Bé Con Của Tổng Giám Đốc Phúc Hắc

chương 56: sinh bảo bảo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

tháng sau...

Trước cửa phòng sinh mổ, một đám người đang nhao nhao đứng không ngừng đi đi lại lại, Bắc Nghiêm hiện tại đang rốt ruột đến khó chịu nếu như không phải mấy người ông bà Lưu ngăn cản khẳng định anh đã chạy vào bên trong rồi

Mấy người khác cũng không khác gì mấy ai cũng mặt mày ruốt ruột, phải nói là ai nấy đều có đủ, người ông bà Lưu Bắc, Lưu Diệc, Vân Nhan, Ngân Thanh, Phương Hân, còn có Vĩnh Thiên, Vĩnh Kì, Nam Việt hiện tại đi theo bà xã nhà mình đến

Một đội ngũ kinh thiên động địa không ai không có máu mặt đều tập trung tại một căn phòng sinh của bệnh viện làm cho các y ta hay bác sĩ đi qua đều xanh mặt còn có một số người nhìn đến hoa mắt

"" aaaaa "" Bỗng nhiên từ trong phòng truyền ra tiếng la rất lớn của Vy Vy

Mặt Bắc Nghiêm cùng mọi người lo lắng, Bắc Nghiêm chuẩn bị chạy vào thì lại bị một cánh tay khác ngăn cản

"" không sao đâu lúc trước ta đẻ con ra cũng như vậy thôi "" Bà Bắc mỉm cười trấn an nói nhưng trong tay lại càng nhiều mồ hôi chứng tỏ mình cũng đang rất suốt ruột

"" đúng vậy, cậu đi vào thì đám bác sĩ bên trong chắc chắn sẽ bị dọa sợ mất "" một câu nói của Lưu Diệc hoàn toàn được cái gật đầu của những người còn lại, để cho nam nhân này đi vào đừng nói là không làm gì cũng đủ để đám bác sĩ sợ hãi rồi đến lúc đó sẽ rất thảm đó

"" chết tiệt "" Bắc Nghiêm rống lên một tiếng rồi cũng từ bỏ ý nghĩ muốn xông vào bên trong, hai tay nắm đến mồ hôi nhễ nhãi

Bảo bối của anh vào đó đã hơn tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa có động tĩnh ban nãy lại la lên một tiếng như vậy chắc chắn là rất đau đi

"" oa oa oa... "" một lúc sau tiếng trẻ con vang lên từ bên trong căn phòng, cả đám người vô lực thở ra một hơi thoải mái

Đúng lúc đó nhìn sang chỗ Bắc Nghiêm cũng đã không thấy bóng dáng của anh đâu hết mà cánh cửa phòng sinh đang được mở ra chứng tỏ người đã đi vào trong rồi

"" bé con "" Bắc Nghiêm nhìn người con gái nhỏ nhắn đang vô lực nằm trên giường đau lòng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của cô

"" Nghiêm.."" Vy Vy yếu ớt nở một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp sau đó hoàn toàn mất ý thức

"" Vy Vy "" Bắc Nghiêm thấy cô ngất đi hai mắt tràn đầy tơ máu, một cảm đau đớn xuất hiện, anh chạy lại nắm lấy cổ áo tên bác sĩ

"" cô ấy bị làm sao vậy hả? "" Bắc Nghiêm rống to lên khiến đám bác sĩ sợ hãi

Tên bác sĩ bị nắm cổ áo đã tái nhợt không còn chút máu "" cậu...cậu bình tĩnh cô ấy chỉ vì quá mệt mỏi cho nên mới ngất đi mà thôi ""

"" đúng vậy cô ấy chỉ là ngất đi mà thôi "" tên bác sĩ khác cũng mau chóng phụ họa, tay chân luống cuống sợ Bắc Nghiêm làm gì bọn họ

Lòng phẫn nộ của Bắc Nghiềm dần dần hạ xuống, thở phào một cái ném luôn tên bác sĩ xuống đất quay người lại nhìn Vy Vy

---

Lại nói hôm nay là ngày thứ sau khi Vy Vy sinh bảo bảo, là một câu con trai nhỏ rất đáng yêu bụ bẫm. Ngày đó sự kiện của Bắc Nghiêm khiến rất nhiều người được cười một trận nên hồn ngay cả Vy Vy đang nằm trên giường cũng không nhịn được mà cười ha ha

Nằm trên giường Vy Vy nhìn người đàn ông đang ôm lấy đứa con trai bé nhỏ miệng không ngừng nhếch lên mộ cách thỏa mãn trong lòng Vy Vy lại muốn khóc, cuộc sống có được như vậy cô còn muốn gì nữa đây

"" nào nào, gọi cha đi.. cha..cha nha "" Bắc nghiên không ngừng dụ dỗ bảo bảo trong tay mà bao bảo hình như không hiểu gì cả mà khanh khách cười

Bắc Nghiêm không tức giận mà chỉ mở miệng cười vui vẻ

Nhìn hai cha con hòa thuận như vậy Vy Vy cũng không cầm được mà vui vẻ

Một nhà người cứ như vậy mà vui vẻ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio