La Thành thuận tay cầm cây thước trên bàn gõ lên đầu Tô Ngọc Châu
"Bớt nhảm đi"
"Anh đến hỏi em trưa nay muốn ăn gì anh dẫn đi ăn”
"Anh không thích ăn cơm căn tin sao" Tô Ngọc Châu chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn La Thành.
Ngày hôm qua ăn ở đó cô cảm thấy cơm cũng khá là ngon, đâu cân phải phiên phức mỗi trưa đều chạy ra ngoài
"Ngày mai anh không có ở đây rồi ăn căn tin.
Hôm nay anh dẫn em đi đổi món"
Nghe vậy Tô Ngọc Châu tò mò nhìn La Thành hỏi lại
"Ngày mai anh đi đâu”
"Anh đi Đài Bắc"
Thì ra là anh phải đi công tác.
Tô Ngọc Châu có chút buôn buôn nhìn La Thành
"Anh đi bao lâu”
La Thành tính toán một chút rồi trả lời cô
"Tâm hai ngày”
Tô Ngọc Châu chu môi gật gật đầu, dáng vẻ vô cùng đáng yêu nhìn anh
"Vậy buổi trưa em muốn ăn Wrap & Roll"
"Được thôi.
Xong việc xuống phòng gọi anh”
"Vâng" Tô Ngọc Châu vui vẻ đáp
Lúc này La Thành cũng trở vê phòng làm việc.
Gần đến giờ trưa, Huỳnh Hồng Hân gọi vào thông báo
"Phó tổng, có giám đốc Trần tìm anh"
"Mời cô ấy vào đi" La Thành lên tiếng nói
Ít phút sau, Trần Tú Anh mang theo một sắp tài liệu đi vào
Lúc này La Thành cũng rời khỏi bàn làm việc chỉ tay vê phía sofa trước mặt
"Em ngồi đi.
Bản vẽ tôi cần em đã chỉnh sửa xong chưa"
"Dạ tất cả đều ở đây" Trân Tú Anh nói xong liền đấy sắp tài liệu về phía anh
La Thành tỉ mỉ xem qua từng trang một rôi gật đầu hài lòng
"Rất tốt rồi"
Trần Tú Anh biết ngày mai La Thành đi công tác, cô nhìn anh nửa đùa nửa thật nói
"Mai anh đã đi Đài Bắc, vậy bữa cơm trưa tuân này của em chắc là không có rồi"
Lúc này La Thành mới chợt nhớ ra mình còn nợ cô một bữa cơm trưa.
Anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói
"Tuần này tôi khá là bận.
Hay là thứ sáu tuần sau đi.
Thứ sáu tuân sau em có bận gì không?"
"Dạ không có:
Trần Tú Anh không cần suy nghĩ liền trả lời ngay.
Bữa cơm này cô đang rất mong chờ, cho dù ngày hôm đó có bận gì chăng nữa thì cô cũng sẽ vì anh mà dời lại
"Vậy mười hai giờ ba mươi thứ sáu tuân sau hẹn em ở nhà hàng Hải Âu đối diện" La Thành nói
"Dạ vâng.
Nhưng anh đừng bận quá mà bỏ quên em một mình bên đó đấy nhé" Trân Tú Anh có chút nũng nịu nhìn La Thành
Từ sau khi gặp anh ở nhà họ Tô, cô cảm thấy mình như được giải phóng hoàn toàn.
Nói chuyện với anh cũng không còn khép nép như trước
La Thành nhìn Trân Tú Anh một cái rồi nói
"Yên tâm.
Lát nữa tôi sẽ bảo thư ký Huỳnh note lịch lại”
Trần Tú Anh lúc này cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô chỉ nói đùa vậy mà anh lại để ý như vậy.
Bây giờ cô không còn quan tâm giữa anh và Tô Ngọc Châu thực tế tôn tại mối quan hệ gì, chỉ cân hai người chưa đến với nhau thì cô vẫn còn cơ hội giành lấy anh
Ở nhà họ Kiều, Kiều Chấn đang đùng đùng tức giận mắng chưởi đứa con trai độc nhất của mình
"Mày đúng là một đứa con ăn hại.
Mày có biết là mấy năm nay tao đã tốn bao nhiêu công sức mới gầy dựng được mối quan hệ với nhà họ Tô như bây giờ không.
Chỉ vì hành động ngu xuẩn của mày mà nhà họ Kiều sắp sụp đổ hết rôi"
"Ba tức giận gì chứ, không phải hầu hết đất vàng ở nước C đều nằm hết trong tay gia tộc chúng ta sao? Ba cần gì phải lo lắng như vậy" Kiều Hưng tỏ vẻ bất cần nhìn ông
"Rầm Kiều Chấn đập tay lên bàn tức giận nhìn Kiều Hưng
"Mày còn dám nói.
Mày có biết nếu như tập đoàn Tô Thị không đồng ý rót vốn đầu tư vào, thì đất vàng mà mày nói sẽ giữ lại được sao.
Hay sớm bán tháo ra ngoài để giải quyết nợ"
Kiêu Hưng cúi gằm mặt không nói thêm câu nào.
Dưới áp lực của Tô Viễn Sơn, buổi chiêu Kiều Chấn vội chạy đến tập đoàn Tô Thị tìm ông.
Cả La Thành và Tô Ngọc Châu đều được Tô Viễn Sơn cho gọi lên phòng.
Tô Ngọc Châu vừa bước vào phòng liên nhìn thấy Kiêu Chấn đang ngôi trò chuyện cùng Tô Viễn Sơn trên ghế sofa, cô có chút mất tự nhiên đi đến chào hỏi ông ta
"Chào chú Kiêu"
Ánh mắt thâm trâm Kiều Chấn nhìn Tô Ngọc Châu
"Ngọc Châu, cháu ngôi đi.
Hôm nay chú đến đây có một việc muốn tìm cháu"
Tô Ngọc Châu ngôi xuống bên cạnh La Thành, lễ phép hỏi Kiêu Chấn
"Dạ không biết chú Kiêu tìm cháu là vì việc gì?"
Kiêu Chấn ngập ngừng một lúc rôi nhìn Tô Ngọc Châu nói
"Chú biết hôm qua Kiều Hưng trong lúc nó uống quá chén đã có những hành động không phải với cháu.
Lẽ ra hôm nay chú đưa nó đến đây để đích thân xin lỗi cháu nhưng tình trạng hiện giờ của nó không thể ra ngoài gặp ai.
Ông bà ta thường nói mũi dại thì lái chịu đòn, hôm nay chú thay mặt nó đến đây xin lỗi cháu về những chuyện đã xảy ra, mong cháu bỏ qua cho nó lân này”
Kiều Chấn là bậc trưởng bối cũng là người có địa vị xã hội, ông ta đã lên tiếng nói vậy Tô Ngọc Châu sao có thể khước từ.
Cô đành nói với ông ta
"Nếu chú Kiều đã nói vậy thì cháu cũng xem như chưa có chuyện gì xảy ra"
"Cảm ơn cháu, cháu thật rộng lượng.
Kiều Hưng cưới được cháu cũng là phúc ba đời của nhà họ Kiều" Kiêu Chấn cười vui vẻ nói
---------------------