Bé Con Thân Ái

chương 38

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Khái Đường đã dự cảm từ trước, quả nhiên sau khi nhắm mắt lại, quả nhiên rơi vào ảnh tượng trong mơ ẩm ướt cự nóng kia. Đen kịt, nóng bỏng, quả thực khiến người ta không thể hô hấp. Cố Khái Đường trong bóng tối cùng đối phương liều chết triền miên, da thịt chạm nhau thật đến nỗi khiến người ta không thể nhận ra đây rốt cuộc là sự thật hay mộng cảnh.

Đầu Cố Khái Đường bắt đầu đau nhức, máu toàn bộ vọt lên não, hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

"A..."

Đối phương rên rỉ, miễn cưỡng xoay cánh tay ôm lấy thân thể hắn, bàn tay ướt mồ hôi ôm thật chặt cổ Cố Khái Đường.

Thở dốc dồn dập. Không phân rõ điều gì. Cố Khái Đường nóng nảy muốn mở đèn, hắn khoát tay, hình ảnh nhất thời mơ hồ.

Mà vào lúc này, trời đã sáng, ngoài cửa sổ có ánh sáng chiếu vào, người dưới thân bởi vì khô nóng mà cổ ướt nhẹp, thon dài giống như thiên nga. Cuối cùng đụng vào mắt Cố Khái Đường là một đóa hoa không rõ ràng, nhưng cực kì rực rỡ, chói mắt.

Cố Khái Đường bổng nhiên giật mình tỉnh giấc, kịch liệt hô hấp. Hắn nằm trên giường, nhìn đèn trên trần nhà, một lúc sau mới phản ứng lại.

Giấc mộng vừa rồi nội dung mơ hồ, nhưng lại phức tạp hơn những giấc mộng trước kia.

Cố Khái Đường hít sâu một hơi, sờ sờ cái cổ, quả nhiên một tay toàn mồ hôi. Vừa đến mùa đông, khí trời chuyển lạnh, số lần mơ thấy giấc mộng kia càng giảm xuống, nhưng mấy năm quá, khi có hệ thống cũng cấp nhiệt độ không thể tránh khỏi gặp lại giấc mộng này, khiến Cố Khái Đường vô cùng bất đắc dĩ.

Thời gian càng dài, mộng cảnh càng phong phú, Cố Khái Đường nhớ ra ngày càng nhiều. Tỷ như trước đây hắn không nhớ kỹ từng chi tiết bông hoa trong cảnh cuối cùng. Hiện tại có thể tập trung nhìn, có đôi khi thậm chí còn nghĩ, có hải hình xăm trên thân người hay không?

Đợi bình thường nhịp tim lại, Cố Khái Đường liền xuống giường rửa mặt. Không có quá mức xoắc xuýt. Hắn đã thành thói quen.

Đậu Tranh đi ngủ tương đối dớm, bình thuwngf là Cố Khái Đường ngồi trước máy vi tính làm việc thì Đậu Tranh đã mang Tiễu Dã đi tăm xong trở về phòng. Hơn nữa Đậu Tranh cũng dậy trước Cố Khái Đường. Y sẽ chuẩn bị xong bữa sáng, đợi Cố Khái Đường tỉnh dậy ăn.

Khẩu vị cả Cố Khái Đường không giống Đậu Tranh, nhưng mỗi lần đều chuẩn bị tốt cho hắn, Cố Khái Đường không thể không ăn, cũng không có ý kiến, thời gian dài cũn quen dần.

Vết thương trên đùi phải khôi phục tốt, không có chảy máu, Cố Khái Đường cũng có thể đi một đoạn rất dài.

Cố Khái Đường từ phòng ngủ đi ra đã nhìn thấy Đậu Tranh cũng Tiễu Dã chơi người máy. Đậu Tranh nghe được âm thanh, buông đồ chơi trong tay xuống, đứng dậy lại đỡ Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường nói: "Cậu chơi đi, tôi không sao đâu."

Đậu Tranh không nghe, theo Cố Khái Đường đi vào phòng vệ sinh, giúp hắn lấy kem đánh răng xong, sau đó nói: "Tôi làm bánh kem cho cậu."

Cố Khái Đường "Ừ" một tiếng, đã biết sáng hôm nay ăn cái gì.

Đậu Tranh nấu cơm không phải một món, nhưng lịch tương đối cố định, lấy cuối tuần làm chu kỳ, Nói cách khác, thứ hai tuần nào cũng giống nhau, nhưng không giống với thứ ba.

Dùng lò nướng bánh, sau đó là cháo yến mạch và trứng đánh sữa. Nghĩ tới ngày hôm qua đã ăn cháo yến mạch, nên hôm nay chắc là món khác...

Đậu Tranh súc sạch bọt trong miệng, dùng khăn lau mặt, chậm rãi đi tới bàn ăn. Đậu Tranh từ lò vi sóng lấy bánh kem ra, bỏ vào chén mà trắng, thả tới trước mặt Cố Khái Đường.

Trên bánh còn hơi nóng, một chút nước sốt xanh lục, còn có một miếng cam đào ở giữa. Cố Khái Đường còn chưa lên tiếng Đậu Tranh đã cầm hộp giấy, rất tự nhiên đảo qua đảo lại trong bát Cố Khái Đường. Chỉ nhe thanh âm va chạm của vật cứng, một mùi hương thơm bay vào mũi, ngũ cốc màu vàng trộn trong bánh kem, khuấy nhẹ một chút, bắt đầu nở ra.

Cố Khái Đường trong lòng thở dài.

Cũng không phải không thể tiếp thu. Nhưng hắn thấy, trứng sữa là thứ trẻ em mới uống. Trên thực tế cũng là mua cho Tiễu Dã, bởi vì mua quá nhiều nên Cố Khái Đường và Đậu Tranh cũng uống.

Cố Khái Đường cầm lấy cái muỗn nhẹ nhàng khuýa mấy cái, dùng dao xẻ cam đào, bỏ vào trong miệng.

Đó là hoa quà trong tủ lạnh sáng nay mới lấy ra, ở ngoài ấm áp một hồi, nhưng vẫn còn chút lạnh lẽo. Cố Khái Đường nuốt cam, khô nóng lúc rời giường cũng tan biến gần như không còn.

Tiễu Dã ngồi trên thảm trong phòng khách chơi đồ chơi, chỉ nghe âm thanh khối gỗ chạm vào nhau, trong miệng Tiễu Dã phát ra thanh âm "Ô... ô..." tựa hồ mô phỏng tiếng máy bay. Bé con là một đứa nhỏ quá mức thông minh, đại khái đến lúc này mới có thể khiến cho người khác sâu sắc cảm nhận được bé chỉ là một đứa trẻ ba tuổi mà thôi.

Đậu Tranh giật cái ghế, ngồi bên cạnh Cố Khái Đường, nói" "Tôi đi ra ngoài mua một chút đồ, cậu có việc gì cần ra ngoài không?"

Cố Khái Đường lắc đầu.

Đậu Tranh nói: "vậy cậu và Tiễu Dã ở nhà nhé?"

"Được."

Đậu Tranh nói xong nhưng cũng không đứng dậy, mà nhìn Cố Khái Đường ăn. Ban đầu bị Đậu Tranh nhìn như vậy, Cố Khái Đường còn có thể ngại ngùng, tay chân không biết để ở chỗ nào, nhưng bây giờ đã không còn cảm giác mất tự nhiên nữa.

Cố Khái Đường uống cạn sữa trong lu, Đậu Tranh thu dọn đồ sạch sẽ, cầm lấy ví tiền, nói: "Tôi đi đây."

Tiễu Dã nghe được động tĩnh, vội vàng ngẩng đầu hỏi: "Ba ba đi đâu vậy?"

Đậu Tranh nói: " Ba ba đi mua bút sáp màu và sữa bột."

Tiễu Dã "Nga" một tiếng, ý bảo đã biết.

Đậu Tranh khom lưng mang giày, dặn dò: "Nghe lời thúc phụ, chân hắn chưa tốt, con đừng có quậy."

Tiễu Dã khéo dài thanh âm: "Vâng...."

Cố Khái Đường không biết cách chăm sóc trẻ nhỏ. Tết âm lịch, thỉnh thoảng có người thân mang trẻ con tới nhà hắn, Cố Khái Đường sẽ rất khẩn trương gọi Cố Khái Mai. Bởi vì nhìn thấy biểu tình lạnh lùng của "anh" Cố Khái Đường, hầu hết trẻ nhỏ đều sợ phát khóc, Cố Khái Đường sợ nhất là con nít khóc lóc, chỉ dựa vào một mình hắn, thật sự không thể đối phó nổi.

Tiễu Dã lại không giống, vô cũng thân thiết với Cố Khái Đường, hai người cảm tình tốt, an tường vô sự.

Cố Khái Đường ngồi cạnh cửa sổ. Ngoài cửa có một cái cây vô cùng cao to, mua đông ánh nắng lẻn qua lá cây chiếu xuống trang sách của Cố Khái Đường, lưu lại điểm sáng chói mắt. Cố Khái Đường vô ý thức bóp cái chân đau, nhìn sách một hồi lại đứng lên hoạt động một chút, pha một ly rà đậm.

Tiễu Dã tự chơi một mình khoảng nửa giờ, bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Bé con buông đồ chơi xếp gỗ xuống, làm bộ mạn bất kinh tâm qua chỗ bàn đọc sách của Cố Khái Đường, một phút đồng hồ đã đi qua đi lại hai ba lần, liếc mắt nhìn trong sách Cố Khái Đường.

Tần số đi qua đi lại cao như vậy, Cố Khái Đường nở nụ cười, ngoắc Tiễu Dã, nói; "Tiểu Dã, lại đây."

Tiễu Dã cao hứng bừng bừng chạy tới, ngồi trên chân trái của Cố Khái Đường.

Bé con chỉ vào sách của Cố Khái Đường, hỏi: "Đây là cái gì ạ?"

Cố Khái Đường nói: "Đây là sách sinh học."

Tiễu Dã dùng ngón tay ngắn ngủn lật trang sách, hỏi: "Sao lại có nhiều hình ảnh như vậy? Là cho các bạn nhỏ xem sao?"

Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, trả lời: "Con nói đúng rồi."

Tiễu Dã nhìn chằm chằm ảnh chụp nhiều màu sắc trong sách, biểu tình vô cùng nghiêm túc chăm chú. Dưới ánh mặt trời, đầu lông mi dường như phát sáng.

Tiễu Dã ngồi trên đùi Cố Khái Đường, Cố Khái Đường không có cách nào xem kỹ sách. Nhưng hắn tuyệt đối không sốt ruột. Cố Khái Đường an tĩnh chờ bé con trước mặt lật từng trang từng trang, tốc độc lật cực nhanh, cho thấy Tiễu Dã không có đọc hiểu chữ, chỉ là xem hình thôi.

Tiễu Dã lắc lắc chân nhỏ, đưa nhón trỏ chỉ chỉ trên sách hỏi: "Đây là cái gì vậy ạ?"

Ngón tay cũng không đụng trang sách, như sợ làm dơ sách của Cố Khái Đường. Vì Đậu Tranh bình thường dạy dỗ không ít, Tiễu Dã cũng không dám đụng vào đồ trên giá sách của Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường nói; "Đây là bọ hung tế giác, còn gọi là tiên một sừng."

Tiễu Dã gật đầu nói: "Thật đẹp."

Cố Khái Đường nói: "Đúng vậy, loại tiên một sừng này sức mạnh rất lớn, có thể nâng thứ nặng gấp bội trọng lượng của nó, hơn nữa còn có thể bay."

Tiễu Dã tỉ mỉ nhìn hình ảnh trên trang giấy, rất lâu cũng không có lật sang trang khác.

Cố Khái Đường nói: "Con muốn không? Thúc phụ có thể tặng con một con."

Tiễu Dã quay đầu lại, mắt vừa đen vừa sáng: "Có thể sao?"

"Không thể thúc phụ sẽ không hỏi."

"Con muốn." Tiễu Dã trả lời, "Nó có cắn người không ạ?"

Cố Khái Đường suy nghĩ một chút, nói: "Có, nhưng nó không có độc, cũng không sao."

Con trai không giống con gái luôn thích sạch sẽ, đại đa số đều thích chơi côn trung. Cố Khái Đường khi bé cũng điên cuồng thích mấy thứ sinh vật ngoài thiên nhiên, có một lần bắt côn trùng, hắn leo lên cây, đem con vật bỏ vào túi, kết quả không cẩn thận đè nát, dính lên người. Hoặc là nằm dài trên nền đất đầy mùi bọ. Đến bây giờ nghĩ lại đều thấy nổi da gà, nhưng ngày bé lại không để ý như vậy.

Cố Khái Đường thấy Tiễu Dã hứng thú, liền để nói cho bé mấy câu.

Sáng hôm nay Tiễu Dã dậy sớm, hơn nữa hơi ấm bay đến, nỗ lực ngồi nghe một hồi, an vị ngủ trên đùi Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường nhẹ giọng nói vài câu, không nghe đáp lại, nghiêng người nhìn đã thấy Tiễu Dã hai mắt nhắm chặt.

Cố Khái Đường yên lặng một hồi, rón rén ôm lấy Tiễu Dã. May mà Tiễu Dã không mập, mặc dù Cố Khái Đường một chân bị thương, tốn không ít thời gian, cuối cùng cũng thành công.

Cố Khái Đường mở chăn đắp trên người Tiễu Dã, đúng lúc này, điện thoại di động của Đậu Tranh đột nhiên vang lên, thanh âm rất lớn.

Bình thường Cố Khái Đường sẽ không đụng vào điện thoại của người khác. Nhưng bây giờ Tiễu Dã đang ngủ, Cố Khái Đường sợ bé con bị đánh thức.

Đứa nhỏ không ngủ đủ rất đáng sợ, vô luận hiền hòa như thế nào cũng có thể khóc lớn.

Cố Khái Đường do dự một chút, đóng cửa phòng Đậu Tranh, đi tới phòng khách.

Điện thoại di động của Đậu Tranh đang sạc pin, cho nên không có mang theo. Người gọi không có tên, Cố Khái Đường đè lại thanh âm, đợi năm giây, thấy điện thoại không tắt, mới nhận.

"Anh," người đàn ông trong điện thoại có chút vội vã, thấy có người nhận điện thoại liền trực tiếp nói: "Tên què ngày hôm quay chạy theo người đàn ông của gã rồi... cũng nghỉ việc luôn, thật là con mẹ nó, ở đây nhân thủ không đủ, anh khi nào mới về?

Cố Khái Đường chờ gã nói xong, dừng một chút, nói: "Tôi không phải là Đậu Tranh, chờ y trở về tôi sẽ bảo y gọi lại cho anh."

Đối phương sửng sốt, lầm bầm: "Cái gì, không phải sao, không có gì, cúp đây."

Nói xong, cúp điện thoại.

Cố Khái Đường ngẫm nghĩ, về? Về chỗ nào? Quê nhà sao? Nhưng đối phương nói nhân thủ không đủ, chẳng lẽ là tiệm sửa xe chỗ Đậu Tranh làm? Y không phải đã nghỉ việc sao?

Cố Khái Đường tâm tư nhạy cảm, điện thoại di động vẫn chưa buông ra, liền xuất hiện không ít ý nghĩ.

Nhưng khi hắn định dặt điện thoại về chỗ cũ sạc pin thì ý nghĩ trong đầu đột nhiên bị đè xuống.

Cố Khái Đường nhìn thấy màn hình di động của Đậu Tranh.

faO

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio