em sao vậy, sao lại khóc.
-Anh… anh là đồ khốn kiếp – nó đánh vào người anh.
-Em lại kiếm chuyện gì nữa đây? – anh gằn giọng.
-Anh… anh khó chịu với em, em chỉ nói vài câu là anh đã buồn bực đi tìm người khác, anh phản bội em – nó khóc nức nở.
-Anh làm cái gì mà phản bội em? – anh bực mình thật mà.
Nó mở tin nhắn lên cho anh xem. Anh đọc xong thì nói với nó:
-Lộn số thôi, em không thấy anh không lưu tên à? – anh nhỏ nhẹ.
-Lộn số? Tại sao lại trùng hợp như vậy? không lộn với ai mà lại lộn với anh? – nó cãi.
-Làm sao anh biết được. Anh thề đấy, anh không có, sao em không tin anh – anh đau đầu nói.
-Tin? Làm sao em tin được? – nó cố chấp cãi lại.
-ANH NHỊN EM ĐỦ RỒI ĐÓ. EM ĐỪNG CÓ QUÁ ĐÁNG NỮA ĐƯỢC KHÔNG. EM SUỐT NGÀY GÂY SỰ VỚI ANH. ANH ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG PHẢI MÀ. SAO EM KHÔNG TIN ANH – anh đứng dậy hét lên đầy phẫn nộ với nó. Anh chịu hết nổi rồi.
-Hức… hức.. anh thay đổi rồi, anh không còn yêu em nữa – nó khóc.
-Em lại suy nghĩ lung tung gì nữa vậy, anh nói là không phải mà – anh cố gắng nói cho nó hiểu.
-Em không tin… không tin – nó bịt tai lại.
-Em… thật hết nói mà – anh đi ra ngoài lần nữa.
RẦM… tiếng cánh cửa đóng mạnh, nó ngồi khóc mình, định đi lại lấy điện thoại gọi cho nhỏ, mới đi được mấy bước thì cảm thấy chóng mặt, sau đó thì ngất đi.
… Anh lái xe đi đến chỗ vắng người, cố hạ ngọn lửa giận trong lòng xuống. Tại sao nó lại nghi ngờ anh, nghi ngờ tình cảm của anh chứ? Anh thật sự không thể chịu được. Hai người mới cưới nhau, anh không muốn gây gỗ làm rạn nứt tình cảm nhưng mà nó ngày càng quá đáng. Gần đây giữa vợ chồng có quá nhiều chuyện, đến nỗi mọi người cũng nhìn ra là có vấn đề. Anh đều xuống nước dỗ dành, năn nỉ nó trong mỗi lần cãi nhau nhưng mà nó càng ngày càng lấn tới. Tính tình cọc cằn, hay khó chịu, đụng tới là quát lên. Tại sao nó thay đổi chóng mặt vậy chứ.
Anh ngồi khoảng ’ thì về lại công ti. Mở cửa phòng thì không thấy nó đâu, định gọi thì thấy nó đang nằm dưới đất. Anh điếng hồn bế nó vào bệnh viện. Trời ơi, vợ anh làm sao vậy, có phải lúc nãy anh làm giận quá không? Nó có gì sao anh sống nổi!.
Cảnh tượng tổng giám đốc tái mét bế thư kí ra ngoài gây không ít sự chú ý cho nhân viên…