Lúc ngẩn mặt lên nhìn Tô Ngọc Châu bắt gặp ngay ánh mắt sắc như chim ưng của Kiều Hưng.
Cô mở to đôi mắt nhìn anh ta
"Anh đứng đây làm gì.
Định dọa chết tôi sao"
Kiêu Hưng tỏ vẻ khó chịu, nheo mắt nhìn cô
"Lúc nhỏ có phải mẹ em sinh em ngược không?" Rõ ràng anh đã đứng đây từ trước, vậy mà cô còn dám to tiếng trách ngược lại
Tô Ngọc Châu xị mặt nhìn Kiều Hưng.
Vừa rồi cô vội quá không để ý anh ta đã đứng trước ở đây.
Mà giờ cô cũng không có hứng hơn thua với người đàn ông này
"Không nói với anh nữa.
Tôi đi vào trước đây”
Tô Ngọc Châu nói xong liền vén đuôi váy bước đi, nhưng khi cô vừa xẹt qua mặt anh ta ngay lập tức một bàn tay lo lớn năm lấy cổ tay cô kéo lại
"Tôi có nói là để em đi sao"
Tô Ngọc Châu vung tay Kiêu Hưng ra nhưng anh ta nắm quá chặt, cô đã dùng hết sức mà vẫn không thoát được
"Anh còn muốn gì nữa?" Tô Ngọc Châu tức giận trừng mắt nhìn anh ta
Kiều Hưng không những không buông tay mà còn tiến lại gần Tô Ngọc Châu.
Ánh mắt nguy hiểm quét qua khuôn mặt xinh đẹp của cô
Tối nay Kiều Hưng đã uống quá nhiều rượu, trong đôi mắt anh ta lúc này cũng chứa đầy tia máu.
Giọng nói có phần ngang ngược của anh vang lên
"Em đã về rồi.
Tôi thấy hôn sự của chúng ta cũng đã đến lúc tiến hành"
Nhắc đến vấn đề này Tô Ngọc Châu trở nên mất bình tĩnh
"Hôn sự gì chứ, tôi không hiểu anh nói gì"
"Đừng giả ngốc trước mặt tôi.
Chuyện hôn ước của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ thực hiện"
Tô Ngọc Châu tức đến vỡ phổi.
Tại sao trên đời này lại có đàn ông mặt dày như thế.
Cô giận dữ thốt lên
"Kiều Hưng, tôi nói cho anh biết cho dù đàn ông trên thế giới này có chết hết, tôi cũng sẽ không lấy anh đâu”
Sắc mặt Kiêu Hưng càng lúc càng đen.
Anh ta ghé vào tai Tô Ngọc Châu nói
"Đời này đã định sẵn em chính là vợ tôi.
Em không thoát được đâu"
"Anh đừng mơ.
Mau thả tôi ra.
Nếu không tôi sẽ la lên cho mọi người nghe thấy" Tô Ngọc Châu cố gắng vùng vẫy.
Hai chân cô không ngừng đá loạn lên người anh ta
Kiều Hưng áp sát mặt anh ta vào gương mặt nhỏ bé của cô cười chế giêu
"Em thử la lên xem.
Ở Lệ Châu này ai mà không biết chuyện hai nhà Tô Kiều liên hôn.
Kiều thiếu gia thân mật với vợ tương lai của mình, kẻ nào dám to gan ngăn cản"
Tô Ngọc Châu biết đấu võ môm không lại Kiều Hưng mà bây giờ anh ta lại quá nguy hiểm, cô đành xuống nước
"Kiều Hưng anh say quá rôi.
Chuyện này chúng ta nói sau.
Giờ anh thả tôi ra trước đi, anh nắm tay tôi đau quá”
Vẻ mặt lúc này của Tô Ngọc Châu đã làm cho Kiều Hưng động lòng.
Rốt cuộc anh ta cũng chịu buông tay cô ra.
Tô Ngọc Châu ôm lấy cổ tay đỏ ửng của mình không ngừng xuýt xoa.
Nhìn những tia sáng mờ ảo bên ngoài rọi lên khuôn mặt xinh đẹp noãn nà của cô khiến cho anh ta không kiềm lòng được mà đưa tay sờ lên gương mặt mịn màng của cô
Tô Ngọc Châu sợ hãi né mặt sang một bên.
Kiều Hưng chua chát nhìn cô
"La Thành có thể ôm ấp em.
Còn tôi thì không thể chạm vào em sao?"
Kiều Hưng nói không sai, Tô Ngọc Châu cũng không phản bác, nhỡ đâu cô nói không đúng điều gì lại chọc giận con trâu điên này thì cô chết chắc.
Anh ta cũng được luyện võ từ nhỏ, với khả năng hiện tại cô không thể nào đấu lại anh ta
Nhưng cô không biết cô càng không nói Kiêu Hưng càng thêm tức giận.
Anh ta thô bạo nâng cằm cô lên
"Tại sao em không trả lời, hửm”
Tô Ngọc Châu bị Kiều Hưng làm đau liền tức giận hét lên
"Vậy anh muốn tôi nói sao? Muốn tôi nói tôi không thích anh, tôi ghét anh.
Hay anh muốn nghe thêm bất kỳ gì khác"
Kiều Hưng không ngờ cô phản ứng mạnh như vậy, đôi mắt đầy tơ máu của anh ta nhìn cô
"Mới có mấy năm không gặp mà người em nổi đầy gai như thế này sao?"
Tô Ngọc Châu cười nhạt, hờ hững nhìn Kiêu Hưng
"Thế nên anh phải cẩn thận một chút, kẻo gai trên người tôi đâm trúng vào anh đó"
"Vậy để tôi xem hôm nay em đâm tôi như thế nào" Kiều Hưng kề sát vào tai Tô Ngọc Châu ám muội nói
Ở bên trong, sau khi La Thành nói chuyện với mọi người xong, anh đi tìm xung quanh vân không thấy Tô Ngọc Châu đâu.
Ngay lúc anh không để ý đã đụng trúng vào người Trân Tú Anh
"Anh đang tìm ai vậy" cô ta lên tiếng hỏi La Thành
"Em có thấy Ngọc Châu ở đâu không”
"Vừa rồi em thấy cô ấy đi ra cửa" Trần Tú Anh thành thật đáp
"Bao lâu rồi" La Thành hỏi lại
"Tâm hai mươi phút"
Đi lâu vậy mà chưa trở lại, La Thành có chút lo lắng, anh cầm điện thoại gọi cho cô
Điện thoại trong tay Tô Ngọc Châu reo lên, nhìn thấy số La Thành gọi đến cô chưa kịp bắt máy thì cổ tay đã bị Kiều Hưng nắm chặt
Tô Ngọc Châu lanh trí bấm vào phím xanh nói lớn
“Anh, mau cứu em”
"Em đang ở đâu" La Thành khẩn trương hỏi lại.
Nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng "bịch" ...rồi..tút tút tút” khiến anh càng thêm hoảng loạn.
Bên ngoài Kiêu Hưng vừa ném điện thoại Tô Ngọc Châu xuống đất.
Tức giận nhìn cô
"Em đừng nghĩ lúc nào cậu ta cũng có thể bảo vệ được em”
"Tốt nhất thì anh mau thả tôi ra.
Nếu không khi anh ấy đến đây anh sẽ có một trận nhừ đòn" Tô Ngọc Châu lên tiếng cảnh cáo
"Hay là chúng ta diễn một cảnh tượng đẹp chờ cậu ta đến xem" Kiều Hưng vừa nói vừa áp sát Tô Ngọc Châu, từng bước đẩy cô vào góc tối
"Anh.." Tô Ngọc Châu vừa tức giận, vừa sợ hãi, cô muốn lùi vê sau nhưng sau lưng cô giờ đây đã là một bức tường lạnh buốt
Kiều Hưng lúc đầu chỉ muốn đùa giỡn với Tô Ngọc Châu một chút.
Nhưng khi cơ thể càng áp chặt vào người cô, anh hoàn toàn bị mất khống chế.
Nhìn đôi mắt nhuốm đầy lửa dục của Kiều Hưng lúc này, Tô Ngọc Châu không ngừng run rấy
"Kiều Hưng anh đừng làm bậy, anh bình tĩnh lại đi mà"
Nhưng Kiều Hưng như một người điên mất kiểm soát, mặc cho Tô Ngọc Châu không ngừng khóc lóc van xin, anh vân khóa chặt người cô, khom đầu xuống tìm kiếm đôi môi mềm mại của cô để chạm vào
---------------------