Hôm nay anh đón mẹ nó qua chơi. Ba người già ngồi ăn trái cây vừa xem tivi.
-Vy, con ăn uống có được không – bà Quỳnh – mẹ nó hỏi.
-Dạ bình thường mẹ - nó nói.
-Bà khỏi lo, tôi ép con bé ăn suốt ngày – mẹ anh.
-Tôi chỉ sợ nó kén ăn thì cực cho bà – mẹ nó nói với mẹ anh.
-Ây, có gì đâu chứ, tôi xem con bé như con gái của mình vậy, không có cực gì cả - mẹ anh cười nói.
-Bà ấy suốt ngày tìm món ăn bổ dưỡng nấu cho cả bà bầu ăn, vợ thằng Long cũng dễ ăn như vợ thằng Quân vậy.- ba anh nói.
-Cảm ơn bà đã thương nó như vậy – mẹ nó cầm tay mẹ anh nói.
-Ôi, có gì đâu chứ, bà cứ làm quá. Con bé cũng như con gái tôi thôi .
Tối đó, mẹ nó ở lại, nó nói với anh là sang ngủ chung với mẹ nó. Hai mẹ con tâm sự đến khuya mới ngủ…
_____
Bây giờ em bé đã gần tháng, lúc đi siêu âm bác sĩ nói là con gái, suốt ngày anh cứ gọi bé là công chúa nhỏ.
Nó hỏi anh thích gái hay trai, anh bảo trai gái anh đều thích, miễn là nó sinh thì đều là cục cưng của anh.
-Anh, anh không quan trọng chuyện trai gái à – nó hỏi.
-Khờ quá, anh đâu có phong kiến đâu. Con nào cũng là con mà – anh nói.
-Mà có gì đâu, đứa sau nữa mà – anh hôn nó nói.
-Hihi – nó cười, rúc vào anh.
-Em… anh có thể không? – bác sĩ đã nói với anh rằng qua tháng đầu thì chuyện chăn gối bình thường nhưng không được quá “ kịch liệt”, Long cũng to nhỏ với anh như vậy.
-Có sao không? – nó hỏi lại.
-Anh đã hỏi bác sĩ rồi, không sao – anh trả lời nó.
Nó ngại ngùng gật đầu.
Anh nhẹ nhàng mang cho nó cảm giác. Mang thai làm nó nhạy cảm hơn. Anh cũng rất dịu dàng sợ ảnh hưởng công chúa nhỏ của anh.
….Sau khi xong việc, nó nép vào anh thở dốc. Anh cũng ôm nó, đặt tay lên vùng bụng nhô lên thấy rõ của nó vuốt ve.
Cảm giác tay mình có gì chạm vào, anh bật dậy mở đèn sáng lên, kinh ngạc nhìn bụng bà xã. Nhanh chóng đặt tay lên những chỗ bé con đạp lung tung, anh thật sự vui đến muốn khóc.
-Em, con đạp đấy, là con đạp vào tay anh – anh rối rít.
Nó nhìn xuống, cảm nhận được em bé đang chuyển động trong bụng mình, mỉm cười vuốt ve cùng anh.
-Ôi, thật tuyệt. – anh hưng phấn reo lên.
-Đáng yêu quá phải không anh – nó cười.
-Đương nhiên là phải đáng yêu rồi em – anh cười vui vẻ.
Bé con chỉ đạp chút rồi nghỉ, làm ba nó cứ ngồi chờ nó đạp nữa…
Và hằng ngày, bé con càng lớn, số lần đạp nhiều hơn và thời gian cũng lâu hơn. Ở công ti, lúc nó ngủ trong phòng anh hay vào kéo áo nó lên trông cục cưng đạp vào tay mình.
Đi siêu âm D, thấy rõ em bé đang cử động trên màn hình, tâm tình người sắp làm ba như anh còn thấp thỏm hơn cả nó sắp làm mẹ.
-Bà xã, em thấy không. Con đang cử động đấy – anh nhìn vào máy siêu âm nói với bà xã cũng đang nhìn.
-Dạ. Con rất đáng yêu – nó mỉm cười.
-Bác sĩ, con tôi có khỏe không? – anh hỏi bác sĩ.
-Em bé rất khỏe. Không có vấn đề gì – bác sĩ trả lời tình hình bé con.
-À, cảm ơn bác sĩ – anh nói.
-Không có gì. Bây giờ người có thể về rồi – bác sĩ kéo áo nó xuống.
-Chào bác sĩ – anh.
-Chào người.
Lúc nào đến tháng đi khám thai anh đều đi với nó, chưa để nó đi mình lần nào. Anh muốn nhìn công chúa nhỏ của anh lớn lên như thế nào.
Thói quen hình thành là trước khi ngủ anh phải sờ bụng bà xã, thủ thỉ với bé con, sau đó hôn vào bụng bà xã cái mới chịu đi ngủ.
Anh bảo nó ở nhà dưỡng thai, không cần đến công ti nữa nhưng nó mực không chịu.
-Bà xã, em ở nhà đi. Làm việc rất là mệt. Sinh xong hãy vào làm lại – anh nói. Nó ngồi làm việc mà anh xót xa, anh chỉ muốn bà xã nghỉ ngơi thôi.
-Không, đi làm quen rồi – nó lắc đầu.
-Hy cũng ở nhà đó – anh lấy ví dụ cho nó thấy. Aiii, phải chi bà xã ngoan ngoãn như thế.
-Nhưng em không muốn – nó cãi lại anh.
-Thôi mà, anh nghe lời em như vậy, em nghe anh lần đi – anh dỗ dành.
-Không nghe. Em muốn đi làm – nó nhíu mày giận dỗi. Suốt ngày không làm gì nó chán lắm.
-Đi mà, sinh xong rồi làm lại – anh.
-Không – nó kiên quyết.
- nỉ em đấy, anh không nỡ để em làm việc – anh khổ sở nói.
-Phạt anh tối nay không được nói chuyện với con. Em ngủ đây – nó quay lưng lại anh. Xong phán câu xanh rờn. Dù biết ông xã long lắng nhưng thật sự muốn đi làm a! Không đi làm thì ai sẽ phụ ông xã, ông xã sẽ bận lắm, rồi ông xã sẽ có thư kí mới, ai biết được có giống thư kí Vân không chứ!.
-Ấy ấy. Đâu có được. Đi làm,đi làm. Anh nghe theo em, anh không cãi nữa. Không nói chuyện với con làm sao anh ngủ được, bà xã – anh hốt hoảng đầu hàng.
-Anh đã nói vậy rồi đó, không được nuốt lời với em – nó được như ý thì quay lại anh.
-Sao cũng được, sao cũng được. Cho anh nói với con là được – anh vén áo nó lên.
-A… con đạp kìa anh – nó giật mình khi em bé đạp vào bụng nó.
-Cảm nhận được rồi, ây, đạp mạnh thế - anh áp mặt vào bụng bầu của nó, cảm nhận bé con tung tung vào mặt mình.
Hai vợ chồng hạnh phúc nhìn bé con khoẻ mạnh, chờ bé ra đời…