Tô Ngọc Châu đi xuống với khoảng cách ngày càng gân Lưu Khải Duy nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời của cô.
Mái tóc dài được buộc gọn phía sau để lộ ra chiếc cổ dài trắng nõn, hôm nay cô mặc chiếc váy maxi dài màu hồng nhạt càng làm tôn lên vóc dáng uyển chuyển động lòng người
Ánh nhìn của Lưu Khải Duy làm La Thành hơi khó chịu
"Nhìn gì mà kỹ thế"
Đột nhiên nghe La Thành hỏi Lưu Khải Duy có chút giật mình nhưng cũng nhanh chóng khôi phục trạng thái
"Nhìn cực phẩm trước mặt.
Không ngờ cô nhóc nhà cậu càng ngày càng xin đó nha, trách sao mà có người kiềm chế không nổi" haha...Lưu Khải Duy nói xong không nhịn được mà cười lớn.
"Khụ...khụ....khụ..." La Thành không biết sáng nay Lưu Khải Duy đã uống nhầm thuốc gì mà cứ liên tục mang anh ra mổ xẻ
Tô Ngọc Châu đi vào nghe thấy tiếng ho của La Thành cô ân cần đưa tay vỗ lưng anh
"Sao hôm nay em nghe anh ho nhiều vậy"
"Phụt" Lưu Khải Duy nghe xong mém chút là phun cả ngụm nước ra ngoài.
La Thành cũng cứng đờ với câu nói này, anh vội diện ra một cớ trả lời cô
"Chắc có lẽ thời tiết hơi lạnh"
"Để em đi lấy áo khoác cho anh" Tô Ngọc Châu nói xong liền đi nhanh lên lầu mà không chút nghỉ ngờ nào
"Haha...La Thành, tôi thật sự không ngờ một người thanh tâm quả dục như cậu cũng có một ngày chết dưới tay phụ nữ như thể này" Lưu Khải Duy nhìn bộ dạng hiện giờ của La Thành mà không nhịn được cười.
Thấy La Thành không phản biện anh ta đắc ý nói tiếp
"Mà cũng đúng thôi Đường Tăng qua ải Tây Lương Nữ Quốc còn khó thì làm sao trách cậu được"
"Cậu có chịu im miệng chưa" La Thành ném ánh mắt giết người về phía Lưu Khải Duy làm anh ta có chút khiếp sợ đành ngoan ngoãn ngồi ăn
Rất nhanh Tô Ngọc Châu đã mang áo khoác đến cho La Thành, cô vừa giúp anh mặc vào vừa nói với Lưu Khải Duy
"Lát nữa anh Khải Duy nhớ kê thêm thuốc trị ho cho anh ấy nha"
"Khụ...khụ....khụ...không cần đâu" La Thành xua tay từ chối
"Anh bệnh thì phải uống thuốc sao lại không cần chứ.
Bệnh chỗ nào phải sớm điều trị chỗ đó anh có biết không" Tô Ngọc Châu nghiêm túc nhìn La Thành nói.
Ở bên kia Lưu Khải Duy không nhìn được cười, giọng điệu cà lơ phất phơ phụ họa vào câu nói của Tô Ngọc Châu
"Em nói đúng đó, bệnh chỗ nào phải trị dứt điểm chỗ đó chứ không sẽ ảnh hưởng đến các bộ phận khác.
Vừa rồi anh đã nói mà cậu ấy không chịu nghe.
Anh nghĩ bệnh tình của La Thành phải cân nhiều đến em vì vậy em nên để ý đến cậu ấy một chút"
"Được anh yên tâm" Tô Ngọc Châu ngoan ngoãn gật đâu nhưng cô không hề biết bộ mặt La Thành hiện giờ đang rất khó coi, anh tức giận trừng mắt nhìn Lưu Khải Duy
"Cậu ăn no rồi thì về đi"
Lưu Khải Duy cũng không dại gì ở lại làm mồi cho con hổ đang gầm thét trước mặt, anh soạn thuốc đưa cho Tô Ngọc Châu liền tạm biệt ra về.
Bước đi vài bước, Lưu Khải Duy quay lại anh ta nghiêm túc nhìn La Thành hỏi
"Cậu không tiễn tôi sao?"
Chơi với nhau từ nhỏ La Thành đã quá hiểu Lưu Khải Duy.
Anh đứng dậy đi theo sau lưng anh ta.
Ra đến sân không chờ Lưu Khải Duy nói, La Thành lên tiếng trước
"Có việc gì?"
"Tối qua Tú Anh có gọi điện cho tôi” Lưu Khải Duy thành thật nói
"Liên quan gì đến tôi" La Thành thờ ơ quay mặt về hướng khác
"Không liên quan đến cậu thì tôi gọi cậu ra đây làm gì? Lưu Khải Duy có chút mất kiên nhẫn nhìn La Thành.
Anh ta biết La Thành không muốn nghe nhưng anh vẫn muốn nói
"Tú Anh nói với tôi là cô ấy sắp đuôi nước rồi, cô ấy sợ một ngày nào đó không còn khả năng để bơi theo cậu nữa"
"Cô ấy nên nhận ra điều này sớm hơn" nghe Lưu Khải Duy nói La Thành có chút mũi lòng nhưng anh biết rõ trong lòng anh chỉ có bóng hình của một người
Lưu Khải Duy cũng không quá bất ngờ với lời này của La Thành vì rất nhiều lần anh đã chứng kiến thái độ lạnh nhạt tuyệt tình của anh ta đổi với Trần Tú Anh, đã có lúc gần như anh muốn từ mặt La Thành, bởi vì anh ta mà người phụ nữ anh yêu quý trân trọng đau khổ đến như vậy.
Nhưng hôm nay anh đã có đáp án, thực tế anh và Trân Tú Anh đều giống nhau, cố chấp để rồi ôm lấy đau khổ chỉ vì quá yêu đơn phương một người.
Lưu Khải Duy hít sâu một hơi cỗ che dấu đau đớn trong lòng vỗ vai La Thành khích lệ
"Tôi hiểu rồi nhưng đoạn đường tình mà cậu chọn sẽ không dễ dàng bước qua hãy cố gắng”
Nhìn xe của Lưu Khải Duy lăn bánh rời khỏi trang viên, tâm trạng La Thành có chút tụt dốc.
Anh vô thức đi đến ngồi vào băng ghế bên cạnh hồ bơi, trong đầu anh lúc này hiện lên toàn câu nói vừa rồi của Lưu Khải Duy, đoạn đường tình mà anh chọn rốt cuộc sẽ như thế nào đây? Tiếp tục lặng lẽ đi bên cạnh cô ấy hay là chọn cách thổ lộ tình cảm của mình bất chấp việc Tô Viễn Sơn có đồng ÿ hay không, nhưng ông ấy là người đã có ơn dưỡng dục anh suốt hai mươi năm qua anh làm sao có thể đền đáp ân tình cho ông bằng cách này được
"Anh có tâm sự sao?" Tô Ngọc Châu ngôi xuõng bên cạnh La Thành, đôi mắt chăm chú nhìn vào ánh mắt vô hôn của anh
"Không có.
Anh đang suy nghĩ vài việc ở công ty" La Thành nở nụ cười ôn nhu nhìn cô.
Nhìn vào ánh mắt La Thành lúc này cô biết anh đang nói dối, nhưng nếu anh đã không muốn nói thì cô cũng không miễn cưỡng.
Thấy gương mặt suy tư của Tô Ngọc Châu, La Thành gõ vào đầu cô một cái
"Đang suy nghĩ gì thế?"
"Dạ không.
Chỉ là trời hôm nay đẹp quá em muốn đi dạo một chút"
"Được, anh đi với em" La Thành nâng cô đứng dậy rồi hai người cùng nhau đi dạo quanh khu vườn trong trang viên
Ở từ xa Tô Ngọc Châu nhìn thấy cả một tường rào hoa hồng Pháp làm cô vô cùng kích động
"Woa, đẹp quá”
Nhìn hành động trẻ con của cô La Thành không khỏi bật cười
"Thích không"
"Dạ rất thích" Tô Ngọc Châu phấn khích trả lời
"Cũng không uổng công anh đã trông nó cho em”
Tô Ngọc Châu kinh ngạc, tròn xoe đôi mắt nhìn La Thành hỏi lại
"Là anh đã trông cho em sao"
"Ừm" La Thành mỉm cười gật đầu
Tô Ngọc Châu cảm động ôm lấy cổ La Thành rồi hôn lên má anh một cái
"Yêu anh nhất đời"
Hành động này của cô làm La Thành đơ hết mấy phút, anh đứng bất động ở đó nhìn Tô Ngọc Châu chạy nhảy trong khu vườn như một chú thỏ con
---------------------